Rể Quý Trời Cho

Chương 331: Có một số người trời sinh chính là ma quỷ



Triệu Xuân Diệu nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, hai mắt lập tức trợn tròn, hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ đưa ra yêu cầu này.

Lâm Thanh Diện vốn định đích thân khiến Lạc Hân hiểu ra, dù sao bất luận là năm đó, hay bây giờ, Lạc Hân đều chưa từng lưu thủ với Lâm Thanh Diện, vài lần còn muốn anh chết.

Nhất là lần này Lạc Hân ra tay với Hứa Bích Hoài, đánh vào da thịt trên người cô, khoảnh khắc đầu tiên Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài thì đã muốn cho Lạc Hân biết.

Có điều bây giờ anh lại thay đổi suy nghĩ của mình, anh muốn khiến Lạc Hân biết, nhiều năm qua, Lạc Hân đều đang phạm sai lầm, con trai mà bà ta coi trọng, bất quá chỉ là kẻ vô ơn ích kỷ mà thôi, để Triệu Xuân Diệu tận tay giải quyết Lạc Hân, không nghi ngờ gì nữa đó chính là sự trừng phạt tốt nhất đối với Lạc Hân.

“Lâm Thanh Diện, chúng ta đã nói rồi, tôi giúp anh lấy lệnh bài gia chủ, nói cho anh biết mật mã của tài khoản tổng, anh sẽ trả tự do cho tôi, anh không thể nuốt lời như vậy!” Triệu Xuân Diệu hét lên một câu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện quay sang liếc nhìn Triệu Xuân Diệu, mở miệng nói: “Tôi trước giờ chưa từng nói anh làm hai chuyện này thì tôi sẽ trả tự do cho anh, tôi chỉ đồng ý sẽ không giết anh, cái khác, đều là anh tự mình tưởng vậy.”

Triệu Xuân Diệu tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, trong đầu nhớ lại lời mà Lâm Thanh Diện đã nói, phát hiện Lâm Thanh Diện hình như thật sự không có nói sẽ trả tự do cho anh, đều là chính anh ta đưa ra điều kiện, sau đó chính mình cho rằng Lâm Thanh Diện đã đồng ý rồi.

“Anh là tên vô sỉ bỉ ổi, tôi giúp anh như vậy, anh vậy mà đối xử với tôi như vậy!” Triệu Xuân Diệu trợn mắt, hận không thể lao về phía Lâm Thanh Diện.

“Tôi bỉ ổi? Chỉ sợ không bằng một phần vạn của anh, đừng quên, tôi bắt anh là vì anh chuyện ác mà anh đã làm, muốn kêu tôi vì anh nói mật mã cho tôi thì tôi sẽ tha cho anh, anh cũng quá ngây thơ rồi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện một cước đá lên người Triệu Xuân Diệu, trực tiếp đá anh ta đến chỗ của Lạc Hân.

“Hôm nay hai người, chỉ có một người có thể sống đi ra khỏi biệt thự này, hơn nữa hai người chỉ có thời gian nửa tiếng, nếu như sau nửa tiếng nữa, hai người còn chưa đưa ra quyết định, vậy tôi đích thân ra tay, tiện hai người một đoạn đường.”

Lâm Thanh Diện nói rồi, cầm con dao gọt hoa quả đến, vừa dừng sức, con dao bèn trực tiếp cắm vào bức tường cách đó không xa, uy lực lớn như vậy, thật dễ thấy.

Cơ thể của Triệu Xuân Diệu run cằm cặp, anh ta không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Thanh Diện, nếu như anh ta và Lạc Hân không chết một người thì chỉ có thể cùng nhau xuống hoàng tuyền.

“Con trai, cho dù chúng ta hôm nay bị Lâm Thanh Diện ép đến bước đường này, chúng ta cũng nên lấy ra sự kiêu ngạo thuộc về chúng ta, cho dù chết, chúng ta cũng tuyệt đối không thể cầu xin tên phế vật này, con bằng lòng cùng mẹ đi đến một thế giới khác không?” Lạc Hân nhìn sang Triệu Xuân Diệu.

Triệu Xuân Diệu nhìn Lạc Hân giống như nhìn một kẻ não tàn, mở miệng nói: “Mẹ muốn chết, ông đây không muốn chết, con còn chưa sống đủ, nếu mẹ đã chuẩn bị đi chết rồi, vậy thì mẹ đi chết đi, cũng có thể giữ một con đường sống cho con, đợi kiếp sau, con nhất định sẽ báo ân cho mẹ.”

Nói rồi, Triệu Xuân Diệu trực tiếp xông đế trước mặt Lâm Hân, hai tay dùng sức bóp cổ bà ta, không có chút mềm lòng.

“Mẹ, dù sao mẹ đã sống nhiều năm như vậy rồi, mẹ tiếp tục sống trên thế giới này cũng không còn tác dụng gì nữa, mẹ dùng mạng của mẹ để kéo dài mạng cho con, con nhất định sẽ thay mẹ sống thật tốt trên thế giới này.” Triệu Xuân Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.

Lạc Hân căn bản không có phản kháng, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt, nhìn dáng vẻ đã chết tâm rồi.

Mọi người xung quanh đều trầm mặc, bọn họ cũng không ngờ, Triệu Xuân Diệu vậy mà có thể tàn nhẫn đến mức này, không chút do dự, chọn bóp chết Lạc Hân.

“Đây là hạng người gì vậy, là người một nhà, trái tim đều làm từ đá sao, một người ngay cả con trai mình sinh ra cũng có thể không nhận, một người dám giết mẹ ruột của mình, quả nhiên vẫn những người bình thường tốt hơn, không cần trải qua những tranh đấu ác liệt như vậy.” Tôn Tuệ Phương cảm thán nói một câu.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn Triệu Xuân Diệu và Lạc Hân, mở miệng nói: “Cho dù là gia tộc lớn, cũng không phải đều như thế này, tùy loại người mà thôi, có những người trời sinh chính mà ma quỷ, điều này thế nào cũng không thay đổi được.”

Tôn Tuệ Phương gật đầu, sau đó bèn không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Triệu Xuân Diệu và Lạc Hân.

Lạc Hân mới đầu không có phản kháng, có điều bản năng của cơ thể khiến bà ta sau đó không ngừng giãy giụa, đáng tiếc cho dù bà ta liều mạng giãy giụa, cũng không qua được Triệu Xuân Diệu một lòng muốn giết bà ta.

Không đến 5 phút, giãy giụa của Lạc Hân dần dần trở nên vô lực, cuối cùng tay chân đều không động đậy nữa, mắt cũng dần dần khép lại.

Triệu Xuân Diệu thấy Lạc Hân không động đậy, tiếp tục dùng sức bóp một lúc, chắc chắn bà ta đã tắt thở, mới buông tay mình ra, sau đó sờ thử lên mũi của Lạc Hân, phát hiện thật sự đã chết rồi, sau đó mặt mày vui mừng đứng dậy, quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Bà ta đã chết rồi, lần này tôi không cần chết nữa rồi?”

Lâm Thanh Diện nhìn bộ dạng không có bất cứ sự đau lòng nào của Triệu Xuân Diệu, trong lòng cũng cảm thấy tiếc thay cho Lạc Hân, đương nhiên, cũng chỉ có một ít đáng tiếc mà thôi.

“Đương nhiên, tôi sẽ để hai người có một người sống, nếu Lạc Hân đã chết rồi, vậy tự nhiên sẽ không động vào anh nữa.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Vậy anh định để tôi đi đâu? Nể tình tôi nói mật mã của tài khoản tổng của nhà họ Lâm cho anh biết, anh đừng để tôi quay về căn phòng ẩm mốc tối tăm đó.” Triệu Xuân Diệu đã thông minh hơn rồi, anh ta biết Lâm Thanh Diện không thể dễ dàng tha cho anh ta, cho nên không có nói Lâm Thanh Diện trả tự do cho anh ta.

Lâm Thanh Diện thở dài bất lực, nghĩ Triệu Xuân Diệu và Lạc Hân là một cùng đường, sinh ra trong thế giới này, không cố gắng làm người, bất ngờ bây giờ mất đi quyền thế của nhà họ Lâm cho anh ta, anh ta muốn làm chuyện ác, cũng không dễ dàng như vậy rồi.

Anh quay sang liếc nhìn Trần Tài Anh, mở miệng nói: “Tìm người dẫn anh ta đến phương nam đi, chỗ đó có người của tôi, để anh đi làm ăn mày, tin chắc sau khi trải nghiệm sự lạnh ấm giữa người với người thì anh ta sẽ không giống như bây giờ tuyệt vọng như vậy nữa.”

Trần Tài Anh lập tức gật đầu, quay sang nói vài câu với một người ở bên cạnh mình, người đó lập tức dẫn hai người đi lại túm Triệu Xuân Diệu, dẫn anh ta rời khỏi biệt thự.

Triệu Xuân Diệu nghe thấy Lâm Thanh Diện để anh ta đi làm ăn mày, trong lòng vẫn có chút kháng cự, có điều nghĩ đến làm ăn mày ít nhất có thể nhìn thấy ánh mặt trời, tóm lại so với bị nhốt trong căn phòng ẩm mốc tối tăm đó tốt hơn nhiều, cho nên cũng không nói gì.

Đợi sau khi Triệu Xuân Diệu bị dẫn đi, Lâm Thanh Diện quay sang nhìn thi thể của Lạc Hân và mấy vệ sĩ đó, mở miệng nói: “Xử lý những thi thể này đi, tôi trước tiên đưa Bích Hoài đến bệnh viện đã, những việc khác, đợi tôi về rồi nói.”

Trần Tài Anh gật đầu với Lâm Thanh Diện, cười nói: “Cậu đi đi, xử lý thi thể, cái này tôi rất giỏi.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó dẫn Hứa Bích Hoài đi.

Lúc này Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều có chút kinh sợ nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ không ngờ Lâm Thanh Diện lại khủng bố như vậy, vậy mà ở đây trực tiếp giải quyết mấy mạng sống của mấy tên vệ sĩ đó, cuối cùng còn bức Triệu Xuân Diệu giết Lạc Hân nữa.

Đó chính là gia chủ của nhà họ Lâm, ở trong ấn tượng của bọn họ, gia chủ của nhà họ Lâm chính là sự tồn tại giống như ông trời, đâu phải người bọn họ có thể chọc vào, ai ngờ Lâm Thanh Diện hôm nay vậy mà khiến gia chủ của nhà họ Lâm chết ở trong biệt thự này, bọn họ bây giờ cũng có chút không dám tiếp tục ở trong biệt thự.

Bọn họ không rõ lệnh bài gia chủ và mật mã tài khoản là gì, cho nên chỉ cho rằng Lâm Thanh Diện giết gia chủ của nhà họ Lâm, sợ rằng không mất bao lâu nữa, Lâm Thanh Diện sẽ gây ra họa lớn rồi.

Lâm Thanh Diện từ trong tay Tôn Tuệ Phương đỡ lấy Hứa Bích Hoài, sau đó liếc nhìn Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, hai người bọn họ cũng bị roi quất, có điều nhìn không có nghiêm trọng bằng của Hứa Bích Hoài.

“Ba, mẹ, hai người muốn cùng chúng con đến bệnh viện không?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Hai người đồng thời lắc đầu, Tống Huyền Khanh mở miệng nói: “Chúng ta chỉ bị thương ngoài da mà thôi, ở nhà bôi ít thuộc thì không sao rồi, cậu đưa Bích Hoài đi đi, không cần quản tôi.”

Trải qua chuyện vừa rồi, thái độ của Tống Huyền Khanh đối với Lâm Thanh Diện cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thấy bọn họ nói như vậy, Lâm Thanh Diện bèn gật đầu, đỡ Hứa Bích Hoài xoay người đi ra khỏi biệt thự, sau khi lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

Bởi vì đây không phải bệnh gì không chữa được, chỉ là bị roi da quất chảy máu mà thôi, cho nên Lâm Thanh Diện không có đưa Hứa Bích Hoài đi tìm Từ Tài, vết thương này, đến bệnh viện xử lý, bôi thuốc là được rồi.

Đợi sau khi Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi rồi, Trần Tài Anh lập tức sắp xếp người của mình đưa thi thể trong biệt thự đi xử lý, sau khi thu dọn sạch sẽ, anh ta bèn dẫn người rời khỏi chỗ này.

Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa lúc này mới được thở phào, Tôn Tuệ Phương cũng thở phào một hơi, những chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự khiến bà ta mở mang tầm mắt.

Tống Huyền Khanh nhìn chỗ Lạc Hân ngã xuống khi nãy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, bà ta quay sang nhìn Hứa Quốc Hoa, mở miệng nói: “Vừa rồi gia chủ của nhà họ Lâm ở thủ đô chết ở trong nhà chúng ta rồi, ông nói xem bên phía nhà họ Lâm có phái người đến giết chúng ta hay không, gia chủ của bọn họ chết ở chỗ của chúng ta, chuyện này chính là chuyện lớn.”

“Chắc là không đâu, Lâm Thanh Diện nếu đã dám làm như vậy, chắc chắn đã suy nghĩ đến hậu quả, cậu ấy chắc chắn sẽ không để loại chuyện này xảy ra,” Tôn Tuệ Phương mở miệng nói.

“Chị hiểu cái gì, tên sao chổi Lâm Thanh Diện đó, chính là chuyên môn đi gây họa, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức, tôi nói không thể giữ nó lại, chị thấy lời tôi nói ứng nghiệm rồi chứ.” Tống Huyền Khanh mở miệng.

Hứa Quốc Hoa ở một bên trong lòng cũng sợ hãi, dù sao chuyện này dính dáng đến nhà họ Lâm ở thủ đô, ông ta cũng không dám tùy tiện bao biện cho Lâm Thanh Diện.

“Không được, chúng ta phải mau chóng chuyển ra khỏi nơi này, nếu không sẽ gặp xui xẻo cùng với Lâm Thanh Diện, mau chóng về phòng thu dọn, cầm theo đồ đáng tiền đi, sau này cho dù sống ở khách sạn, tôi cũng không muốn quay về đây ở nữa.”

Tống Huyền Khanh nói một câu, sau đó bèn xoay người đi lên lầu thu soạn đồ đạc.

Hứa Quốc Hoa cũng sợ tiếp tục ở đây sẽ gặp rắc rối, mau chóng cùng Tống Huyền Khanh đi thu dọn đồ đạc.

Tôn Tuệ Phương mặt mày bất lực nhìn hai người, mặc dù không lòng bà ta cũng có chút sợ hãi, nhưng bà ta làm công cho Lâm Thanh Diện, trước khi Lâm Thanh Diện chưa trở về, bà ta sẽ không rời khỏi nơi này.

“Nhưng cầu mong Lâm Thanh Diện lần này có thể bình an vượt qua một kiếp này, tâm địa của cậu ấy lương thiện như vậy, ông trời chắc chắn sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện.” Tôn Tuệ Phương lẩm bẩm trong lòng.

...

Trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Lâm Thanh Diện túc trực ở bên cạnh giường bệnh của Hứa Bích Hoài, vừa rồi bác sĩ đã thôi thuốc lên vết thương cho Hứa Bích Hoài rồi, đợi truyền dịch xong, Lâm Thanh Diện có thể đưa Hứa Bích Hoài rời khỏi.

Về sau chỉ cần đúng giờ thay thuốc là được, không có gì đáng ngại.

“Lần này trên người chắc có vài vết sẹo khó coi rồi.” Hứa Bích Hoài có chút buồn bã nói.

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Yên tâm, bác sĩ nói rồi, anh ta dùng là thuốc tốt nhất ở nước ngoài, sẽ không để lại sẹo, đợi mấy hôm nữa sẽ khỏi, làn da của em vẫn sẽ láng mịn, sờ giống như trước đây.”

Hứa Bích Hoài lập tức trợn mắt, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lộ ra ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh sao biết nó láng mịn? Anh có phải lén lút sờ em không?”

Lâm Thanh Diện đột nhiên mặt mày ngại ngùng ho khan hai tiếng, mở miệng nói: “Khụ khụ, tối em ngủ cứ quấn lấy anh, là cơ thể của anh đụng vào tay của anh.”

“Được, đồ khốn, lén lút sờ em vậy mà còn không thừa nhận. Còn nói là em đụng anh, cái đồ không biết xấu hổ nhà anh!” Hứa Bích Hoài mặt mày tức giận nói.

Lâm Thanh Diện vội vàng xin lỗi, mở miệng nói: “Anh sai rồi bà xã, anh sau này sẽ không làm loại chuyện hạ lưu này nữa, anh bảo đảm với em.”

Hứa Bích Hoài vừa tức vừa buồn cười, nhất thời không biết nên tin sự bảo đảm của Lâm Thanh Diện, hay là nói anh ngốc nữa.

Một lúc sau, sau khi bình tĩnh lại, Hứa Bích Hoài nhìn sang Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Lần này gia chủ của nhà họ lâm chết ở Hồng Thành, bên phía nhà họ Lâm ở thủ đô chắc chắn sẽ chấn động, anh định làm sao?”

Khóe môi Lâm Thanh Diện cong lên, mở miệng nói: “Anh có khả năng sẽ đến thủ đô một chuyến.”

Hứa Bích Hoài lập tức trợn mắt, mở miệng nói: “Anh đến thủ đô làm gì, gia chủ nhà họ Lâm chết ở Hồng Thành, anh đến thủ đô, há không phải như dễ vào miệng cọp sao?”

“Yên tâm đi, cho dù Lạc Hân chết rồi, bên phía thủ đô cũng không thể làm gì được anh, hơn nữa anh vốn dĩ chính là người thừa kế của nhà họ Lâm, chỉ có điều bị người phụ nữ độc ác Lạc Hân đó cướp đi mà thôi.”

“Anh lần này đến thủ đô, chính là vì lấy lại những thứ anh đã mất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.