Rể Quý Trời Cho

Chương 436: Tôi ngại bẩn



Ở trong phòng số 12, Chó Điên đang mang theo vẻ mặt thấp thỏm ngồi ở trên giường, ánh mắt láo liên, tỉnh thoảng đứng dậy, trông có vẻ rất nôn nóng.

Những người khác ở trong phòng cũng đều có chút căng thẳng, bọn họ không ngờ đến là Hắc Diện Diêm Vương, cao thủ thứ mười ba của bảng chiến thần lại trực tiếp nhận thua trên võ đài, cái này khiến cho bọn họ bắt đầu hối hận vì trước đó đã cười cợt Lâm Thanh Diện và người của phòng số 13.

“Lão đại, cái tên Lâm Thanh Diện này tương đương với việc đã thông qua khiêu chiến đó, sau này địa vị của cậu ta ở trong Quan Lĩnh so với chúng ta cao hơn nhiều. Trước đó chúng ta lại khiêu khích cậu ta như vậy, anh nói xem cậu ta sẽ đến trả thù chúng ta hay không đây?” Lúc này một tên đàn em ở bên cạnh nói một câu.

Chó Điên nhìn cái tên đó một chút, lên tiếng nói: “Cho dù cậu ta có thông qua khiêu chiến thì như thế nào, trong địa lao này không cho phép tùy tiện vào phòng của người khác, nếu không thì nơi này cũng đã sớm hỗn loạn thành một mảnh. Cho dù Lâm Thanh Diện muốn đối phó với tao thì như thế nào chứ, chỉ cần tao không bước ra ngoài thì cậu ta sẽ không có cách nào làm gì tao.”

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đi đến cửa phòng số 12, sau khi người của phòng số 12 nhìn thấy thì đều giật mình kêu lên.

“Lão... lão đại, Lâm Thanh Diện đến rồi.” Người lúc nãy vừa mới nói chuyện run rẩy chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Trong lòng của Chó Điên cũng lộp bộp, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Hắn ta đứng dậy đi về phía trước hai bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, lên tiếng hỏi: “Mày... mày qua đây làm cái gì?”

Khóe miệng của Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười trêu tức, lên tiếng nói: “Mày đã quên trước đó tao nói cái gì rồi à?”

Trong lòng của Chó Điên tuôn ra cảm giác hoảng sợ không nói nên lời, hắn ta nhớ rất rõ ràng, hôm qua Lâm Thanh Diện đã nói chờ đến lúc thông qua khiêu chiến rồi thì chuyện đầu tiên mà anh làm đó chính là lấy mạng sống của hắn ta.

“Mày... mày đừng có si tâm vọng tưởng, bây giờ mày đã không được tính là người trong địa lao, cho dù sau này có thi đấu trên võ đài thì tao chắc chắn sẽ không thể nào đấu cùng với mày được. Tao khuyên là mày vẫn nên tìm chỗ khoan dung độ lượng đi, đừng tính toán chi li.” Trên mặt của Chó Điên tràn đầy lo lắng mà nói một câu.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng, có đôi khi quả thật anh là một người không tính toán chi li, nhưng mà lời này không đến lượt Chó Điên nói với anh.

Lưu Viên Thủ đi đến bên cạnh, Lâm Thanh Diện lấy chìa khóa phòng số 12 ra.

Chó Điên thấy cảnh này, dọa đến nỗi hai mắt thiếu chút nữa đã lộ ra bên ngoài, nhanh chóng mở miệng nói: “Anh... anh làm cái gì vậy, chẳng lẽ anh muốn để cho hắn ta bước vào đây à? Đây là làm trái với quy định đó.”

Lưu Viên Thủ căn bản không phản ứng lại Chó Điên, cho dù như thế nào thì thân phận và địa vị bây giờ của Lâm Thanh Diện cao hơn nhiều so với Chó Điên. Chỉ dựa vào việc Lâm Thanh Diện không ra tay với Lý Hắc Thán, nhưng mà Lý Hắc Thán trực tiếp đầu hàng, chuyện này cũng mang ý nghĩa sau này Lâm Thanh Diện sẽ thay thế vị trí xếp hạng của Lý Hắc Thán trên bảng chiến thần, mà Lý Hắc Thán thì lùi lại làm người ở vị trí thứ mười bốn.

Mặc dù Lưu Viên Thủ là người phụ trách ở địa lao, là một nửa người cấp cao của Quan Lĩnh, nhưng mà anh ta vẫn không muốn phải trêu chọc một người đã hạ cao thủ đứng ở vị trí thứ mười ba trên bảng chiến thần.

So sánh với Lâm Thanh Diện, Chó Điên cũng chỉ là một tên nhóc có cũng được mà không có cũng không sao thôi, cho nên anh ta cũng sẽ không để lời nói của Chó Điên ở trong lòng.

Sau khi mở cửa phòng số 12 ra, Lưu Viên Thủ đứng tại chỗ chờ Lâm Thanh Diện bước vào giải quyết ân oán cá nhân của mình.

Lâm Thanh Diện bước vào trong phòng số 12, làm cho tất cả những người ở trong phòng số 12 lập tức chen vào một nơi hẻo lánh, chỉ còn lại một mình Chó Điên đứng nguyên tại chỗ, vào thời điểm này không có người nào muốn làm lá chắn cho Chó Điên.

Chó Điên nhìn thấy Lâm Thanh Diện bước từng bước đi tới, bị dọa đến nỗi hai chân cũng mềm nhũn. Mặc dù cảm thấy Lâm Thanh Diện không phải là đối thủ của Lý Hắc Thán, nhưng mà thực lực của đối phương chắc chắn mạnh hơn mình, nếu như anh muốn ra tay với mình, vậy thì mình căn bản cũng không có bất kỳ phần thắng nào.

Rốt cuộc Chó Điên cũng không thể chịu đựng được áp lực cực kỳ lớn ở trong lòng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Lâm Thanh Diện.

“Anh... em sai rồi, em không nên khiêu khích anh như vậy, em chính là một tên ngu ngốc, anh tha cho em đi có được không, sau này em sẽ làm đàn em trung thành nhất của anh, anh kêu em liếm giày thì em cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.” Chó Điên run rẩy nói.

Lâm Thanh Diện dừng lại ở trước mặt của Chó Điên, cúi đầu nhìn thoáng qua Chó Điên đang quỳ gối ở trước mặt của mình, sau đó một tay bóp lấy cổ của Chó Điên, nhấc hắn ta dậy từ dưới đất.

“Mày liếm giày cho tao, tao còn ngại bẩn.”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói một câu, sau đó cánh tay đang bóp lấy cổ của Chó Điên liền bắt đầu dùng sức.

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Chó Điên chợt đỏ bừng, thân thể cũng không ngừng giãy giụa, dưới sự khống chế của Lâm Thanh Diện, chút sức lực này của Chó Điên còn chưa đủ để tránh thoát.

Tất cả mọi người ở trong phòng số 12 cứ trơ mắt mà nhìn Chó Điên đang vùng vẫy ở trên tay của Lâm Thanh Diện, không có một người nào dám bước lên phía trước ngăn cản.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cơ thể của Chó Điên cũng dần dần mềm nhũn, rất nhanh liền không có bất cứ động tĩnh gì.

Giải quyết xong Chó Điên, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người ở trong phòng số 12, lạnh lùng hỏi một câu: “Còn có người nào không phục nữa không?”

Người ở trong phòng số 12 liền nhanh chóng lắc đầu, đối mặt với sát thần này, ai còn dám có nữa điểm không phục chứ.

Thấy không ai bước ra, Lâm Thanh Diện ném thi thể của Chó Điên xuống mặt đất, làm như không có việc gì mà đi ra bên ngoài.

Lưu Viên Thủ lấy điện thoại di động ra thông báo báo cho mấy người, kêu bọn họ đến đây để xử lý thi thể của Chó Điên, giống như là kêu người ta đến đây để dọn dẹp chút rác rưởi vậy.

Đây chính là quy luật ở Quan Lĩnh, ở đây chỉ có mạnh được yếu thua, thực lực không đủ mà còn dám khiêu khích người khác, bị đánh chết chỉ có thể trách là mình đáng đời thôi.

Lâm Thanh Diện trở lại trong phòng số 13, trên mặt của bọn người Hoa Man đều tràn đầy hưng phấn, cho dù Lâm Thanh Diện không ra tay với Lý Hắc Thán, vậy thì anh cũng được xem như đã thắng cuộc khiêu chiến này, sau này anh đã có thể nhận được sự tự do ở trong Quan Lĩnh.

Mà Lâm Thanh Diện được ra ngoài từ trong phòng số 13, tất cả mọi người ở trong phòng số 13 đều có thể được hưởng lợi từ Lâm Thanh Diện, trong vòng một năm, tính từ hôm nay trở về sau bọn họ không cần phải lên võ đài. Hơn nữa, cơm nước cũng sẽ được duy trì ở đẳng cấp cao nhất.

Cái này đối với đám người ngày nào cũng phải sống trong lo lắng sợ hãi trong địa lao, không biết ngày nào đó sẽ vì cấp cao của Quan Lĩnh sắp xếp một trận tranh tài mà vứt cái mạng nhỏ ở đây mà nói, đây chính là một loại ban ơn.

“Lão đại, anh thật là lợi hại quá đi thôi! Đây chính là Hắc Diện Diêm Vương đó, vậy mà anh ta lại trực tiếp nhận thua ở trước mặt của anh, rốt cuộc là anh làm bằng cách nào vậy?” Trên mặt của Hoa Man tràn đầy sùng bái mà nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Ở trên mặt của tất cả mọi người xung quanh cũng đều là nét sùng bái nhìn Lâm Thanh Diện, hiển nhiên ai cũng muốn biết tại sao Lý Hắc Thán lại trực tiếp nhận thua với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười nhìn bọn họ một chút, lên tiếng nói: “Nếu như tôi nói trước kia anh ta là đàn em của tôi thì các người có tin không?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại cho bọn họ một câu trả lời như thế này.

Hắc Diện Diêm Vương, người đứng ở vị trí số mười ba trên bảng chiến thần lại là đàn em của Lâm Thanh Diện, nếu như tin tức này là thật, chỉ sợ là toàn bộ Quan Lĩnh cũng sẽ giật mình.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Lâm Thanh Diện chỉ cười cười, xem như là nói đùa, sau đó anh sắp xếp mọi thứ sau khi anh ra khỏi địa lao.

Mặc dù sự tồn tại của Lâm Thanh Diện làm cho phòng số 13 trở thành cây đinh trong mắt của tất cả mọi người, sau khi Lâm Thanh Diện đi rồi, người của những phòng khác chắc chắn đều sẽ suy nghĩ cách để đối phó với người của phòng số 13.

Cũng may là người của phòng số 13 có thời gian một năm không cần phải bước lên võ đài, Lâm Thanh Diện đã hoạch định ra một kế hoạch huấn luyện kỹ càng cho bọn họ, ra lệnh cho bọn họ phải thực hiện nghiêm túc các hạng mục trên. Một năm sau, đảm bảo là tất cả bọn họ sẽ được tái sinh hoàn toàn.

Về phần chuyện sau đó thì Lâm Thanh Diện cũng không quan tâm nữa, những người này với anh cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, mình làm những thứ này cũng đã coi như là quà tặng với bọn họ.

Trong tương lai, bọn họ có kết quả như thế nào thì cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.