Rể Quý Trời Cho

Chương 402: Đừng một cú đá chết tôi



“Anh nói cái gì!” Nghe thấy kết quả kiểm tra của hai người, người đầu tiên phản ứng lại là La Hạo, hắn trừng to đôi mắt, nhìn chằm chằm chỗ Sói hoang ngã xuống, mặt đầy không dám tin.

“Hắn chết rồi, ngừng thở rồi, nhịp tim cũng ngừng rồi, cho dù là đưa tới bệnh viện cũng không thể cứu được nữa!” Người đó nói to, sau đó có chút kinh sợ nhìn lên sàn đấu, bất giác lùi về phía sau hai bước.

Sân quyền anh ngầm vốn vì Sói hoang bị Lâm Thanh Diện đá một cú ra ngoài mà yên tĩnh lại lại lần nữa trở nên cuồng loạn, một vài người vì có người chết mà sợ đến vội vàng chạy ra khỏi sân quyền anh, mà một vài người lại lộ ra tràn đầy hưng phấn, điều họ thích nhất chính là nhìn thấy có người bị đánh chết ở sân quyền anh, điều này có thể khiến họ cảm nhận được cái gì là kích thích.

Nhất thời, toàn bộ sân quyền anh ngầm đều sôi sục như nước đun sôi, khá hỗn loạn.

Không ít người chạy tới sàn đấu, mặt đầy sùng bái nhìn Lâm Thanh Diện, không ít cô gái thậm chí còn hét lên muốn sinh con cho Lâm Thanh Diện.

Sói hoang là quyền vương của sân quyền anh này, gần như là sự tồn tại vô địch, trong cuộc tỷ thí trước đây, dường như không ai có thể đánh bại hắn, cho nên hắn cực kỳ nổi tiếng ở sân quyền anh này.

Mọi người đều cảm thấy Sói hoang là cao thủ cực kỳ lợi hại, đây cũng là nguyên nhân tại sao La Hạo đến tìm Sói hoang đối phó với Lâm Thanh Diện.

Bây giờ quyền vương trong mắt họ lại bị Lâm Thanh Diện một cú đá chết, một màn vừa rồi khiến trong lòng họ chấn động mãnh liệt, hơn nữa cũng khiến họ hiểu rõ, cái gì mới là cao thủ thật sự.

La Hạo sững sờ nguyên tại chỗ thật lâu mới phản ứng lại, hắn ta đầu tiên lộ ra tràn đầy kinh sợ, sau khi phản ứng lại, hét to một tiếng: “Hắn đánh chết người rồi, các người mau bắt hắn lại!”

Mọi người đều nhìn La Hạo như nhìn kẻ ngốc, đầu tiên không nói tới quy tắc trên sàn đấu chính là sống chết do mệnh, vừa nãy một cú của Lâm Thanh Diện liền đá chết Sói hoang, lúc này còn ai dám lên bắt anh.

La Hạo thấy không có ai tiến lên bắt Lâm Thanh Diện bèn nghiêng đầu nhìn mấy võ sĩ quyền anh lúc nãy cùng hắn uống rượu, nói: “Các người mau tới bắt hắn lại, Sói hoang không phải bạn các người sao, chẳng lẽ các người cứ ngồi nhìn như vậy không để ý sao?”

Mấy võ sĩ quyền anh đó đều nhìn La Hạo một cái, một người trong số đó lộ ra biểu cảm khinh thường với hắn ta, nói: “Anh mẹ nó nói thoải mái quá, anh muốn bắt hắn như vậy, thì tự anh lên đi, anh không sợ bị đánh chết nhưng chúng tôi sợ!”

La Hạo bị lời của người đó làm nghẹn họng, nếu hắn dám tự mình lên thì không cần cầu xin người khác rồi.

Giải quyết Sói hoang xong, Lâm Thanh Diện bước xuống sàn đấu, bên dưới vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều người chen chúc về phía anh, muốn xem người chỉ với một cú đá đã có thể đá chết người rốt cuộc dáng vẻ thế nào.

Nhưng họ cũng không dám cách quá gần, dù sao họ cũng sợ Lâm Thanh Diện cho họ một cú, họ không chống đỡ nổi.

Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt La Hạo, sau đó mở miệng hỏi: “Anh còn muốn tìm tôi báo thù sao?”

La Hạo thấy Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt mình, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy, nhưng vì không để mình thể hiện sợ hãi trước mặt Lâm Thanh Diện như vậy, hắn miễn cưỡng chống đỡ, hai mắt cố ý mở to thể hiện mình không sợ đối phương.

Đáng tiếc dáng vẻ này của hắn ở trong mắt những người xung quanh rõ ràng có chút ngu ngốc, vừa nhìn đã biết là cố ý làm ra vẻ.

“Cậu...cậu đánh chết người, cậu cho rằng cậu sẽ có kết cục tốt sao?” La Hạo lấy dũng khí nói.

“Tôi lúc đó đã hỏi hắn rồi, là tự hắn nói trên sàn đấu có thể đánh chết người.” Lâm Thanh Diện nói.

La Hạo biết lời này của mình nói như không nói, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

“Nếu anh còn muốn tìm tôi báo thù, tôi có thể cùng anh lên sàn đấu đánh thêm một trận, cũng bớt cho ngày sau lại phiền phức.”

La Hạo nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện liền sợ đến xém chút trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nếu thật sự đồng ý lên đánh một trận với Lâm Thanh Diện, e rằng hắn sẽ có kết cục như Sói hoang, không chừng còn thảm hơn Sói hoang, dù sao hắn không phải quyền vương ở đây, hắn chỉ là một bác sĩ ham ăn lười làm mà thôi.

Người xung quanh nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức bắt đầu hét lên, họ cực kỳ muốn nhìn thấy có người lại lên đánh với Lâm Thanh Diện một trận.

“Tới thêm trận nữa! Trận vừa này chưa nhìn đã, lần này ra thêm vài chiêu!”

“Đồng ý khiêu chiến của anh ta, chúng tôi còn muốn xem nữa, thật quá lợi hại, đến thêm trận nữa!”

“Lên sàn đấu! Lên sàn đầu! Lên sàn đấu!”

...

La Hạo thấy mọi người xung quanh hét lên, trong lòng càng thêm sợ hãi, răng hắn cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng vang lập cập.

Lúc này, có người đẩy La Hạo về phía Lâm Thanh Diện, La Hạo sợ đến xém chút kêu ra tiếng, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, nước mắt cũng sắp chảy ra.

“Tôi sai rồi, tôi không báo thù nữa, anh tha cho tôi đi, tôi sau này không dám làm phiền anh nữa, xin anh đừng đá chết tôi.”

Mọi người thấy dáng vẻ sợ hãi này của La Hạo, lập tức cười cợt.

“Thật con mẹ nó nhát gan, lúc nãy không phải hắn còn làm ra vẻ với người ta lắm sao, sao bây giờ đã sợ đến thế này rồi?”

“Rác rưởi, không có gan còn tìm người ta báo thù cái gì, người ta quang minh chính đại lên sàn đấu với anh, anh con mẹ nó lại bị dọa đến đái cả ra quần.”

“Là đàn ông thì lên sàn đấu, ở đây với các bà thím tính là bản lĩnh gì!”

...

La Hạo lúc này sớm đã không để ý thái độ của những người xung quanh với hắn, so với những thứ này, đương nhiên là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Lâm Thanh Diện thấy La Hạo trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó bèn xoay người ra khỏi sân quyền anh ngầm, không tới chỗ người phụ trách sân quyền anh nữa.

Vừa rồi lúc anh bước xuống sàn đấu đã có người tranh thủ lúc hỗn loạn nhét mảnh giấy vào tay anh, không cần nghĩ cũng biết nhất định là người của Quan Lĩnh.

Phải nói bảo mật của Quan Lĩnh thật là cực kỳ nghiêm ngặt, thực ra chuyện này theo Lâm Thanh Diện thấy là không cần thiết lắm, dù sao cho dù họ có che giấu tốt, cũng vẫn sẽ có người biết sự tồn tại của họ.

Đương nhiên rồi, đây cũng có thể là do người bên trong Quan Lĩnh không muốn thu hút sự theo dõi quá nhiều trên xã hội, dù sao nơi thế này không thích hợp xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người hiện tại.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, La Hạo vội đứng dậy, vỗ ngực mình thở phào một hơi.

Mọi người xung quanh đều lạnh lùng nhìn hắn, sau đó có người dẫn đầu nhổ nước bọt lên người hắn, mắng một cậu: “Nhát gan.”

Những người còn lại ào ào bắt chước, không bao lâu sau, La Hạo đã bị chìm trong biển nước bọt.

Ra khỏi sân quyền anh ngầm, đến quán bar bên ngoài, Lâm Thanh Diện không vội vàng rời đi, mà là đi tới cạnh quầy bar, gọi một ly rượu.

Anh mở mảnh giấy trong tay mình, nhìn hàng chữ viết bên trên.

“Ngày mười lăm tháng sau, trong hẻm nhỏ sau quán bar, bỏ lỡ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.”

“Lại vẫn có cảm giác bị chọn trúng, lần này không đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa, đáng tiếc nơi đó là nơi thị phi, nhân viên làm việc của Quan Lĩnh là sợ bị chọn trúng lại hối hận đi sao.” Mặt Lâm Thanh Diện lộ ra nụ cười đùa bỡn.

Thu mảnh giấy lại, Lâm Thanh Diện uống ngụm rượu trước mặt, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.

Buổi tối, lúc Lâm Thanh Diện quay về nhà, nói một tiếng với Vương Mạn, nói cho cô ta biết ngày mai mình sẽ rời đi.

Cố Vi Vi biết được tin tức Lâm Thanh Diện muốn rời đi từ chỗ Vương Mạn, trong lòng rất gấp gáp, lại mặc quần áo tràn đầy gợi cảm đi gõ cửa phòng Lâm Thanh Diện, lần này Lâm Thanh Diện chỉ là ở trong hỏi một câu, biết là Cố Vi Vi bèn dứt khoát không mở cửa.

Hồng Thành, gia viên Trăn Tụy, Hứa Bích Hoài nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nhúc nhích.

Bên tai cô luôn văng vẳng tiếng người khác nghị luận về mình đã nghe thấy trước đó, bề ngoài nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn như bòng bong.

Một lúc sau, cô quay đầu nhìn điện thoại đặt bên cạnh, gọi điện cho Lâm Thanh Diện.

Điện thoại vừa kết nối, Lâm Thanh Diện đã mở miệng nói một câu: “Vợ à, họ hàng của em đã đi chưa, mấy ngày nay chị Tôn làm thức ăn cho em hợp khẩu vị chứ.”

Hứa Bích Hoài sững sốt một chút, lập tức phản ứng lại, tên này lại cho rằng mình lần trước gọi điện thoại tức giận với anh là vì bà dì tới.

“Anh mới có họ hàng tới, đồ đầu gỗ, thực sự không có cách nào câu thông với anh!” Hứa Bích Hoài không vui nói một câu.

“Vợ à, em làm sao vậy?” Giọng nói thân thiết của Lâm Thanh Diện vang lên.

Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng của mình, sau đó hỏi: “Lâm Thanh Diện, anh cảm thấy ở cùng với em là chuyện thích hợp sao?”

“Đúng vậy, hai chúng ta ở cùng nhau đương nhiên thích hợp rồi, chỉ có ở cùng em anh mới có thể bộc lộ tất cả sự tốt đẹp của mình, vì em, anh mới bằng lòng đi đánh cả giang sơn.” Lâm Thanh Diện nói.

Ánh mắt Hứa Bích Hoài lóe lên gợn sóng nhè nhẹ, nhất thời không biết nên trả lời Lâm Thanh Diện thế nào.

“Vợ à, tại sao em lại hỏi câu này?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Không có gì, chỉ là hơi nhớ anh.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện nghe thấy Hứa Bích Hoài nói nhớ anh, trong lòng rất vui mừng, hoàn toàn phớt lờ bất thường của cô.

Hai người lại tùy tiện nói vài câu, Hứa Bích Hoài liền cúp điện thoại, mắt nhìn chằm chằm cạnh giường mình, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện vốn định buổi sáng quay về, nhưng Trình Quân biết Lâm Thanh Diện muốn quay về bèn sống chết muốn ăn một bữa cơm với anh.

Lâm Thanh Diện thấy Trình Quân nhiệt tình như vậy, liền đồng ý, thuận tiện cũng gọi cả Lục Hân Dao tới cùng ăn bữa cơm.

Trình Quân và Lâm Thanh Diện uống chút rượu, bữa cơm này ăn tới tận chiều, Lâm Thanh Diện không cách nào tự mình lái xe quay về, Trình Quân bèn sắp xếp người lái chiếc Santana rách nát của anh đưa anh về.

Trên đường, người Trình Quân sắp xếp thỉnh thoảng nhìn anh từ kính chiếu hậu, trong lòng nghĩ không ra nhân vật lợi hại như vậy, sao chỉ lái chiếc Santana, còn cũ như vậy nữa.

Có lẽ người càng lợi hại thì càng không để ý những vật ngoài thân đi. Trong lòng người đó thầm nói.

Lúc chạng vạng, Tống Huyền Khanh dẫn Hứa Bích Hoài đến cửa khách sạn quốc tế Thiên Thành.

“Con gái, hôm nay con nên trang điểm sửa soạn xinh đẹp một chút mới đúng, con mặt mộc tới như vậy, mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng rõ ràng có chút không tôn trọng người ta.” Tống Huyền Khanh nói.

“Mẹ, hôm nay con tới khám bác sĩ, không phải tới xem mắt, mẹ kêu con trang điểm làm gì, hẳn không phải mẹ thật sự kêu con tới xem mắt chứ?” Hứa Bích Hoài mặt đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh lập tức có chút chột dạ, vội giải thích: “Mẹ không phải vì để con có hình tượng tốt trước mặt người ta sao, nói thế nào người ta cũng là du học về, không giống với các bác sĩ bình thường.”

“Vậy cũng không liên quan tới việc con khám bác sĩ, mẹ, mẹ đừng làm loạn ở đây nữa.” Hứa Bích Hoài nói.

Hai người cùng nhau vào bên trong, Hứa Bích Hoài nhớ lại biểu hiện của Tống Huyền Khanh, cứ cảm thấy bà có chút kỳ quái.

“Mẹ, mẹ kêu con đến khám bác sĩ, sao lại tới nơi thế này? Con cảm thấy mẹ chính là lừa con đi xem mắt.” Hứa Bích Hoài nói.

“Nơi này tiện mà, hơn nữa mẹ sao có thể bắt con đi xem mắt, người như Lâm Thanh Diện trên đời tổng cộng cũng không có bao nhiêu người, sao mẹ nỡ bắt con gả cho người khác nữa.” Tống Huyền Khanh vội giải thích.

Nghe thấy câu này, mặt Hứa Bích Hoài lập tức trầm xuống, không nói gì nữa.

Hai người họ đi vào bên trong khách sạn quốc tế Thiên Thành, vừa vào không bao lâu, một người phụ nữ mặc váy dài cổ điển màu đen, mang mạng che mặt màu đen, khí chất xuất chúng đã xuất hiện ở đây, có thể mơ hồ nhìn thấy, khóe miệng cô ta còn cong lên độ cong đùa cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.