Rể Quý Trời Cho

Chương 433: Người đầu tiên tôi cướp đi mạng sống là anh



Địa lao.

Lúc này những người ở trong phòng của số 13 đều có chút sôi trào, mà người ở trong những căn phòng khác thì mặt mũi tràn đầy âm u, so sánh với trước đó thì hoàn toàn ngược nhau.

Chó Điên ở trong phòng số 12 với gương mặt đen lại, nghe những âm thanh hoan hô ở căn phòng sát vách, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp tán một bàn tay lên trên mặt của tên đàn em ở phía trước.

Trên mặt của tên đàn em đã tràn đầy vẻ oan ức, mình đứng cách Chó Điên gần một chút, vậy mà lại vô duyên vô cớ ăn đòn, thật sự là oan ức mà không có chỗ để nói.

“Hừ, không phải chỉ là thông qua thí luyện thôi sao, có cái gì để đắc ý cơ chứ. Đừng quên là sau đó còn phải khiêu chiến với một vị cao thủ trong bảng chiến thần nữa, cái này mới thật sự là cửa ải khó khăn. Bất kỳ một vị cao thủ nào trên bảng chiến thần cũng có thể lợi hại hơn Lâm Thanh Diện, đến lúc đó chỉ sợ là thằng nhóc này chết như thế nào cũng không biết được.” Chó Điên lẩm nhẩm một câu.

Những người ở trong mấy phòng khác cũng có suy nghĩ giống như là Chó Điên, cảm thấy bây giờ phòng số 13 vui vẻ là còn quá sớm, cho dù Lâm Thanh Diện có thông qua thí luyện cũng chắc chắn không thể nào đánh bại được một vị cao thủ của bảng chiến thần.

Nếu như anh may mắn thì lập tức có thể chọn trúng được một cao thủ đứng cuối bảng của bảng chiến thần, cái đó chỉ là khả năng nhỏ xíu. Nếu như không may mắn thì chọn trúng cao thủ đứng hàng thứ mười mấy của bản chiến thần, vậy thì tất cả những người của phòng số 13 đã có thể chuẩn bị để mặc niệm cho Lâm Thanh Diện.

Hiển nhiên là tất cả mọi người đều hy vọng Lâm Thanh Diện xui xẻo một chút.

Ở trong phòng số 13, Lâm Thanh Diện nhìn đám người đang tràn đầy kích động, lên tiếng nói: “Đừng có ở đây mà mừng rỡ nữa, tiếp theo còn phải khiêu chiến với cao thủ của bảng chiến thần, các người nhanh chóng chỉ bảo cho tôi đi.”

Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, nhất thời tất cả mọi người đều bị dội gáo nước lạnh, lập tức đều bình tĩnh lại.

Lâm Thanh Diện đã thông qua thí luyện, quả thật là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng mà bọn họ cũng cho rằng tiếp theo khiêu chiến với cao thủ của bảng chiến thần mới thật sự là cửa ải khó khăn.

Không ai tiếp tục nói nữa, đều dựa theo lời của Lâm Thanh Diện tiếp tục chỉ bảo.

Hoa Man còn đang muốn đi lại gần nói gì đó với Lâm Thanh Diện, lại bị Lâm Thanh Diện trừng mắt quay trở về.

Buổi tối, người dẫn Lâm Thanh Diện đi tham gia thí luyện cũng đã đến địa lao, trong tay còn mang theo một cái hộp.

Đây là người phụ trách của địa lao ở bên đây, tên là Lưu Viên Thủ, cũng được coi như là một người nổi tiếng ở Quan Lĩnh, có điều là người này càng giống với quản gia chuyên đến để thông báo tuyển dụng của Quan Lĩnh hơn. Ngoại trừ quản lý chuyện ở địa lao, Lưu Viên Thủ này không có điểm đặc biệt gì khác.

Anh ta cũng không có thực lực gì, nhìn giống như là một người bình thường, có điều là dù vậy thì cũng vẫn không có người nào dám trêu chọc anh ta, bởi vì tất cả mọi người đều biết hai người đi theo ở bên cạnh của Lưu Viên Thủ mới chính là cao thủ chân chính, so sánh với cao thủ trên bảng chiến thần thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Lưu Viên Thủ đi đến trước phòng số 13, ở những phòng khác có không ít người đều chạy đến cửa để nghe ngóng tình huống ở bên ngoài. Họ đều biết Lưu Viên Thủ lại đến đây, là đến để Lâm Thanh Diện rút ra một vị cao thủ trong bảng chiến thần để tiến hành khiêu chiến.

“Lâm Thanh Diện, đến đây.” Lưu Viên Thủ nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện đang ở trong phòng, lạnh nhạt lên tiếng.

Lâm Thanh Diện đi qua đứng ở trước mặt của Lưu Viên Thủ.

Lưu Viên Thủ đưa cái hộp ở trong tay của mình qua cho Lâm Thanh Diện, nói: “Ngoại trừ mười người đứng đầu, số thứ tự đại biểu cho tất cả những người còn lại trong bảng chiến thần đều ở trong cái hộp này, tự cậu chọn ra đi, người đó sẽ là cao thủ của bảng chiến thần mà cậu sắp khiêu chiến, ngày mai sẽ diễn ra khiêu chiến, cậu có thời gian một đêm để chuẩn bị.”

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu với Lưu Viên Thủ, sau đó đưa tay của mình vào trong cái hộp đó rồi mò một tờ giấy rồi rút ra.

Lưu Viên Thủ nhận lấy tờ giấy của Lâm Thanh Diện vừa mới lấy ra, mở ra nhìn một cái, phát hiện ở bên trên viết con số “13” quen thuộc.

Cái này cũng mang ý nghĩa người Lâm Thanh Diện sắp khiêu chiến chính là cao thủ thứ mười ba của bảng chiến thần.

Lúc nhìn thấy con số này, hai mắt của Lâm Thanh Diện co rút lại, trên mặt lộ ra một biểu cảm kỳ quái, nếu như anh nhớ không lầm thì bây giờ Lý Hắc Thán chính là cao thủ thứ mười ba trên bảng chiến thần.

Cái này cũng trùng hợp quá đi thôi! Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, trong lòng không ngờ đến mình cần khiêu chiến với Lý Hắc Thán thì mới có thể thành công nhận được tự do ở trong Quan Lĩnh.

“Đối thủ ngày mai của cậu chính là cao thủ đứng thứ mười ba trong bảng chiến thần, có biệt danh là Hắc Diện Diêm Vương, chúc cậu thành công.” Lưu Viên Thủ không mang theo biểu cảm gì mà nói với Lâm Thanh Diện một câu.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lên tiếng hỏi: “Khiêu chiến này cũng nhất định phải đánh chết đối thủ thì mới tính là thắng à?”

Lưu Viên Thủ lắc đầu nói: “Chỉ cần cậu có thể để cho đối phương nhận thua, vậy thì coi như thông qua rồi, nhưng mà đa số thì những người thua trận sẽ không tiếp tục tồn tại ở trên đời này nữa.”

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng thở ra, nếu là như vậy thì cũng không có gì cần phải lo lắng, đến lúc đó mình trực tiếp để cho Lý Hắc Thán nhận thua là được rồi, không cần phải kêu anh đánh cho chết. Anh ta là cao thủ top đầu của bảng chiến thần, cho dù có thua thì Quan Lĩnh cũng sẽ không bắt anh ta làm cái gì.

Lúc mà người trong phòng số 13 nhìn thấy Lâm Thanh Diện rút được cao thủ đứng thứ mười ba, mặt ai cũng đều xám như tro, cảm thấy Lâm Thanh Diện quả thật không may mắn rồi, vậy mà lại rút được một vị cao thủ xếp hạng cao như thế.

Người có thể đứng trước thứ tự hai mươi thì không có một ai là đơn giản, một người ra khỏi địa lao sao có thể là đối thủ của bọn họ được.

Hoa Man bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cảm thấy thương cảm cho Lâm Thanh Diện, anh ta đột nhiên có một loại cảm giác người lão đại này của mình đã sắp phải nói lời tạm biệt với bọn họ.

Mà Lâm Thanh Diện lại mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Hoa Man cảm thấy Lâm Thanh Diện đây chẳng qua là đang cố giả bộ bình tĩnh mà thôi, lúc đầu hắn ta muốn an ủi Lâm Thanh Diện một chút, nhưng mà cũng không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng đi huấn luyện.

Sau khi Lưu Viên Thủ cho Lâm Thanh Diện rút xong người cần khiêu chiến thì liền quay người đi ra phía bên ngoài, tất cả mọi người ở trong những căn phòng khác đều mang theo vẻ tràn đầy tò mò mà nhìn Lưu Viên Thủ, ai cũng muốn biết rốt cuộc là Lâm Thanh Diện đã rút ra vị cao thủ đứng ở vị trí thứ mấy.

Lúc đi đến cuối hành lang, Lưu Viên Thủ dừng bước xoay người lại, dùng một âm thanh rất có lực xuyên thấu mà la lên một câu: “Ngày mai Lâm Thanh Diện khiêu chiến với người đứng thứ mười ba trên bảng chiến thần, Hắc Diện Diêm Vương, tất cả mọi người cùng nhau đến xem trận chiến.”

Nói xong thì Lưu Viên Thủ lập tức rời khỏi địa lao.

Mà ở trong tất cả các căn phòng ở địa lao ngoại trừ phòng số 13 thì lập tức đều sôi trào.

Người thứ mười ba trên bản chiến thần là Hắc Diện Diêm Vương.

Vậy mà Lâm Thanh Diện lại rút ra một cao thủ với thứ hạng cao như vậy, đúng là xui xẻo đến nhà rồi.

Những người lúc nãy cười trên đau khổ đối với Lâm Thanh Diện, bây giờ trên mặt lại lộ ra biểu cảm đắc ý lần nữa. Theo suy nghĩ của bọn họ, Lâm Thanh Diện rút ra được Hắc Diện Diêm Vương, gần như là đã bị phán án tử hình.

Chó Điên ở trong phòng số 12 sau khi nghe thấy lời nói của Lưu Viên Thủ, khóe miệng cũng kéo ra một nụ cười giễu cợt, sau đó là một trận cười hahaha điên cuồng.

“Buồn cười muốn chết đi được, cậu ta vậy mà lại rút ra được Hắc Diện Diêm Vương, sức mạnh của Hắc Diện Diêm Vương này cực kỳ kinh khủng, cậu ta cũng chỉ dùng có thời gian mấy năm thì đã xếp đến vị trí thứ mười ba, thậm chí có rất nhiều người suy đoán thực lực của cậu ta có trình độ bằng với top mười trên bảng chiến thần, lần này xem như Lâm Thanh Diện có muốn sống thì cũng không sống nổi nữa rồi.”

Chó Điên đi đến cạnh cửa cửa, la lên một câu với phòng số 13: “Thế nào rồi, đám phế vật ở phòng số 13, có vui hay không chứ, có bất ngờ hay không? Vậy mà lão đại của bọn mày lại rút trúng Hắc Diện Diêm Vương, để tao xem xem bọn mày có thể trực tiếp khóc tang cho cậu ta không.”

“Mẹ kiếp Chó Điên, mày không muốn sống đúng không? Chút thực lực này của mày ở trước mặt lão đại của bọn tao thì ngay cả quả rắm cũng không bằng!” Hoa Man lập tức mắng một câu thay cho Lâm Thanh Diện.

“Thực lực của cậu ta có mạnh như thế nào đi nữa, qua ngày mai cậu ta sẽ đến báo danh ở chỗ của diêm vương thôi, ông đây không sợ chút nào. Chẳng lẽ bây giờ cậu ta còn có thể tới để giết ông đây, mày đừng có nằm mơ, cả đời này cậu ta cũng không có cơ hội này đâu.” Mặt mũi của Chó Điên tràn đầy khinh thường nói, theo hắn ta thấy, ngày mai Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ chịu chết, vậy thì đã không còn bất cứ cái gì phải sợ sệt.

Hoa Man bị chọc tức đến toàn thân phát run, nhưng mà lại không thể làm cái gì.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới nhìn đến vách tường một chút, giọng nói lạnh lùng: “Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của anh đó, ngày mai khiêu chiến trở về, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là đến lấy mạng của anh.”

Chó Điên cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong lời nói của Lâm Thanh Diện, ở trong lòng lộp bộp, nhưng mà rất nhanh hắn ta liền tỉnh táo lại, không sợ hãi mà nói: “Đừng có si tâm vọng tưởng, cậu căn bản cũng không có khả năng để trở về.”

Lâm Thanh Diện chỉ cười cười, cũng không phản ứng lại Chó Điên, anh có trở về hay không, chờ đến lúc đó rồi thì đương nhiên là bọn họ sẽ biết thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.