Rể Quý Trời Cho

Chương 341: Gọi trương quân hào đến đây



Anh Báo kia ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, sau đó mắng chửi: “CMN, nói chuyện kiểu gì thế, cái gì mà chúng tôi ép anh ta chuyển nhượng cái quán này, rõ ràng là anh ta tự nguyện, nếu như mày không biết nói chuyện, tao cũng không ngại giúp mày chữa lại cái miệng!”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Thật nực cười, có thể biến đen thành trắng, dũng khí của chúng mày quả thật không tầm thường.”

Anh Báo thấy Lâm Thanh Diện lại dám nói như vậy, đột nhiên tức giận, mắng: “CMN, cố tình gây sự đúng không? Không có mấy người dám nói chuyện với tao như vậy, thế nào, mày bị ngứa da đúng không, muốn tao giúp mày xử lý không?”

Trương Hạng cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại đối đầu với anh Báo, vẻ mặt cũng thay đổi, anh ta lo lắng kéo Lâm Thanh Diện lại, nói: “Lâm Thanh Diện, cậu đừng xen vào chuyện này, anh Báo là người của Trương Quân Hào, chúng ta không đấu lại được bọn họ, như này chỉ làm chuyện này trở nên càng tồi tệ hơn thôi.”

“Người của Trương Quân Hào thì sao, lẽ nào người của anh ta có thể ép người khác chuyển nhượng quán ăn sao?” Lâm Thanh Diện không quan tâm đến danh tiếng của Trương Quân Hào, ngược lại, nếu như anh Báo là người của Trương Quân Hào chuyện này càng dễ giải quyết.

Lần trước Lâm Thanh Diện giúp Trương Quân Hào giải quyết một số phiền phức, nếu như anh ta biết Trương Hạng là bạn của Lâm Thanh Diện, sợ là anh ta sẽ phải đích thân đến để xin lỗi.

Trương Hạng trợn tròn mắt, anh ta không biết mối quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và Trương Quân Hào, nên theo như anh ta thấy, Lâm Thanh Diện nói những lời này trước mặt anh Báo, cũng giống như tìm cái chết.

Anh Báo cũng đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, nói: “Đúng là một tên không sợ chết, đã dám nói những lời như vậy về anh Hào, nói cho mày biết, với những loại người như mày anh Hào chính là ông trời, anh ta chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể giết chết mày, hôm nay tao phải thay anh Hào dạy dỗ mày, mày quả thật không biết nặng nhẹ mà!”

Anh ta vừa nói xong, những anh em ở phía sau anh ta cũng lập tức bước lên một bước, ai cũng nóng lòng, không thèm đặt Lâm Thanh Diện vào mắt.

Trương Hạng thấy vậy, vội vàng đứng chắn phía trước Lâm Thanh Diện, khuôn mặt tràn đầy sự hối lỗi nói với anh Báo: “Anh Báo, anh hãy nguôi giận, người bạn này của tôi tính tình có chút thẳng thắn, vì vậy nói chuyện dễ đắc tội với người khác, anh đừng để trong lòng, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh.”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, lo lắng nói: “Lâm Thanh Diện, cậu mau xin lỗi anh Báo đi, bọn họ có nhiều người như vậy, chúng ta không trọc vào được đâu, cậu cũng đừng tích cực quá, cùng lắm tôi giao nhà hàng cho anh ta là được rồi, không nhất thiết phải vì chuyện này mà để cậu chịu khổ.”

Lâm Thanh Diện nhìn Trương Hạng với một cái nhìn rất chắc chắn, nói: “Cậu yên tâm đi, hôm nay có tôi ở đây, bọn họ không thể cướp cái quán này của cậu, cậu cũng không cần phải lo lắng, chỉ dựa vào đám tép riu này, sao có thể đánh lại được tôi.”

“Anh em, tên tiểu tử này dám nói chúng ta là đám tép riu, xem tra nó thực sự không biết nó đã động vào ai, đã như vậy, mấy người còn ngây người ra đấy làm gì, để nó nếm thử sự lợi hại của chúng ta, xem xem tên tiểu tử này có thể chống đỡ được nắm đấm của đám tép riu chúng ta không!” Anh Báo hét lên.

Những người anh em của anh ta không chút do dự, không nói không rằng lao về phía Lâm Thanh Diện, người não cũng muốn lấy Lâm Thanh Diện để luyện quyền.

Trương Hạng thấy vậy, vô cùng sợ hãi vội vàng muốn kéo Lâm Thanh Diện chạy vào trong.

“Lâm Thanh Diện mau chạy đi, bọn họ có rất nhiều người, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, nếu như bị bọn họ bắt được, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ đi đời.” Trương Hạng lo lắng hét lên.

Lâm Thanh Diện vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển, ngoài ra còn che chắn bảo vệ Trương Hạng ở phía sau mình, nói: “Không cần phải chạy, xem tôi xử lý bọn chúng như thế nào.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện nhanh chóng ra tay với mấy người kia, những người kia trong mắt Lâm Thanh Diện quả thật cũng chỉ là đám tôm tép mà thôi, muốn xử lý bọn họ chúng đối với Lâm Thanh Diện mà nói không tốn một chút sức lực.

Trương Hạng nhìn thấy Lâm Thanh Diện không chạy cùng anh ta, ngược lại còn nghênh chiến với những người kia, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong lòng anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện thật ngu ngốc, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn phô trương thanh thế, cho dù Lâm Thanh Diện là vì anh ta, anh ta vẫn cảm thấy Lâm Thanh Diện có chút ngốc.

Nhưng suy nghĩ này xuất hiện trong đầu anh ta chưa được mấy giây, biểu cảm trên mặt anh ta đã từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc.

Chỉ thấy đi đi lại lại như con thoi trong đám huynh đệ của anh Báo, nắm đấm của anh giống như những hạt mưa đập vào người những người kia, những người kia trông vô cùng cường tráng thậm chí còn không chống cự lại được một nắm đấm của Lâm Thanh Diện.

Không đến một phút, những tên thuộc hạ của anh Báo đã ngã xuống phân nửa, điều này trái ngược hoàn toàn với những gì mà Trương Hạng đã nghĩ.

Không chỉ Trương Hạng không ngờ sự việc lại như vậy, ngay cả anh Báo cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, thậm chí một mình anh có thể đối phó được với sự vây đánh của nhiều người như vậy.

Về sau, trong lòng anh Báo đã có chút sợ hãi, anh ta không có cách nào để đối phó với một người lợi hại như Lâm Thanh Diện, điều duy nhất có thể làm chính là chạy trốn.

Anh ta liếc nhìn đàn em của mình ngày ở xung quanh ngày càng ít, sau đó nuốt nước miếng, quay người chạy ra bên ngoài.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, lập tức lao lên, túm lấy cổ anh Báo, dùng lực quật anh ta ngã xuống đất, một chân giẫm lên ngực anh ta, cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh Báo đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thấy Lâm Thanh Diện trừng trị mình một cách dễ dàng như vậy, trên mặt anh ta cũng lộ ra một nụ cười khổ, thái độ khác một trời một vực với trước kia.

“Anh….anh, có chuyện gì thì chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau, đừng động chân động tay, tôi không cần cái quán ăn này nữa, anh thả tôi ra, tôi đảm bào sau này sẽ không đến cái quán này để gây phiền phức nữa.” Anh Báo nói.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng, cái loại hèn nhát như thế này anh gặp nhiều rồi, trên miệng nói sẽ không gây phiền phức nữa, nhưng sau chuyện này chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù, vì vậy để có thể an tâm cả đời, Lâm Thanh Diện nhất định phải giúp Trương Hạng giải quyết tận gốc chuyện này.

“Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Trương Quân Hào, kêu anh ta qua đây, nếu như anh ta không đến, hôm nay mày đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái quán này.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Anh Báo sững sờ, không ngờ Lâm Thanh Diện lại đưa ra một yêu cầu như vậy, anh lại bắt mình gọi Trương Quân Hào đến, người khác đều muốn tránh xa Trương Quân Hào, Lâm Thanh Diện làm như thế này chính là tự mình đâm đầu vào họng súng.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh kêu tôi gọi anh Hào đến đây? Anh chắc chứ?” Anh Báo hỏi.

“Chắc chắn, mau gọi điện thoại đi, lát nữa tôi còn có chuyện khác, không có thời gian để lãng phí với anh.” Lâm Thanh Diện nói.

Mặc dù trên mặt anh Báo không biểu hiện nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng, thầm nghĩ cái tên Lâm Thanh Diện này đúng là đồ ngốc, còn vội vàng bắt anh ta gọi Trương Quân Hào đến, lẽ nào anh không biết sự lợi hại của Trương Quân Hào sao?

Nếu như Trương Quân Hào đến, anh ta cũng không còn phải sợ Lâm Thanh Diện nữa, đến lúc có nói không chừng còn có thể dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận để xả giận.

Lâm Thanh Diện nhấc chân ra khỏi người anh Báo, anh Báo vội vàng đứng dậy, lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho Trương Quân Hào.

Trương Hạng lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, mặc dù thân thủ của Lâm Thanh Diện khiến Trương Hạng ngạc nhiên, nhưng Trương Quân Hào là một kẻ tàn nhẫn có tiếng ở Kinh Đô, theo như anh ta thấy, cho dù Lâm Thanh Diện có võ, sợ là cũng không thể đánh lại được Trương Quân Hào, bây giờ anh lại bắt anh Báo gọi Trương Quân Hào đến đây, thực sự có chút thiếu suy nghĩ.

“Lâm Thanh Diện, cậu trừng trị bọn họ là được rồi, không nhất thiết phải kêu Trương Quân Hào đến đây, Trương Quân Hào là một người có quyền thế không nhỏ ở Kinh Đô, đến lúc đó nếu như anh ta đến, chuyện này sợ là sẽ không đơn giản như bây giờ.” Trương Hạng lo lắng nói.

“Cái này cậu không cần lo lắng, tôi đã dám bắt anh ta gọi Trương Quân Hào đến đây, đương nhiên là tôi có đủ tự tin là có thể đối phó được, tôi muốn xem xem mấy năm nay rốt cuộc Trương Quân Hào đần độn như thế nào, mà có thể để thuộc hạ của mình bắp ép người khác chuyển nhượng lại cửa hàng, anh ta thật sự khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.” Lâm Thanh Diện nói.

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Trương Hạng cũng không nói gì nữa, Lâm Thanh Diện đã tự tin như vậy có lẽ đã có chỗ dựa.

Những điều mà anh ta không ngờ đến chính là, Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, hoàn toàn khác với ấn tượng của anh ta về Lâm Thanh Diện khi còn nhỏ.

Mãi đến lúc này anh ta mới phản ứng lại, anh ta không hề biết Lâm Thanh Diện rốt cuộc là ai, lúc nhỏ chỉ chơi cùng Lâm Thanh Diện, nhưng chưa từng hỏi người nhà của Lâm Thanh Diện làm nghề gì.

Xem ra thân phận của Lâm Thanh Diện không đơn giản như anh ta nghĩ, lần này gặp được Lâm Thanh Diện, quả thực là may mắn của anh ra, nhưng không biết lát nữa Trương Quân Hào đến, Lâm Thanh Diện còn có thể giải quyết được không.

Anh Báo thầm cười nhạo ở trong lòng, anh ta không cảm thấy Lâm Thanh Diện có bản lĩnh đến mức có thể giải quyết được Trương Quân Hào, trong ấn tượng của anh Báo, trong số những người có thể khiến Trương Quân Hào sợ hại không hề có cái tên Lâm Thanh Diện này.

Tên tiểu tử này quả thật rất giỏi võ, nhưng trông rất bình thường, không giống với một người có bối cảnh gì đó, trong lòng anh Báo cảm thấy Lâm Thanh Diện cảm thấy mình có bản lĩnh nên ngay cả Trương Quân Hào cũng dám coi thường.

“Hừ, cứ đợi đấy, lát nữa anh Hào dẫn người đến, sẽ cho mày biết mặt, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình là có thể lên trời sao, sự lợi hại của anh Hào, không phải là thứ mà mày có thể tưởng tượng được, lúc trước anh ấy là người của nhà họ Lâm, cho dù bây giờ không còn ở nhà họ Lâm nữa, thì những người năm đó quen biết được ở nhà họ Lâm không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được, mày cứ chờ chết đi!” Anh Báo lẩm bẩm ở trong lòng.

Sau khi gọi điện thoại cho Trương Quân Hào, trong lòng anh Báo cũng có một sức mạnh không còn sợ Lâm Thanh Diện nữa anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nói: “Anh hãy nghe tôi nói một câu, đợi lát nữa anh Hào đến, chắc chắc anh sẽ không đối phó được, nếu như bây giờ anh xin lỗi tôi, đến lúc đó ở trước mặt anh Hào tôi sẽ giúp anh cầu xin, anh ấy rất thích những người có thể đánh nhau, chỉ cần anh đồng ý làm thuộc hạ của anh ấy, tôi đảm bảo anh sẽ bình an vô sự, hơn nữa còn có thể lên như diều gặp gió, thế nào?”

Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta, sau đó giơ tay lên tát vào mặt anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Ngậm miệng lại, nếu mà còn nói nữa tôi sẽ đánh gãy chân của anh.”

Anh Báo che mặt mình, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong bụng.

“Mẹ nó, mày cứ đợi đấy cho ông, đợi lát nữa anh Hào đến, tao nhất định sẽ kêu người của anh ấy bắt mày lại, đến lúc đó tao sẽ tát thật mạnh vào cái miệng của mày!” Trong lòng anh Báo gầm lên, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng là vô cùng sợ hãi.

Không lâu sao, bên ngoài quán ăn truyền đến tiếng bước chân.

Sau khi anh Báo nghe thấy âm thanh, lập tức chạy ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy người ở bên ngoài, liền hét lên: “Anh Hào, cuối cùng anh cũng đến rồi, nếu như anh còn không đến, cái tên không biết tốt xấu kia sẽ đánh gãy chân của em mất!”

Trương Hạng nghe thấy lời nói của anh Báo, cả người run rẩy, anh ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện, hít một hơi thật sâu, chỉ mong lần này Lâm Thanh Diện có thể chuyển nguy thành an.

Rất nhanh, Trương Quân Hào đã dẫn một đám người đi vào trong quán, lạnh lùng nói: “Đứa nào dám đánh thuộc hạ của tao! Như vậy chính là coi thường Trương Quân Hào tao, không muốn sống nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.