Rể Quý Trời Cho

Chương 404: Vẫn không tha cho bà



Hứa Bích Hoài hoảng loạn muốn vươn tay đẩy Phương Văn Ngọc ra, nhưng bây giờ toàn thân cô không còn sức lực, căn bản không cách nào thoát khỏi tên đột nhiên biến thành một kẻ khốn nạn này.

“Đừng động vào tôi, mẹ tôi đang ở bên ngoài, nếu anh dám động tôi, tôi sẽ gọi mẹ tôi vào.” Hứa Bích Hoài lo lắng hét lên.

Phương Văn Ngọc cười hắc hắc, nói: “Cô cảm thấy, nếu tôi đã muốn cùng cô làm loại chuyện đó ở chỗ này, thì sẽ không nghĩ đến mẹ cô sao? Hơn nữa cô chưa từng nghĩ qua, chuyện này có lẽ là do mẹ cô đồng ý rồi sao hả?”

Trong lòng Hứa Bích Hoài lập tức dấy lên một cơn sóng dữ, nghĩ đến các nghi điểm trong biểu hiện của Tống Huyền Khanh trước đó, khiến cô quả thực cảm giác được loại khả năng này.

Chỉ là cô không hiểu, tại sao Tống Huyền Khanh lại làm như vậy, trước đây bà ta không phải còn bảo mình túm lấy Lâm Thanh Diện thật chặt sao, sao bây giờ lại liên hợp làm ra loại chuyện này với người khác chứ?

Không lẽ bà ta đều là giả vờ hết sao? Bà ta làm như vậy, là vì để mình có thể rời xa Lâm Thanh Diện?

Suy nghĩ nhanh chóng loé qua, bây giờ cô không có tâm tư suy nghĩ đến mấy chuyện này, bởi vì Phương Văn Ngọc đã túm lấy cái ghế mà cô ngồi, và đi về phía bên cạnh.

“Mẹ, mau đến cứu con, tên này là đồ biến thái! Mẹ mau vào cứu con đi!” Hứa Bích Hoài dùng hết sức mà hét lên với bên ngoài.

“Đừng lãng phí sức lực nữa, hôm nay cô là của tôi, sẽ không ai đến cứu cô đâu, qua đêm nay rồi, cô chính là người phụ nữ của tôi, sau này tôi sẽ đối tốt với cô, đảm bảo mỗi lần đều có thể khiến cô hài lòng.” Phương Văn Ngọc nở nụ cười xấu xa, nói một câu.

Bên ngoài phòng bao, Tống Huyền Khanh có chút lo lắng mà ngồi ở bên ngoài, trong lòng vừa nghĩ xem bên trong phòng bao đang xảy ra chuyện gì.

Chính vào lúc này, bà ta nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Bích Hoài, tuy tiếng động đã trở nên vô cùng nhỏ khi đi qua cánh cửa phòng bao, nhưng vẫn truyền đến tai của Tống Huyền Khanh rất rõ ràng.

Vào giây phút nghe thấy Hứa Bích Hoài kêu cứu, Tống Huyền Khanh đứng dậy, sau đó đi về phía phòng bao.

Nhưng lúc đi đến cửa, Tống Huyền Khanh lại ngừng lại, không ngừng thuyết phục bản thân mình: “Mình đây là vì tốt cho Bích Hoài, mình đây là vì tốt cho nó, cho dù bây giờ để cho nó bị ức hiếp một chút cũng không sao, dù sao cái này cũng là vì suy nghĩ cho sau này mà thôi.”

Nghĩ như vậy, Tống Huyền Khanh lại xoay người quay lại cái ghế dài ở không xa đó, ép mình giả vờ như không có nghe thấy tiếng Hứa Bích Hoài kêu cứu.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đưa đám người Trần Tài Anh nhanh chóng đi vào khách sạn Quốc Tế Thiên Thành, sắc mặt Lâm Thanh Diện âm trầm, trên người thỉnh thoảng bốc lên sát khí, trông có vẻ như bây giờ anh đang rất phẫn nộ.

“Tìm cho tôi!” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Một đám người lập tức nhanh chóng chạy lên trên lầu, lục soát từng phòng bao.

Không ít người lúc này đang uống rượu, có thể đến nơi này ăn cơm, bình thường đều là người có thân phận và địa vị, bị người ta đột ngột đá cửa phòng bao ra như vậy, mấy người này khó tránh có chút tức giận.

Nhưng rất nhanh người của Trần Tài Anh liền dùng nắm đấm khiến cho bọn họ hiểu cái gì được gọi là yên lặng, hơn nữa mấy người này nhìn thấy Lâm Thanh Diện xong thì liền sợ hãi.

Bây giờ gần như cả Hồng Thành đều biết, Lâm Thanh Diện là người có quan hệ với nhà họ Lâm ở Kinh Đô, ở Hồng Thành không có bất kỳ ai chọc nổi Lâm Thanh Diện.

Chưa đến năm phút, Lý Huỳnh Thái đã gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Diện: “Anh Diện, mẹ vợ của anh ở lầu ba.”

Lâm Thanh Diện lập tức cùng Trần Tài Anh đi lên lầu ba.

Sau khi đến lầu ba, Lâm Thanh Diện liền nhìn thấy Tống Huyền Khanh đang ngồi ở kia, anh nhanh bước đi tới, mấy người Trần Tài Anh cũng đi theo.

Tống Huyền Khanh đang cúi đầu ép mình không nghĩ đến chuyện xảy ra bên trong phòng bao nữa, lúc này, bà ta đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đưa theo người bước đến chỗ bà ta với khí thế bức người, lập tức giật bắn mình.

Bà ta vội vàng đứng dậy, kinh ngạc kêu lên: “Lâm Thanh Diện, sao cậu lại đến đây!”

Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt bà ta, lạnh giọng nói: “Bích Hoài ở đâu?”

“Nó..nó không có ở đây, chỗ này là tiệm cơm của tôi, cậu mau cút ra ngoài cho tôi, cậu không được vào tiệm cơm của tôi.” Tống Huyền Khanh có chút chột dạ mà mở miệng.

“Không nói đúng chứ?” Lâm Thanh Diện không có khách sáo với Tống Huyền Khanh, trực tiếp vươn tay về phía cổ của Tống Huyền Khanh, xách bà ta lên.

Tống Huyền Khanh lập tức nghẹt thở không nói nên lời, đôi mắt liếc nhìn về phía cửa phòng bao ở bên cạnh một cái.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ném Tống Huyền Khanh xuống đất, đi về phía phòng bao đó.

“Lâm Thanh Diện, tên trời đánh nhà cậu, cậu vậy mà lại dám bóp cổ tôi! Cậu sẽ không được chết yên thân!” Sau khi ngã xuống đất, Tống Huyền Khanh lập tức hét lên một câu, đáng tiếc Lâm Thanh Diện không có quan tâm đến bà ta.

Rầm một tiếng, Lâm Thanh Diện trực tiếp đá cửa phòng bao ra, bởi vì dùng sức quá lớn, cánh cửa đó rớt ra khỏi khung cửa.

Phương Văn Ngọc ở bên trong đang vươn tay cởi áo của Hứa Bích Hoài, bị một tiếng động đột ngột như vậy làm giật bắn mình, bàn tay đang vươn đến trước người Hứa Bích Hoài liền co lại.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy cảnh này trong phòng bao, không nói không rằng mà xông về phía Phương Văn Ngọc, một tay trực tiếp giáng một cái tát lên mặt anh ta, sau đó vươn tay túm lấy một cánh tay của anh ta.

Rắc một tiếng!

Cánh tay đó của Phương Văn Ngọc trực tiếp bị gãy, đau đớn mà hét lên, Lâm Thanh Diện đá một cái lên chân anh ta, trực tiếp khiến anh ta quỳ xuống đất.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện kịp thời xông vào, trong lòng cũng thở phào một hơi, chỉ là cơ thể cô vẫn không chút sức lực nào, hơn nữa bởi vì Phương Văn Ngọc hạ thuốc, cô cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, theo bản năng có một loại kích động muốn cởi quần áo ra.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài có chút yếu đuối ngồi trên ghế, không có nhìn cô nữa, mà một cước đá ngã Phương Văn Ngọc, giẫm lên mặt anh ta.

“Anh là ai? Tại sao lại ra tay với bà xã tôi?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi, sát khí trên người hiện rõ mồn một.

Phương Văn Ngọc cảm nhận được sát khí trên người của Lâm Thanh Diện, trong lòng liền xác định, nếu như anh ta không nói sự thật, Lâm Thanh Diện sẽ lập tức lấy mạng của anh ta.

Nhịn sự đau đớn trên cánh tay, Phương Văn Ngọc run lẩy bẩy mà nói: “Là…là một người phụ nữ bảo tôi làm như vậy, cô ta đồng ý cho tôi lợi ích, sau đó bảo tôi làm theo lời cô ta, chuyện này không liên quan đến tôi, cầu xin anh tha cho tôi.”

“Người phụ nữ đó là ai?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

“Tôi không biết, cô ta luôn đeo mạng che mặt, căn bản không nhìn rõ được bộ dạng của cô ta, hơn nữa tôi cũng chỉ gặp qua cô ta vài lần, những cái khác thì không biết nữa.” Phương Văn Ngọc vội vàng mở miệng nói.

“Anh là ai?”

“Tôi chỉ là một công nhân quét đường, chính người phụ nữ đó đã tìm tôi, mua quần áo, sửa soạn cho tôi, yêu cầu tôi đóng giả một người giàu có để câu dẫn vợ của anh.” Phương Văn Ngọc thành thật trả lời.

Đôi mắt Lâm Thanh Diện híp lại, trong lòng dâng lên một sự tức giận không nói nên lời, giẫm lên mặt Phương Văn Ngọc, dùng thêm sức, trực tiếp làm mấy cái răng trong miệng anh ta rụng xuống.

Tống Huyền Khanh tuy ở bên ngoài, nhưng cũng nghe thấy lời mà Phương Văn Ngọc nói, sau khi biết Phương Văn Ngọc chỉ là một người quét đường, bà ta cũng trợn tròn mắt, người phụ nữ trước đó đã nói với bà ta rằng đó là một người giàu có, thân giá 6,7 trăm tỷ.

“Người phụ nữ chết tiệt này, cô ta lại dám gạt mình, vậy mà lại tìm một người quét đường bắt nạt con gái mình, sau này còn để mình gặp lại cô ta, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho cô ta!” Tống Huyền Khanh nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng bao, nhìn Tống Huyền Khanh, lạnh giọng nói: “Người phụ nữ sai khiến bà đang ở đâu?”

Bây giờ anh đang trong cơn tức giận, nếu Tống Huyền Khanh không chịu nói, anh cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ lưu tình với Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh lập tức lộ ra vẻ áy náy, vội nói với Lâm Thanh Diện: “Tôi đang định nói với cậu đây, người phụ nữ chết tiệt đó vậy mà lại tìm một người quét đường để lừa tôi, lúc đó cô ta đi vào phòng bao ở đằng kia rồi, cậu mau qua đó bắt cô ta lại, xử lý một trận nhừ tử đi.”

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tốc độ trốn tránh trách nhiệm của Tống Huyền Khanh cũng thật là nhanh, nhưng anh không định sẽ xử lý Tống Huyền Khanh bây giờ, anh phải đi tìm người phụ nữ sai khiến tất cả trước, tra rõ ràng xem người này rốt cuộc là muốn làm gì.

Anh quay đầu nhìn Trần Tài Anh một cái, thị ý anh ta đưa theo người, tiếp đó một đám người liền nhanh bước đi về phía phòng bao ở bên đó.

Lâm Thanh Diện lại hoàn toàn không hề do dự mà trực tiếp đá cửa ra, khiến Tống Huyền Khanh nhìn mà vô cùng đau lòng, mắng một câu: “Thật đúng là không phải của cậu thì cậu không đau lòng mà, bây giờ chủ của tiệm cơm này là tôi, đợi lát nữa nhất định phải bắt cậu đền cho tôi hai cái cửa này.”

Sau khi cửa phòng bị đá ra, Lâm Thanh Diện đi vào, phát hiện bên trong trống không, nhưng có thể nhìn ra được, chỗ này đã từng có người đến qua.

“Chắc người vừa mới đi thôi, mau phái người đi tìm bên ngoài, nhất định phải tìm ra người này cho tôi!” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Trần Tài Anh gật đầu, sau đó liền dắt theo Lý Huỳnh Thái và mấy thủ hạ đi tìm người phụ nữ đó.

Lâm Thanh Diện quay người, đi về phía phòng bao mà Hứa Bích Hoài đang ở, Tống Huyền Khanh lúc này đã đi vào, đứng ở bên cạnh của Hứa Bích Hoài.

“Con gái, con không sao chứ, thằng cha đó không có làm gì con chứ?” Tống Huyền Khanh quan tâm mà hỏi.

Hứa Bích Hoài ngước mắt nhìn Tống Huyền Khanh một cái, trong mắt toàn là thất vọng, sau đó yếu ớt mà nhấc tay lên, giống như là muốn đẩy bà ta ra vậy, nhưng cô căn bản không có chút sức nào, tay nhấc lên được một chút, lại hạ xuống.

“Thật là tội nghiệp con gái của tôi, chuyện này đều trách thằng Lâm Thanh Diện đó, nếu như cậu ta có thể đến sớm chút, con cũng không đến nỗi trở thành thế này a.” Tống Huyền Khanh lại nói một câu.

Tuy Hứa Bích Hoài đã không còn sức lực gì nữa, nhưng lúc nghe thấy lời này của Tống Huyền Khanh, suýt chút nữa đã trực tiếp nhảy dựng lên mắng Tống Huyền Khanh một câu rồi.

Lâm Thanh Diện lúc này cũng đi vào, nghe thấy lời của bà ta, hừ lạnh một tiếng: “Hồi nãy bà ở bên ngoài, tại sao không vào cứu cô ấy, chuyện này chỉ e là cũng có bà châm dầu vào lửa ở đằng sau đúng chứ? Người phụ nữ đó đã nói gì với bà, tại sao bà ngay cả con gái của mình mà cũng muốn hại?”

Tống Huyền Khanh bị hỏi đến á khẩu, nhưng rất nhanh liền sử dụng tinh thần không biết xấu hổ của mình, nói: “Cái này không có liên quan gì đến tôi, cái này đều là do tên sao chổi cậu hại hết, tôi đã nói không thể để cậu và Bích Hoài ở cùng nhau rồi, chỉ cần ở cùng với cậu, nó chắc chắn sẽ xui xẻo, bây giờ ứng nghiệm rồi đó!”

Lâm Thanh Diện suýt chút nữa đã trực tiếp nhấc chân giáng một cước lên người Tống Huyền Khanh rồi.

Lúc này Hứa Bích Hoài dựa trên người của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn cô một cái, chú ý thấy sự bất thường của cô.

Sắc mặt Hứa Bích Hoài đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn, trong ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện toàn là khát vọng, Lâm Thanh Diện lập tức đoán ra Hứa Bích Hoài bị làm sao rồi.

Anh vội vàng bế Hứa Bích Hoài lên, quay đầu trừng Tống Huyền Khanh một cái, nói: “Chuyện này tôi sẽ tìm bà tính sổ sau, cho dù bà là mẹ của Bích Hoài đi nữa, bà phạm lỗi sai, tôi cũng vẫn không tha cho bà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.