Rể Quý Trời Cho

Chương 412: Không có nghĩa là tôi không được



Vùng ngoại ô Tô Thành.

Lâm Thanh Diện bước dọc theo con đường lần trước đã đi, cuối đường chính là quầy rượu mà lần trước anh đã ghé qua.

Hôm nay là ngày mười lăm, ngày được ghi trên tờ giấy kia, bên trên cũng không viết rõ thời gian cụ thể, nếu như không đoán sai, người của Quan Lĩnh có lẽ ở nơi này chờ cả ngày.

Bỏ lỡ hôm nay, cho dù Lâm Thanh Diện biết người của Quan Lĩnh ở trong quán bar kia, người ta cũng không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa, vậy nên anh nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện đi vào ngõ hẻm nơi có quán bar, trên tờ giấy viết là ngõ nhỏ phía sau quán bar, vậy nên anh đi dọc theo ngõ hẻm này đi thẳng đến cuối, rẽ một cái, đi đến ngõ hẻm kia.

Cách đó không xa, Lâm Thanh Diện nhìn thấy bên kia có một chiếc xe khách cỡ nhỏ đang đỗ, bên cạnh xe có một người đang đứng đó hút thuốc, chính là người phụ trách sàn đấm bốc trong quán bar kia.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi tới, người phụ trách kia nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì mà ra hiệu cho anh lên xe.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi đến bên cạnh xe, lúc mở cửa xe ra đã thấy bên trong có bốn người đang ngồi.

Anh quan sát bốn người kia một chút, phát hiện trên khuôn mặt mấy người đều mang vẻ âm tàn, ánh mắt thận trọng, chỉ là nhìn vào tướng mạo, mấy người này đều mang mỗi cỗ hung ác, đây là vì thường xuyên giết người mới có thể sinh ra khí thế như vậy.

Chỉ từ những thứ này, Lâm Thanh Diện đã có thể phán đoán, mấy người này đều là dân liều mạng, trong đó có một người Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút quen mắt, giống như trước kia đã từng nhìn thấy lệnh truy nã trên bản tức.

Quả nhiên, người muốn đến Quan Lĩnh, đều là những người không thể lăn lộn bên ngoài xã hội và có đường lối ngoại giao nhất định, giống như Lâm Thanh Diện muốn đến Quan Lĩnh tìm người có thể nói ít càng thêm ít.

Trong khi Lâm Thanh Diện đang quan sát bốn người kia, bốn người kia cũng đang đánh giá Lâm Thanh Diện, giống như vì Lâm Thanh Diện xuất hiện không ăn khớp với bọn họ nên hơi ngạc nhiên.

Nhưng không có người nào nói chuyện, tất cả đều biết, mục đích của bọn họ là vì tiến vào Quan Lĩnh, nếu như lúc này xảy ra một chút phiền phức không cần thiết, chọc giận đến người quản lý Quan Lĩnh thì được không thể bù mất.

Lâm Thanh Diện trực tiếp lên xe, ngồi xuống một ghế trống trong đó, không để ý đến sự dò xét của mấy người trong xe, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, trên xe ngồi đủ bảy người, người phụ trách ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe rời khỏi ngõ nhỏ.

Lúc này Lâm Thanh Diện mở to mắt, nhìn ra ngoài phía cửa sổ xe, phát hiện người phụ trách đang lái xe đi sâu vào trong vùng ngoại ô.

"Chẳng lẽ Quan Lĩnh này lại nằm trong núi sâu ở vùng ngoài ô của Tô Thành?" Lâm Thanh Diện nghi hoặc trong lòng.

Nhưng rất nhanh anh đã phủ định suy nghĩ này, nếu như Quan Lĩnh thật sự nằm trong núi sâu ở vùng ngoại ô của Tô Thành, có lẽ đã sớm bị người khác tìm được, những lời đồn đại bên ngoài liên quan đến Quan Lĩnh cũng sẽ không ít ỏi như vậy.

Bây giờ nơi bọn họ đi đến, có thể chỉ là một điểm trung chuyển.

Về phần phải trung chuyển thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không biết rõ, bây giờ anh đã coi như lên thuyền giặc, hiện tại nếu như ai muốn đổi ý, người phụ trách trên xe có lẽ sẽ quay đầu giết chết người này.

Đương nhiên, nếu Lâm Thanh Diện quả thật muốn đổi ý, vẫn có tự tin vô cùng lớn có thể chạy trở về, dù sao thực lực của người phụ trách này cũng không chắc chắn mạnh hơn Lâm Thanh Diện.

Vì rời khỏi nơi có người, từ từ tiến vào nơi không người, mấy người ngồi trên xe cũng trở nên thoải mái một chút.

Là người liều mạng, những người này không thể ở những nơi có quá nhiều người, sơ sẩy một cái, sẽ có thể bị cảnh sát để mắt tới, vậy nên bọn họ sống rất cẩn thận.

Chỉ có thể ở nơi không có người nào nhìn thấy như vậy, bọn họ mới có thể buông thỏng, không cần lo lắng ở một nơi nào đó đột nhiên xuất hiện một đám người đến bắt bọn họ lại.

"Các vị, chúng ta có thể cùng tụ tập lại cũng coi như là duyên phận, mọi người sau này cũng đều muốn đi vào Quan Lĩnh, chi bằng tìm hiểu nhau trước một chút, chờ sau khi tiến vào, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp nhau một chút. Để tôi tự giới thiệu bản thân trước, mọi người có thể gọi tôi là Tam Điều, bởi giết mấy người bên ngoài nên bị truy nã, bị bức ép không biết phải làm thế nào, từ phía một người bạn nghe nói đến Quan Lĩnh, vậy nên mới đự định vào xem!” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Sau khi người tự xưng là Tam Điều nói xong, những người còn lại cũng bắt đầu tự giới thiệu về mình, tất cả bọn họ quả nhiên đều là dân liều mạng, trên tay dính mấy mạng người, bị truy nã không có cách nào tiếp tục sống ngoài xã hội.

Lúc những người này tự giới thiệu về mình, sẽ còn cường điệu một chút những tội mà mình đã phạm phải, giống như coi những thứ đó là vốn liếng để khoe khoang.

Lâm Thanh Diện từ từ nhắm hai mắt lại, sau khi nghe thấy bọn họ nói tới những tội ác kia liền có loại xúc động muốn giải quyết những người này ngay bây giờ, thay trời hành đạo.

Đương nhiên, lúc đích lần này của anh không phải là đến để thay trời hành đạo, ra tay có thể ảnh hướng đến việc anh tiến vào Quan Lĩnh, vậy nên anh cũng không xúc động.

Có lẽ người bên trong Quan Lĩnh cũng biết những người này trong tay đều dính đầy tội ác, vậy nên mới tìm những người như vậy tiến vào, như vậy để bọn tham gia tranh tài trong mấy trò chơi tàn nhẫn cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

Dù sao đây cũng là thanh lý tai họa cho xã hội.

Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện lại cảm thấy Quan Lĩnh vẫn là một nơi tràn ngập chính nghĩa.

Sau khi đám người giới thiệu xong, người đàn ông tên Tam Điều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đưa tay vỗ vỗ vai anh, không khách khí nói: "Tiểu tử, đừng ngủ, tất cả mọi người còn đang nói chuyện phiếm, cậu ở đây giả chết làm gì?”

"Nói cho chúng tôi một chút, vì sao cậu lại tiến vào Quan Lĩnh, nhìn bộ dạng này của cậu, cũng không giống như người làm việc hung ác, chẳng lẽ cậu cũng làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài, bất đắc dĩ mới phải tiến vào Quan Lĩnh?"

Mấy người xung quanh đều cười, từ khi bọn họ nhìn thấy Lâm Thanh Diện lên xe, cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện là một người dễ bắt nạt, cho dù anh thông qua được sự chọn lọc của người phụ trách Quan Lĩnh, có lẽ cũng là dựa vào may mắn.

"Muốn vào Quan Lĩnh có ai chưa từng làm việc không thể lộ ra ngoài, trông anh ta rất ngay thẳng, trong lúc không có ai không chừng có bộ dạng không thể hình dung nổi, thường thì những người nhìn qua càng nghiêm túc đứng đắn như vậy, trong lòng mới càng tà ác!” Một người ngồi phía sau nói.

Lâm Thanh Diện mở to mắt, liếc nhìn Tam Điều, nhàn nhạt nói một câu: "Đi vào tìm người."

Tất cả mọi người trên xe đều sững sờ, thoáng chốc trở nên yên lặng.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều phá lên cười, trong giọng nói đều mang theo sự chế giễu vô tình.

Ngay từ đầu bọn họ đã không đặt Lâm Thanh Diện trong mắt, chỉ phán đoán từ khí thế trên người, đã cho rằng Lâm Thanh Diện là một người không đáng coi trọng, bây giờ Lâm Thanh Diện nói mình tiến vào Quan Lĩnh tìm người, điều này lại càng khiến bọn họ cảm thấy buồn cười.

Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe nói, có ai vì muốn đi tìm người mà tiến vào Quan Lĩnh.

Những người dân liều mạng này cũng đã nghe nhiều tin đồn về Quan Lĩnh, biệt nơi đó là một nơi đi vào sẽ không có cách nào trở ra, bọn họ có thể xuất hiện ở trên xe này, cũng đã sớm chuẩn bị suy nghĩ rằng cả đời không ra được.

Bọn họ đều cho rằng, chết ở trong Quan Lĩnh so với việc sống nơm nớp lo sợ ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn.

Vậy nên theo suy nghĩ của bọn họ, Lâm Thanh Diện nói mình tiến vào Quan Linh để tìm người, căn bản chính là chuyện cười, tiến vào nhưng không ra được, coi như thật sự tìm được người anh muốn tìm thì có lợi ích gì.

"Tiểu tử, đầu óc của cậu không phải bị úng nước rồi chứ, cậu muốn tiến vào Quan Lĩnh tìm người, cậu không biết Quan Lĩnh là nơi thế nào sao?” Một người chế giễu nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

"Cậu ta không biết sau khi đi vào Quan Lĩnh sẽ không có cách nào để đi ra, đáng tiếc, bây giờ đã quá muộn, lúc này nếu như hối hận, có lẽ chỉ có một con đường chết!” Lại một người nữa nói, sau đó còn liếc qua nhìn người phụ trách đang lái xe.

Người phụ trách giống như không nghe thấy gì hết, chỉ tập trung lái xe.

"Mấy người không ra được, không có nghĩ rằng tôi không thể!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

"Thật con mẹ nó có thể khoác lác, cậu tưởng mình là ai, đã nhiều năm như vậy, cũng không có một cái có thể sống ra khỏi Quan Lĩnh, trước khi đi vào cũng có người suy nghĩ giống như cậu, đáng tiếc cuối cùng bọn họ chết thế nào cũng không biết!” Một người giễu cợt nói.

Những người còn lại đều mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy anh là người không có năng lực gì nhưng lại còn thích giả vờ tinh tướng.

Tam Điều lườm Lâm Thanh Diện một cái, sau đó cười nói: "Người ta cảm thấy có thể ra, không chừng là có điều gì đó đặc biệt, chúng ta đổi chủ đề, mấy người có thể ngồi trên xe này, cũng đều đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết nhiệm vụ của mọi người là gì, nói ra nghe một chút, lúc này cũng đã rời khỏi nội thành xa như vậy, thảo luận chủ đề này có lẽ không có vấn đề gì!”

Đám người thấy Tam Điều đổi chủ đề, cũng không còn nói về chuyện của Lâm Thanh Diện, bắt đầu thảo luận đến nhiệm vụ trước đó bọn họ đã làm.

"Lúc đó tôi đi đến quán bar tìm người phụ trách, hắn ta cho tôi một tờ giấy, để tôi đi tìm một người đàn ông trong quán bar đánh một trận, đánh thắng coi như thông qua, tôi đến tìm một người được coi như khỏe mạnh, đáng tiếc người kia lại rất hèn nhát, vẫn còn chưa đánh đã đái ra quần, cứ như vậy thuận lợi thông qua!” Tam Điều nói, trên mặt mang theo một chút đắc ý.

"Tôi được quy định trong vòng nửa giờ liên tục đánh bại hai người trưởng thành, điều này đối với tôi chính là việc rất nhỏ, không có khó khăn gì!” Một người đàn ông vạm vỡ nói.

Người đàn ông ngồi phía sau đặc biệt coi thường Lâm Thanh Diện mở miệng nói: "Việc này của mấy người quá đơn giản, nhiệm vụ lúc đó của tôi chính là lên võ đài khiêu chiến một quyền thủ, mẹ nó, đánh vô cùng vất vả, nhưng cũng may là tôi đã được tập võ, cuối cùng cũng thắng!”

Tất cả mọi người đều nhìn người kia bằng ánh mắt bội phục, mặc dù trên tay bọn họ đều dính mấy mạng người, nhưng đều biết những quyền thủ trên sàn đấm bốc đều vô cùng lợi hại, những quyền thủ này nếu giết người, chắc chắn lợi hại hơn so với bọn họ, vậy nên đánh thắng một quyền thủ, đối với bọn họ mà nói chính là một thành tựu không nhỏ.

Lúc này Tam Điều lần nữa nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: "Nhiệm vụ của cậu là gì, tôi cảm thấy nhiệm vụ này giống như là căn cứ vào tình hình cá nhân để đưa ra, càng yếu thì nhiệm vụ càng đơn giản, nhiệm vụ của cậu không phải là đi tìm một người phụ nữ để đánh một trận, đánh thắng là được chứ?”

Nói xong, người cả mọi người trên xe đều cười ha ha.

"Mày như vậy cũng đánh giá quá cao hắn ta tồi, nhiệm vụ của hắn ta có lẽ là tìm một cô gái nhỏ để đánh solo, thắng coi như qua, chuyện này với hắn ta mà nói cũng đã là vô cùng khó khăn!” Người ngồi ở phía sau ôm bụng cười.

Lâm Thanh Diện cảm thấy những người này có chút nhàm chán, bọn họ và mình căn bản không phải người cùng trình độ, tham dự vào cuộc thảo luận này của bọn họ, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Trong khi những người này còn đang đắc trí vì đánh thẳng một quyền thủ, Lâm Thanh Diện đã có thể giải quyết cao thủ hàng đầu bậc nhất của kinh đô.

Đến ngay cả Lý Vân Khê cũng tự nhận không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện kinh khủng thế nào, sao những người này có thể tưởng tượng nổi.

Thấy Lâm Thanh Diện không nói gì, người ngồi ở phía sau lập tức mở miệng: “Tôi thấy hắn ta bị tôi nói trúng, vậy mà không phản bác, là không có mặt mũi để phản bác nha, thật sự không biết đồ bỏ đi như vậy, tại sao lại có tư cách tiến vào Quan Lĩnh!”

Giọng nói của hắn ta vừa dứt, người phụ trách vẫn luôn lái xe vốn không nói gì, lúc này đột nhiên nhẹ nhàng ho lên hai tiếng, sau đó nói một câu: "Anh ta đánh chết Sói Hoang."

Lời này vừa nói ra, trong xe lập tức yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.