Rể Quý Trời Cho

Chương 413: Trạm trung chuyển



"Anh ta... Anh ta đánh chết Sói Hoang? Quyền vương trong sàn đấm bốc ngầm kia?” Một lúc lâu sau, Tam Điều mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói.

Người phụ trách cười cười, nói: "Không sai, nhưng chỉ là tôi cảm thấy nhàm chán, tiện tay viết một cái, định đùa giỡn một chút, nếu như người kia cảm thấy nhiệm vụ này không có cách nào hoàn thành, tôi sẽ đổi cho anh ta cái khác, ai ngờ anh ta lại thật sự làm được, hơn nữa sau khi lên võ đài liền đạp chết Sói Hoang chỉ bằng một đạp!”

Lời này của hắn ta khiến tất cả mọi người trên xe hít vào một ngụm khí lạnh lần nữa, Tam Điều đang ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện vô thức xê dịch sang một bên khác, tách ra Lâm Thanh Diện một khoảng cách nhất định.

Mấy người ngồi phía sau rùng mình một cái, không ngờ một người nhìn qua không có điều gì đặc biệt như Lâm Thanh Diện mà lại lợi hại như vậy, một đạp lại có thể khiến cho quyền vương trong sàn đấm bốc ngầm bị chết, người có thực lực thế này, căn bản không phải người mà bọn họ có thể tùy tiện trêu chọc.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe được những lời của người phụ trách, trên mặt cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lúc muốn đi vào Quan Lĩnh còn tưởng rằng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ giết chết quyền vương cao thủ bậc nhất.

Bây giờ mới biết, hóa ra đây chỉ là một trò đùa của người phụ trách, chỉ là anh thấy nhiệm vụ này có chút khó khăn, nhiệm vụ của những người khác thật ra mà nói đều tương đối đơn giản.

Tam Điều nuốt nước bọt, sau khi do dự một chút, mặt mũi đầy vẻ cung kính hướng Lâm Thanh Diện nói: “Cái đó, anh trai, lời em nói lúc trước có chỗ nào đắc tôi, anh đại nhân có đại lượng, cặp chân kia của anh cũng đừng tùy tiện đá vào người em nha!”

Thấy Tam Điều bắt đầu xin lỗi Lâm Thanh Diện, những người trên xe cũng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, bọn họ đều là những người lăn lộn trên mũi đao, biết người thế nào có thể gây sự, người thế nào không thể, người giống như Lâm Thanh Diện có thể giết chết quyền vương bằng một cú đạp, nếu thật sự tức giận, chỉ sợ hôm nay bọn họ không có cách nào còn sống tiến vào Quan Lĩnh.

Người đàn ông ngồi ở phía sau đang vô cùng căng thẳng, vừa rồi hắn ta chế giễu Lâm Thanh Diện lợi hại nhất, sau khi biết Lâm Thanh Diện khủng bố như vậy, cũng sợ hãi nhất.

"Anh, đại ca, trước đó là em nhỡ miệng, em là ếch ngồi đáy giếng, em có mắt không tròng, lão nhân gia người bớt giận, nhưng tuyệt đối đừng đá một cước lên người em!”

Lâm Thanh Diện thấy thái độ của mấy người ngồi trong xe thay đổi nhanh như vậy, trong lòng cũng có chút buồn cười, nhưng anh cũng không quá để tâm đến phản ứng của những người này.

Thấy Lâm Thanh Diện không nói lời nào, tất cả mọi người trong xe đều im lặng, bầu không khí trong xe cũng có chút ngột ngạt, Tam Điều ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện cũng có chút đứng ngồi không yên, nếu không phải xe đang chạy trên đường, chắc chắn hắn ta sẽ cầu xin người khác đổi cho ngồi với mình.

Người phụ trách quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện một chút, tuy ánh mắt bên nhìn Lâm Thanh Diện có chút khác biệt, nhưng cũng không quá mức đặc biệt, rõ ràng những người trên xe giống Tam Điều đều là lần đầu tiên gặp được người lợi hại như Lâm Thanh Diện, nhưng người phụ trách thì không phải như vậy.

Theo tin đồn bên ngoài, những người có tiền ở trong Quan Lĩnh, thích xem nhất chính là cuộc chém giết giữa những cao thủ, vậy nên ở Quan Linh chắc chắn không thiếu cao thủ, những người giống Tam Điều đi vào trong Quan Lĩnh nhiều nhất chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

Mà Lâm Thanh Diện thể hiện thực lực, mặc dù khiến cho người ta chấn kinh, nhưng ở trong Quan Lĩnh chắc chắn cũng không được coi là quá xuất chúng.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là dựa vào thực lực mà Lâm Thanh Diện đã thể hiện mà thôi, từ sau khi Lâm Thanh Diện làm môn hạ của lão đầu tử kia, cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện chưa từng gặp người nào để mình cần phải dốc hết toàn bộ sức lực, tên gia hỏa sau khi bị Lạc Tâm hạ dược thì không tính.

Nhìn phản ứng của người phụ trách, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng bắt đầu tò mò rốt cuộc Quan Lĩnh là nơi thế nào, nếu như trong đó thật sự có cao thủ tập trung, vậy anh có thể thi triển thân thủ của mình một cách hẳn hoi rồi.

Bây giờ Lâm Thanh Diện mới hơn hai mươi tuổi, cũng chính là thời điểm huyết khí phương cương, đối với chuyện chiến đấu, cũng có sở thích vô cùng mãnh liệt, nếu có thể gặp được đối thủ có thực lực ngang nhau, đối với anh mà nói cũng chính là một chuyện đáng hưng phấn.

Tiếp tục chạy được khoảng hai giờ đồng hồ, tiến vào trong rừng núi hoang tàn vắng vẻ, người phụ trách dừng xe lại, cho tất cả mọi người xuống xe, sau đó dẫn bọn họ đi bộ vào trong rừng.

"Quan Lĩnh này sẽ không phải thật sự nằm ngay trong rừng sâu núi thẳm này chứ, nếu thật sự là nơi này, vậy chúng ta đều có thể tìm được!” Tam Điều tự nhủ một câu.

"Thật sự muốn nói như vậy, lúc trước tôi còn tới trên núi này, khi đó tôi bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ mới phải trốn vào nơi rừng sâu này, như vậy chẳng phải khi đó tôi đã đến rất gần Quan Lĩnh rồi sao?” Lại một người mở miệng nói.

Rất rõ ràng, nếu như Quan Lĩnh thật sự ở trên núi ở cùng ngoại ô của Tô Thành, những người này có chút thất vọng, theo bọn họ nghĩ, dựa vào những lời đồn đại lợi hại như vậy về Quan Lĩnh, không nên ở một nơi đơn giản như vậy.

Người phụ trách cũng không nói lời nào, chỉ tự mình đi về phía trước, mà càng đi vào sâu bên trong, Lâm Thanh Diện từ từ phát hiên một số cây cối xung quanh xuất hiện camera giám sát ẩn nấp, xem ra điểm đến của bọn họ có lẽ không còn quá xa.

Khoảng nửa giờ sau, đám người đi xuyên qua rừng cây, đi tới một không gian thoáng đãng, xa xa nhìn lại, bên kia có những dãy phòng san sát nhau, ở phía trước có một bãi đất trống rộng lớn, bên kia có ba sân bay trực thăng với khoảng cách vừa phải, lúc này có ba chiếc máy bay trực thẳng đang đậu ở đó.

Quả nhiên, giống như Lâm Thanh Diện phỏng đoán, nơi này chỉ là một trong những trạm trung chuyển đến Quan Lĩnh mà thôi, cũng không phải như những gì mấy người Tam Điều suy đoán.

Sau khi mấy người Tam Điều nhìn thấy tình hình, cũng đều sững sờ, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nơi này không thể là Quan Lĩnh, bọn họ cần ở đây trung chuyển, mới có thể đến nơi mà bọn họ muốn đến.

Người phụ trách dẫn mọi người tới dãy phòng phía bên kia, có thể thấy rất nhiều nhân viên làm việc mặc đồng phục, có rất nhiều người giống như mấy người Tam Điều.

Mặc dù rất ít người biết đến Quan Lĩnh, nhưng số nhân khẩu khổng lồ, chắc chắn sẽ có người thông qua đủ loại con đường để biết được nơi này và muốn đến đây để sống.

Vậy nên tập trung nhiều người ở nhiều khu vực lại, số lượng liền trở nên nhiều như vậy.

Người phụ trách đưa mấy người Lâm Thanh Diện đến một trong những căn phòng đó, trong phòng này có bảy cái giường và bảy cái bàn, trên mặt bàn đặt một cái cốc, trong cốc không biết là đựng nước hay là thứ gì khác.

Sau khi dừng lại trong căn phòng, người phụ trách nói với mọi người: "Bây giờ mọi người đi lấy cốc trên bàn, uống nước trong đó rồi nằm lên giường, đến lúc đó sẽ có người đưa mọi người lên máy bay trực thăng, chờ sau khi mọi người tỉnh lại lần nữa, thì đã đi đến Quan Lĩnh rồi!”

"Trong cốc kia là thứ gì, sao chúng tôi có thể biết sau khi uống nước sẽ tỉnh lại hay không tỉnh nữa?” Có người mở miệng hỏi một câu.

Người phụ trách mỉm cười, nói: “Nước trong cốc này sẽ chỉ làm cho mấy người ngủ một giấc mà thôi, bây giờ mấy người có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống nước, nằm lên trên giường, hoặc bây giờ đi ra ngoài, tôi tin rằng không đến mười giây, mấy người thật sự sẽ không tỉnh lại!”

Trong lòng mọi người đều lộp bộp một tiếng, nhưng rất nhanh đều hiểu, từ khi bắt đầu tiến vào nơi này, mạng của bọn họ đã không nằm trên tay mình nữa.

Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy gì, dù sao Quan Lĩnh cũng không muốn để những người này biết con đường tiến vào Quan Lĩnh, trước khi tiến vào, để bọn họ ngủ một giấc đã được coi như là thủ đoạn tương đối nhẹ nhàng rồi!

Nhưng để an toàn, anh cũng không phải là người đầu tiên đi qua uống nước trên bàn.

Lúc này Tam Điều giống như có can đảm rất lớn, đi đến trước một cái bàn trong đó, cầm cốc nước trên bàn và uống một hơi cạn sạch, sau đó lên giường nằm.

"Móa nó, dù sao cũng là cái chết, đã tới đây rồi, cũng không có gì phải sợ nữa!” Tam Điều mở miệng nói một câu.

Hắn ta vừa nói xong, thì trực tiếp ngã xuống giường, sau đó ngáy lên.

Đến giờ phút này, mọi người mới yên tâm, nhao nhao đi đến trước bàn, cầm cốc nước trên bàn uống hết, sau đó nằm lên giường.

Lâm Thanh Diện thấy thế, cũng đi qua, sau khi uống xong cốc nước kìa thì nằm lên giường, chỉ trong chốc lát, trên đầu truyền đến cảm giác hôn mê mãnh liệt, ngay sau đó, anh cũng không thể khống chế nổi mí mắt của mình, liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Hồng Thành.

Ở một nhà hàng khuất trong một ngõ hẻm, Lạc Tâm đã cải trang và dùng thuật trang điểm để thay đổi gương mặt của mình một chút, đang ngồi trên bàn mìm cười nhìn người đối diện.

Người ngồi đối diện Lạc Tâm, chính là Lục Thiên Điệp, bạn tốt nhất của Hứa Bích Hoài.

Từ sau chuyện lần trước, Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài dần ít liên lạc với nhau hơn, một là vì biết Lâm Thanh Diện sẽ không có bất cứ ý gì với cô, cô làm thế nào đi nữa cũng chỉ là chuyện vô ích, một là vì cảm thấy trước kia mình làm những chuyện kia có chút có lỗi với Hứa Bích Hoài, vậy nên khi đối diện với Hứa Bích Hoài, chắc chắn có chút áy náy.

Lúc này sắc mặt Lục Thiên Điệp có chút âm trầm, còn mang theo một chút lo lắng và vài phần sợ hãi, cô hơi sợ khi ngồi đối diện Lạc Tâm.

"Cô đã đưa ba mẹ tôi đi đâu? Cho dù chuyện lần trước tôi không làm được, cô cũng không nên ra tay với ba mẹ tôi?” Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm vào Lạc Tâm hỏi.

Lạc Tâm mỉm cười với cô, nói: “Ha ha, tôi tới tìm cô cũng không phải vì chuyện lần trước, ba mẹ cô tạm thời không có nguy hiểm gì, chỉ có điều, bọn họ có thể trở về hay không hoàn toàn được quyết định vào việc cô có thể phối hợp với tôi hay không!”

Lục Thiên Điệp sững sờ, lập tức hỏi: "Phối hợp với cô? Cô lại muốn làm gì? Trước đó tôi đã làm tổn thương Bích Hoài một lần, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Bích Hoài nữa!”

"Ồ? Nói như vậy, cô cảm thấy mạng của ba mẹ cô lại kém hơn con tiện nhân Hứa Bích Hoài kia?” Lạc Tâm nheo mắt lại, bắn ra một tia sát khí vô hình.

Thân thể Lục Thiên Điệp khẽ run rẩy, cắn răng nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

"Chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, bây giờ Lâm Thanh Diện là kẻ thù lớn nhất của tôi, anh ta không ở Hồng Thành, tôi muốn sau khi anh ta trở về phát hiện người phụ nữ mà anh ta yêu nhất đã không còn, cô chỉ cần phối hợp với tôi, khiến cô ta bị lừa gạt sau đó giao vào tay bọn buôn người, sau khi hoàn thành xong những chuyện này, tôi sẽ đưa ba mẹ cô toàn vẹn đến trước mặt cô!” Lạc Tâm cười nói.

Lục Thiên Điệp do dự rất lâu, trên khuôn mặt đều là vẻ xoắn xuýt, có thể nhận thấy cô vô cùng đau khổ, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, và nói: "Vậy cô nhất định phải cam đoan, không được đụng vào một sợi tóc của ba mẹ tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.