Rể Quý Trời Cho

Chương 1829



CHƯƠNG 1829: TAM DIỆP LIÊN NỔI TRÊN MẶT NƯỚC.

Nhưng mà mọi người không nói cái gì, chỉ là đồng loạt im lặng.

Vương lão gia chạy thục mạng, bọn người Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không lựa chọn tiếp tục ở lại đây, sau khi thương lượng với nhau thì dự định lập tức đến phố Hàn Giang thành.

Sau khi thu thập được một số đồ vật, mấy người bọn họ liền đến Hàn Giang thành.

Nhưng mà bởi vì đường xá xa xôi, cho nên bọn họ đều phải chuẩn bị mọi thứ.

Nhưng mà để bọn họ không lường được đó chính là chuyện này vẫn xảy ra.

Trên đường đi, đầu tiên là gặp phải mưa to, tất cả đều ướt sũng hết cả người, chuyện này thì cũng không là gì, thay một bộ quần áo là được rồi, nhưng mà không ngờ tới là nhà dột còn gặp mưa to.

Không chỉ có mưa to, bọn họ thậm chí còn gặp một trận hồng thủy.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện co rút lại, vội vàng phắt tay sang bên cạnh, hô to với đám người: “Nhanh chóng tránh vào trong núi đi, nếu không thì sẽ bị hồng thủy nhắn chìm, rất khó sinh tồn trong hồng thủy.”

Mọi người không kịp chuẩn bị vội vàng chạy về hướng mà Lâm Thanh Diện đang phất phát tay.

Lúc tất cả mọi người đã thành công lên đến đỉnh núi, Lâm Thanh Diện mới thở phào một hơi, lấy tốc độ nhanh chóng leo lên trên núi.

Lúc hồng thủy sắp tràn vào Lâm Thanh Diện, mấy người bọn họ tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của Lâm Thanh Diện, nhanh chóng kéo một phát trực tiếp kéo Lâm Thanh Diện lên trên đỉnh núi.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẻ mặt nghiêm túc vẫn không tiêu giảm.

“Hồng thủy mạnh như thế, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Có thể làm sao, hồng thủy mạnh như vậy, chúng ta không có khả năng nhảy xuống dưới vào thời điểm này, nếu như lúc này xuống dưới thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ gì, căn bản cũng không có đường sống.”

“Nhưng mà chúng ta không thể cứ luôn ở đây, xuống dưới là một con đường chết, cứ luôn ở trên đỉnh núi cũng là một con đường chết.”

Sau khi bọn họ thương lượng với nhau thì lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, dường như bọn họ đã xem Lâm Thanh Diện như là chủ tâm của mình.

“Lâm Thanh Diện, anh quyết định chuyện này đi, anh cảm thấy hiện tại chúng ta có nên đi xuống dưới hay không?”

Lâm Thanh Diện không nói gì, nhìn chằm chằm vào hồng thủy ở phía dưới, rơi vào trầm tư.

Cho dù lúc này có tạo một cái bè nhỏ tiến vào trong cơn hồng thủy, cái bè gỗ nhất định cũng không thể chèo chống được trong thời gian quá dài, đây chính là chịu chết.

Sắc mặt của Lâm Thanh Diện lạnh lùng, trong lòng của anh biết thế cục lần này hiển nhiên càng nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Một nhóm người ngơ ngác ở trên đỉnh núi ròng rã một ngày trời.

Trong vòng một ngày, cơn hồng thủy vẫn còn chưa giảm xuống, ngược lại là nó càng ngày càng dữ dội hơn, thậm chí là cơn hồng thủy vốn dĩ ở dưới đỉnh núi bỗng nhiên lại dâng cao hơn một đoạn.

Trong lòng của mấy người bọn họ lại càng trở nên nặng nề, nhưng mà lúc này cũng không dám quấy rầy Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện im lặng đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn hồng thủy ở phía dưới, rốt cuộc cũng đã nhìn ra điểm không thích hợp.

Hồng thủy nên có màu vàng, đồng thời còn mang theo rất nhiều tạp chất, nhưng mà chuyện kỳ quái là trận hồng thủy lần này mặc dù cũng là màu vàng, nhưng mà lại không nhìn thấy có quá nhiều tạp chất.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy khóe mắt của mình lóe lên một cái, giống như là nhìn thấy một đồ vật đang phát sáng trong hồng thủy.

Lâm Thanh Diện hoảng sợ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía đồ vật đang phát sáng.

Vừa nhìn một cái, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy rõ rốt cuộc vật ở giữa hồng thủy là cái gì.

Là một mảnh lá sen đang chiếu sáng lấp lánh.

Lá sen còn có thể phát ra tia sáng?

Trong lòng Lâm Thanh Diện kinh ngạc, lúc này mấy người khác cũng thuận theo ánh mắt của Lâm Thanh Diện mà nhìn về phía lá sen đang chiếu ánh sáng lắp lánh, không khỏi kinh ngạc mở miệng nói.

“Đúng nha, tại sao lá sen đó lại phát sáng thế?”

“Tôi đã gặp qua không ít đồ vật có thể phát sáng, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy lá sen phát sáng đó, đây có phải là biểu thị trận lũ lần này không đơn giản không vậy?”

“Ai biết đâu, chỉ là thấy hồng thủy ngày càng nhiều, giống như là bên trong có ẩn chứa năng lượng to lớn, không chừng lá sen này là điểm trung tâm của năng lượng ấy, bây giờ chúng ta để xuống dưới phá hư nó, có khi nào mình có thể đạt được hi vọng sống sót?”

“Anh đang nằm mơ hả? Hiện tại lá sen này đang ở chính giữa hồng thủy, bây giờ anh đi xuống dưới chính là chết không thể nghỉ ngờ gì.”

Lời này vừa mới nói ra, những người khác cũng không khỏi đồng loạt trầm mặc, đương nhiên là bọn họ biết đạo lý này.

Ánh mắt của bọn họ lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Chỉ có người ăn xin ngồi ở một bên chăm chú nhắm mắt lại, dường như là không có bất cứ suy nghĩ gì.

Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, đè xuống suy nghĩ trong đáy lòng, sau đó liền ngồi ở bên cạnh người ăn xin, khóe mắt quét nhìn chằm chằm vào cái lá sen, lên tiếng hỏi.

“Ông có biết lá sen phát sáng ấy là cái gì không?”

Rốt cuộc lúc này người ăn xin cùng đã mở mắt ra.

Nhưng mà chỉ có một chút như thế, người ăn xin lại vô cùng kinh ngạc mở to mắt rồi trực tiếp đứng dậy, nhưng không ngờ tới là ở giữa hồng thủy lại có thể xuất hiện đồ vật tốt như thế này.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy sắc mặt của người ăn xin thì đương nhiên cũng biết lá sen này không phải là thứ đồ bình thường, anh vội vàng mở miệng hỏi.

“Không phải là người biết chỗ kỳ diệu của lá sen này đó chứ?”

“Đúng vậy.”

Người ăn xin cũng không có ý định muốn che giấu, chỉ là nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lá sen vẫn còn đang phát sáng, lúc này mới chậm rãi mở miệng giải thích.

Loại lá sen này có thể phát sáng hoàn toàn là bởi vì có thứ được gọi là Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước đang dẫn đường cho lá sen, có thể có hoa sen thần kỳ này chỉ dẫn, cậu có thể tìm được người nhà của mình.”

Lời này vừa mới nói ra, Lâm Thanh Diện không khỏi kinh ngạc.

Có thể tìm người nhà, vậy có phải là nó đại biểu bắt cứ người nào có thể hái được lá sen vào tay, vậy thì đã có thể tìm kiếm được ba mẹ của mình?

Nói đến đây, Lâm Thanh Diện không nói lời nào mà muốn nhảy xuống.

Những người khác đồng loạt ngăn cản Lâm Thanh Diện.

“Lúc này anh lại nhảy đi xuống, không phải là muốn chết hả?”

“Mặc dù là lá sen đó đã hồng thủy đầy trôi xa một chút, nhưng mà bây giờ cậu nhảy xuống từ nơi này, cậu chẳng những không có biện pháp có được lá sen vào trong tay, có khi là còn bị hồng thủy nuốt chứng.”

Sắc mặt của Lâm Thanh Diện nghiêm túc nhìn lá sen ở bên kia, trong mắt mang theo vài phần cố chấp.

“Tôi nhất định phải có được Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước này trong tay.”

Những người khác nhìn thấy Lâm Thanh Diện kiên quyết như vậy thì không khỏi nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại lâm vào trầm mặc.

Cũng đúng vào lúc này Lâm Thanh Diện trực tiếp cởi áo khoác ở trên người xuống, sau đó liền nhảy ùm vào trong hồng thủy.

“Sao cậu ta lại thật sự xuống dưới chứ!”

“Trời ơi, hồng thủy này sâu không thấy đáy, nhảy xuống dưới chắc chắn phải chết rồi, chỉ vì một đóa hoa sen, có đáng giá không chứ?”

Lâm Thanh Diện nghe tháy tiếng nghị luận của đám người trên đỉnh núi, bởi vì anh vừa mới nhảy vào trong hồng thủy, giác quan cũng đã bị nuốt hết.

Lâm Thanh Diện muốn bơi lên trên mặt hồng thủy, nhưng mà không ngờ tới khóe mắt quét nhìn thấy một đám cá màu đỏ.

Tại sao trong hồng thủy này lại có đám cá màu đỏ?

Trong lòng của Lâm Thanh Diện kinh ngạc, nhưng mà bản năng lại cảm thấy không thích hợp, anh muốn cách xa đám cá màu đỏ này mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.