“Cái gì? Ba nghìn đồng? Ông xem chúng tôi là tên ngốc à, chỉ ba nghìn mà muốn chúng tôi bán công ty?” Người thân Hứa Trai Hiệp nhất thời không vui, rõ ràng không muốn bán công ty với giá ba nghìn đồng.
“Chủ tịch Hướng đừng nói đùa với chúng tôi nữa, làm gì có chuyện bán công ty với giá ba nghìn chứ?” Hứa Trai Hiệp tưởng Hướng Vấn Thiên đang nói đùa với bọn họ.
Hướng Vấn Thiên mỉm cười nói: “Tôi không nói đùa với mấy người, ba nghìn đã là giá cao nhất mà người bạn của tôi đưa ra, nếu mấy người không đồng ý, vậy thì tôi đành phải kiện mấy người ra tòa thôi.”
“Mấy người muốn đợi ngồi tù, hay bán công ty cho bạn tôi thì mấy người cứ tự suy nghĩ đi, thật ra nếu bán công ty cũng tương đương với việc tôi tốn 150 tỷ để mua lại công ty của mấy người, công ty mấy người có được giá này cũng không thiệt thòi gì.”
Mọi người nghe Hướng Vấn Thiên nói vậy thì nhất thời im lặng, ông ta nói rất đúng, ba nghìn chỉ là giá tượng trưng thôi, mấy người nhà họ Hứa đã vơ vét 150 tỷ từ trong hạng mục rồi, điều này tương đương với việc bọn họ đã bán công ty rồi.
“Tôi không muốn bán công ty với giá ba nghìn, nói thế nào ông cũng phải bỏ thêm một chút chứ?”
“Đúng đó, tập đoàn Thiên Dương của ông nhiều tiền như vậy, cho chúng tôi một chút cũng có sao đâu.”
“Không sai, mặc dù chúng tôi đã vơ vét tiền, nhưng đó là do chúng tôi dựa vào năng lực để kiếm được, giờ ông muốn mua công ty chúng tôi thì phải bỏ tiền ra.”
...
Hứa Trai Hiệp nghe mấy người thân của mình nói vậy thì vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ mấy người này thật không biết xấu hổ, đã tới nước này rồi, thế mà vẫn muốn lừa tập đoàn Thiên Dương một chút tiền cỏn con.
“Mọi người đừng nghĩ đến việc đòi tiền nữa, chẳng lẽ bọn họ không đưa tiền thì mọi người muốn ngồi tù à, giờ chúng ta không còn tư cách để bàn bạc điều kiện với người ta nữa.” Hứa Trai Hiệp nói.
“Sao lại không còn tư cách để bàn bạc điều kiện chứ, cả nhà chúng tôi gộp lại cũng chỉ lấy được hơn 90 triệu từ công ty, so với 150 tỷ kia thì gần như chẳng thấm vào đâu, nên về cơ bản, tôi không hề tiêu xài đến 150 tỷ kia, giờ tôi muốn đòi thêm chút tiền thì sao nào?”
“Anh nói đúng, nhà tôi cũng chỉ lấy được hơn 60 triệu...”
“Nhà tôi chỉ...”
Một nhóm người bắt đầu tranh nhau xem ai lấy được ít tiền hơn.
“Mặc kệ mọi người lấy nhiều hay lấy ít thì gộp lại vẫn đủ 150 tỷ, chúng ta đừng đứng đây gây sự vô cớ nữa.” Hứa Trai Hiệp nhíu mày nói.
“Hứa Trai Hiệp, cậu đang nói gì đấy, trong 150 tỷ đó đã bị cậu lấy đi 90 tỷ rồi, một mình cậu tiêu nhiều như thế, giờ lại nói này nói kia, tôi không đồng ý chuyện bán công ty với giá ba nghìn, nhất định phải trả tiền cho tôi.”
“Tôi cũng không đồng ý!” Một nhóm người đồng thanh hô lên.
Hứa Trai Hiệp nhất thời đau đầu, bình thường lúc nịnh bợ anh, mấy người này ai cũng cháu trai nói đúng, giờ xảy ra chuyện rồi, ai cũng trở mặt không nhận người quen.
“Nếu mọi người không đồng ý, vậy chúng ta cứ đợi ra tòa cùng tập đoàn Thiên Dương đi, đến lúc đó nếu có ngồi tù thì cả nhà cùng nhau ngồi!” Hứa Trai Hiệp hét lên, anh cũng không thể chịu nổi mấy người thân này, nghĩ cùng lắm là ngồi tù.
Nhưng vừa nói ra câu này anh đã hối hận, bởi vì anh là người cầm tiền nhiều nhất, nếu thật sự phán quyết, có lẽ cả đời này anh sẽ không được thả ra ngoài.
Mà mấy người thân kia nghe thấy Hứa Trai Hiệp nói thế thì lập tức không dám nói lung tung gì nữa, mặc dù bọn họ lấy ít tiền, nhưng có ít thế nào thì bọn họ cũng không muốn ngồi tù.
“Tôi khuyên mấy người tốt nhất nên thương lượng mau lên, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây lãng phí với mấy người như thế, tôi cho mấy người năm phút, năm phút sau, nếu mấy người chưa đưa ra kết quả thương lượng, tôi sẽ không cân nhắc chuyện thu mua công ty mấy người nữa.” Hướng Vấn Thiên mở miệng nói.
Hứa Trai Hiệp quay đầu nhìn mọi người, rồi lạnh lùng nói: “Có ai trong mấy người muốn ngồi tù không?”
...
Trong trung tâm thương mại, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang đi dạo trong shop quần áo hàng hiệu.
“Lâm Thanh Diện, quần áo ở đây thật sự quá đắt, chỉ một chiếc quần đã hơn mười triệu, hay là chúng ta đi tới mấy shop rẻ hơn một chút xem sao đi.” Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm mấy bộ đồ trong cửa hàng rồi nói.
“Nhưng em sắp trở thành chủ tịch rồi, nếu không có mấy bộ đồ thích hợp sao được chứ, cứ chọn bộ đồ mà em thích đi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Anh đừng nói mọi chuyện quá sớm, em cảm thấy hơi thấp thỏm về chuyện anh thật sự có thể thu mua công ty nhà họ Hứa.” Hứa Bích Hoài nói.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thanh Diện đổ chuông, là Hướng Vấn Thiên gọi tới.
“Anh Diện, bên tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, chủ tịch mới có thể nhậm chức bất cứ lúc nào.”
Lâm Thanh Diện chỉ ừm một tiếng, cúp máy xong, anh mỉm cười với Hứa Bích Hoài: “Chúc mừng em, giờ em đã là chủ tịch mới của nhà họ Hứa rồi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Đầu tiên đừng nghĩ đến mấy chuyện này, chúng ta cứ chọn âu phục trước đã, còn chuyện nhậm chức chủ tịch, anh sẽ thu xếp ổn thỏa giúp em.”
Hứa Bích Hoài vẫn hơi kích động, dù gì cô cũng chưa từng ngờ rằng, mình sẽ trở thành chủ tịch công ty nhà họ Hứa.
Hai người ngắm trúng mấy bộ đồ, Lâm Thanh Diện hỏi: “Em thích bộ nào?”
“Em thấy bộ nào cũng rất đẹp, phải chọn thế nào đây?” Hứa Bích Hoài hơi âu sầu nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Anh có một cách chọn rất tốt, để anh giúp em.”
“Hả? Anh muốn chọn thế nào?” Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện dứt khoát vẫy tay với nhân viên cửa hàng, nữ nhân viên vội chạy tới hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh cần tôi giúp gì ạ?”
“Tôi muốn mua lại cửa hàng của các cô, cô mau gọi quản lý cửa hàng tới đây bàn bạc với tôi đi.” Lâm Thanh Diện nói.
Nữ nhân viên sửng sốt, Hứa Bích Hoài cũng thế, có phải cách chọn quần áo này quá ngang ngược rồi không?
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, đầu óc Hứa Bích Hoài vẫn mơ màng, tay Lâm Thanh Diện xách theo mấy túi đồ, trong đó có hai bộ đồ, anh mang hai bộ này về cho Hứa Bích Hoài mặc trước, sau này mỗi tháng cửa hàng này sẽ gửi đồ cho cô mặc.
“Lâm Thanh Diện, có phải là quá xa xỉ rồi không anh?” Hứa Bích Hoài vẫn hơi khó tiếp nhận.
“Không xa xỉ, anh chỉ muốn tặng những thứ tốt nhất cho em, sao có thể là xa xỉ chứ?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Đúng lúc này, ở gần đó vang lên một trận ầm ĩ, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng quay đầu nhìn qua đó, nhận ra trước cửa trung tâm thương mại có một nhóm người vây quanh, không biết đang làm gì nữa.
“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta mau qua đó xem thử đi.” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, rồi hai người cùng đi qua đó.
Tới bên đám đông, Lâm Thanh Diện mới nhìn thấy, bên trong có một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu sáng sủa, nhưng vẻ mặt dữ tợn đang lôi kéo một người phụ nữ trung niên mặc đồ hơi cũ kỹ, chắp thêm mấy miếng vá.
“Đồ ăn mày hôi hám này, dám cố ý làm bẩn đồ tôi, bà có biết bộ đồ của tôi có giá bao nhiêu không, bộ đồ bà làm bẩn phải hơn 15 triệu đó, bà mau đền cho tôi đi, bằng không hôm nay bà đừng hòng rời khỏi đây!” Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu hét lên.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, xin bà bỏ qua cho tôi, nhà tôi rất nghèo, tôi phải ra ngoài kiếm việc, còn phải nuôi con gái lên đại học, không dễ gì con bé mới thi đậu đại học, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, nếu bà không chê, tôi có thể giặt sạch giúp bà, mong bà bỏ qua cho tôi.” Người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ cầu xin.
Gương mặt người phụ nữ trông rất thuần phác, bàn tay thô ráp trải qua bao thăng trầm trong cuộc đời, không giống như người cố ý làm bẩn đồ người khác.
“Bớt ra vẻ đáng thương trước mặt tôi đi, tôi thấy bà là thấy bộ đồ tôi mặc đẹp, nhưng không mua nổi, nên mới cố ý làm bẩn đồ của tôi, bà cũng không nhìn xem người bà dơ bẩn thế nào, bà có tư cách giặt đồ cho tôi à?” Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu kia hùng hổ nói.
“Thưa bà, tôi thật sự không cố ý, hơn nữa bộ đồ bà mặc cũng không dơ chỗ nào cả, có phải bà đã hiểu lầm rồi không?” Người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ nói.
Lúc nãy bà chỉ đi lướt qua người phụ nữ ăn mặc chỉn chu này thôi, cũng không chạm vào bà ta, không biết tại sao bà ta bỗng nói bà làm bẩn đồ của bà ta.
Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu nghe bà nói vậy thì nổi giận ngay, tát thẳng vào mặt bà rồi mắng: “Bà đúng là đồ không biết xấu hổ, làm bẩn đồ của tôi còn dám quỵt nữa, bộ đồ này là tôi mới mua hôm nay, hơn nữa còn đắt như vậy, cho dù dính một hạt bụi cũng tính là dơ rồi, tôi thấy người ăn mày như bà không nên xuất hiện trên đường mới đúng!”
Thật ra lúc nãy người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ không hề làm bẩn đồ bà ta, bà ta chỉ là mới mua bộ đồ này vào hôm nay, muốn khoe khoang một chút, nên mới cố ý gây khó dễ cho người này, để mọi người chú ý đến bộ đồ mình đang mặc thôi.
Người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ ôm mặt mình, dáng vẻ tràn đầy oan ức, bà chỉ muốn ra ngoài tìm một công việc, kiếm chút tiền đóng học phí cho con gái mình thôi, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
“Nếu bà không muốn đền tiền cho tôi cũng được, có nhìn thấy giày tôi không, bà quỳ xuống rồi liếm sạch giày tôi đi, tôi sẽ không so đo với bà nữa.” Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu nói.
Cuối cùng Hứa Bích Hoài không thể nhịn được nữa nên lên tiếng: “Người này thật quá đáng, sao lại bắt nạt người khác như thế chứ?”
Lâm Thanh Diện đưa túi đồ trong tay mình cho Hứa Bích Hoài rồi nói: “Để anh đi hòa giải bọn họ.”
Sau đó anh đi về phía hai người đi, người phụ nữ ăn mặc chỉn chu đang nhấc chân cho người phụ nữ kia liếm, còn nghĩ nếu bà ta không liếm, bà ta sẽ đá một phát.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đi tới giữa hai người rồi nói: “Tôi thấy bộ đồ của bà cũng không bẩn, bà làm thế chẳng phải hơi quá đáng à?”
Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, rồi mắng: “Cậu là cái thá gì mà dám tới đây quản chuyện của tôi? Bộ đồ của tôi không bẩn thì sao, hạng người nghèo túng như bà ta thì không nên đi ra đường, vì thế tôi phải dạy bà ta một bài học, cậu có ý kiến gì à?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, nếu bà còn gây khó dễ cho bà ấy nữa, tôi bảo đảm sẽ không để bà sống thoải mái đâu.”
“Đúng là mạnh miệng mà, còn dám nói những lời như vậy với tôi nữa, sao nào, cậu thấy đồng loại của cậu bị bắt nạt, nên đau lòng à? Nhìn bộ đồ rách nát của cậu, chắc chắn cũng nghèo rớt mùng tơi, mấy người bần hàn như các cậu đều giống hệt nhau, đáng lý nên sớm chết hết cho rồi.” Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu hung ác nói.
Đúng lúc này, Hứa Bích Hoài chạy tới nói: “Này, bà nói gì thế hả, nếu bà cảm thấy bộ đồ bà mặc đắt như vậy, vậy tôi sẽ tặng đồ của tôi cho bà, bà đừng làm khó bà ấy nữa.”
Nói xong, Hứa Bích Hoài đưa bộ đồ trong tay mình cho bà ta.
Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu nhìn chằm chằm bộ đồ trong tay Hứa Bích Hoài, rồi vươn tay nhận lấy: “Bộ đồ rách rưới này của cô mà cũng dám so sánh với đồ của tôi ư, bộ đồ tôi đang mặc phải hơn 15 triệu đấy...”
Nhưng lúc bà ta nhìn thấy giá trên mác đồ thì nhất thời sửng sốt.
“Cái gì, bộ đồ này thế mà hơn ba... ba chín triệu?!!!”