Rể Quý Trời Cho

Chương 445: Truyền thống gia tộc lương cung



Lâm Thanh Diện mở to hai mắt, tràn đầy khó tin nhìn Lương Cung Nhạn Sương, sự khiếp sợ không thua gì phản ứng khi anh biết Đồ Thiên Tuyệt là Lâm Trung Thiên.

Lương Cung Nhạn Sương nói bây giờ Đồ Thiên Tuyệt đang ở trên hòn đảo kia, trong đầu Lâm Thanh Diện nghĩ tới mấy khả năng, anh cảm thấy bởi vì thực lực của Đồ Thiên Tuyệt quá mạnh cho nên ông chủ Quan Lĩnh giữ lại làm vệ sĩ.

Hoặc là Đồ Thiên Tuyệt là người thân cận của ông chủ của Quan Lĩnh, bởi vì ông ta được trọng dụng cho nên có tư cách bước lên hòn đảo.

Nhưng anh không ngờ Lương Cung Nhạn Sương lại nói Đồ Thiên Tuyệt chính là ông chủ của Quan Lĩnh, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Với sự hiểu biết của Lâm Thanh Diện về Quan Lĩnh thì nơi này là một thiên đường được xây dựng bằng nguồn tài nguyên khổng lồ, hấp dẫn các tập đoàn tài chính gia tộc lớn trên thế giới, nhà họ Lâm ở Kinh Đô Lâm không thể so sánh được với sự tồn tại của nó.

Lâm Thanh Diện thật sự có thế lực mạnh ở Kinh Đô, nhưng vẫn không thể đưa thế lực của mình ra phạm vi thế giới, sức ảnh hưởng của nhà họ Lâm cũng chưa thể bao trùm cả nước.

Nhà họ Lâm so với Quan Lĩnh vẫn còn kém xa, cho nên trước đó Lâm Thanh Diện mới cảm thấy có thể Lâm Trung Thiên đã chết ở đây, dù sao thực lực của Lâm Trung Thiên năm đó thì sợ là mười cao thủ của bảng Chiến Thần cũng không làm gì được ông ta.

Nhưng hiện tại Lương Cung Nhạn Sương nói với Lâm Thanh Diện biết Đồ Thiên Tuyệt đã giết các thế lực suy yếu ở Quan Lĩnh chính là Lâm Trung Thiên, hiện tại cô ta còn nói Đồ Thiên Tuyệt chính là ông chủ Quan Lĩnh.

Chuyện này thật sự làm cho người khác khó tin!

“Không phải năm đó Đồ Thiên Tuyệt giết rất nhiều người Quan Lĩnh sao, sao ông ta lại trở thành ông chủ Quan Lĩnh?” Lâm Thanh Diện đè xuống sự kích động trong lòng, nhìn Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

“Trong chuyện đó có rất nhiều bí ẩn, tôi cũng chỉ nghe ba tôi nói mà thôi, nhưng tôi nói là sự thật, còn vì sao Đồ Thiên Tuyệt lại trở thành ông chủ Quan Lĩnh thì tôi cũng rất tò mò, rất nhiều tin tức cho thấy Đồ Thiên Tuyệt là ông chủ đời thứ hai của Quan Lĩnh, có không ít người nghi ngờ Đồ Thiên Tuyệt giết ông chủ trước đó mới ngồi vào vị trí này.” Lương Cung Nhạn Sương nói.

Lâm Thanh Diện giống như đang suy nghĩ gật đầu, anh cảm thấy tin tức này thật sự rất lớn, dù sao Lâm Trung Thiên vẫn luôn kinh doanh nhà họ Lâm, không thể nào xây dựng một công trình khổng lồ như Quan Lĩnh được, nói Lâm Trung Thiên là người sáng lập Quan Lĩnh thì Lâm Thanh Diện cũng không tin.

“Có bao nhiêu người biết Đồ Thiên Tuyệt là ông chủ Quan Lĩnh?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

“Rất ít, cho dù là những tập đoàn tài chính gia tộc lớn thường xuyên tới Quan Lĩnh cũng rất ít người biết chuyện này, đây là bí mật của Quan Lĩnh, cho nên anh tốt nhất đừng nói chuyện này ra, nếu anh nói ra thì tôi có thể thoát được nhờ vào quan hệ của ba tôi và ông chủ Quan Lĩnh, nhưng anh thì không chắc đâu.” Lương Cung Nhạn Sương nghiêm túc nói.

Lâm Thanh Diện cười cười, trong lòng nghĩ thầm nếu Lâm Trung Thiên thật sự là ông chủ Quan Lĩnh thì anh là người an toàn nhất Quan Lĩnh

“Nói như vậy, gia tộc của cô và ông chủ Quan Lĩnh có quan hệ rất tốt sao? Cô biết bí mật của ông chủ Quan Lĩnh, xem ra cũng không đơn giản.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Ba tôi và ông chủ Quan Lĩnh từng hợp tác mà thôi, tôi đã nói với anh những gì mình biết, hiện tại anh phải nói mục đích anh tìm Lâm Trung Thiên, anh và Lâm Trung Thiên có quan hệ gì?” Lương Cung Nhạn Sương trừng mắt nhìnLâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện suy nghĩ cảm thấy nếu gia tộc Lương Cung và ông chủ Quan Lĩnh từng hợp tác, vậy Lương Cung Nhạn Sương không phải là kẻ thù, anh nói mối quan hệ của mình và Lâm Trung Thiên cho cô ta biết cũng không sao.

“Sao anh không nói, không lẽ anh biết thân phận thật của Lâm Trung Thiên nên bị dọa sao, cho nên từ bỏ suy nghĩ muốn tìm ông ta?” Lương Cung Nhạn Sương hài hước nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cong khóe miệng, sau đó bình tĩnh nói: “Lâm Trung Thiên là ba tôi, ông ấy mất tích đã nhiều năm, tôi đến đây để tìm tung tích của ông ấy.”

Anh nói xong thì căn phòng lập tức yên tĩnh, đôi mắt Lương Cung Nhạn Sương mở to mắt, miệng cũng từ từ mở ra, trên mặt khiếp sợ, so với phản ứng của Lâm Thanh Diện thì còn khoa trương hơn nhiều.

“Anh… Anh nói cái gì? Lâm Trung Thiên là ba anh?” Một hồi lâu Lương Cung Nhạn Sương mới hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Trong đầu Lương Cung Nhạn Sương lập tức hiện ra những lời ba cô ta nói lúc trước, mỗi lần Đồ Thiên Tuyệt hợp tác với các gia tộc hoặc tập đoàn tài chính muốn tiến vào Quan Lĩnh thì vẫn luôn nhắc đến người con trai chưa ai được nhìn thấy.

Thậm chí ba của Lương Cung Nhạn Sương phái người đi tìm con trai của Đồ Thiên Tuyệt, nhưng sau đó Đồ Thiên Tuyệt cảnh cáo một lần, cho nên ông ta không dám làm nữa.

Sở dĩ ba Lương Cung Nhạn Sương muốn tìm con trai của Đồ Thiên Tuyệt là vì muốn tìm một rể hiền cho con gái mình.

Có lẽ trong mắt mọi người thì Quan Lĩnh cũng không thể so sánh với những gia tộc lớn, nhưng nhà họ Lương Cung biết rõ thủ đoạn của ông chủ Quan Lĩnh nhất, bọn họ rất rõ ràng ông chủ Quan Lĩnh rất khủng bố, nếu có thể liên hôn với Quan Lĩnh thì sẽ mang lại giá trị không thể so sánh được cho gia tộc mình.

Lương Cung Nhạn Sương vẫn luôn rất hứng thú với con trai bí ẩn này của Đồ Thiên Tuyệt, cô ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc con trai Đồ Thiên Tuyệt là người thế nào.

Nếu là người thú vị thì cô ta không ngại gả cho người đó, dù sao ba cô ta đã sớm sắp xếp chuyện kết hôn, còn không bằng tự chọn cho mình một người hài lòng.

Hiện tại cô ta nghe Lâm Thanh Diện thì nhớ lại cái tên Đồ Thiên Tuyệt nhắc đến trước đó, cùng họ với Lâm Thanh Diện, trên cơ bản đã có thể xác định người trước mắt này chính là người con trai mà Đồ Thiên Tuyệt thường xuyên nhắc tới.

Cô ta đứng lên, rõ ràng không thể che giấu được sự kích động trong lòng mình.

Cô ta từng tưởng tượng con trai của ông chủ Quan Lĩnh, nhưng người trước mắt lại là trai thẳng như sắt thép làm cho người ta chán ghét sao?

“Có phải anh gạt tôi đúng không? Sao anh có thể là con trai của ông chủ Quan Lĩnh chứ, anh vốn không phải là người đó, anh có vẻ giống như vậy, sao lại…” Lương Cung Nhạn Sương vẫn tràn đầy khó tin.

“Tôi không cần lừa gạt cô.” Lâm Thanh Diện đứng lên: “Hy vọng cô sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Sau đó anh rời khỏi biệt thự Lương Cung Nhạn Sương, nếu hiện tại anh đã biết tung tích của Lâm Trung Thiên thì chuyện tiếp theo Lâm Thanh Diện phải làm là nghĩ cách bước lên hòn đảo kia, anh muốn gặp Đồ Thiên Tuyệt xem có giống như Lương Cung Nhạn Sương nói là Lâm Trung Thiên hay không.

“Chờ một chút.” Lương Cung Nhạn Sương gọi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện dừng lại, quay đầu nhìn cô ta một cái hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Trả điện thoại lại cho tôi!” Khuôn mặt của Lương Cung Nhạn Sương lập tức tủi thân, đưa tay ra trước mặt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười không nói gì, anh lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Lương Cung Nhạn Sương.

“Anh có nhìn ảnh chụp của tôi rồi làm chuyện gì đáng xấu hổ hay không?” Lương Cung Nhạn Sương cầm điện thoại, vẻ mặt đầy tức giận hỏi một câu.

“Hả, sau hôm đó tôi không mở điện thoại này ra.” Lâm Thanh Diện nói.

Cả người Lương Cung Nhạn Sương lập tức cứng đờ, nhất thời không biết nên khen hay mắng Lâm Thanh Diện nữa, người này đang ám chỉ cô ta không có sức hấp dẫn sao?

Trong đó có rất nhiều ảnh riêng tư của cô ta, sao anh lại không có hứng thú?

Lâm Thanh Diện vốn không quan tâm phản ứng của Lương Cung Nhạn Sương, sau khi anh trả lại điện thoại thì rời khỏi biệt thự.

Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện đi rồi, lúc này cô ta mới giơ chân trắng nõn mịn màng ra ngoài.

Cô ta nhìn bàn chân bị Lâm Thanh Diện sờ qua đến mất hồn, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên, lại cảm thấy chán nản, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ, thở dài một hơi.

Trong đầu cô ta hiện ra hình ảnh mẹ rửa chân cho cô ta lúc còn nhỏ.

“Nhạn Sương, con phải nhớ kỹ chân là nơi vô cùng quan trọng trên người của phụ nữ, nhà Lương Cung là một gia tộc truyền thông lâu đời nên rất quan tâm đến chuyện này, cho nên sau này con trưởng thành, không được cho người khác chạm vào chân con.” Mẹ của Lương Cung Nhạn Sương nói.

“Nếu có người chạm vào thì sao?” Cô bé Lương Cung Nhạn Sương chưa hiểu sự đời mở to mắt tò mò hỏi.

Mẹ cô ta dịu dàng cười nói: “Phụ nữ chạm vào thì không sao cả, nếu đàn ông chạm vào, hoặc là khiến người đó biến mất khỏi thế giới này, đây là sự khinh thường đối với nhà Lương Cung, hoặc là con gả cho người đó.”

“Hả? Bị chạm một cái là phải gả cho người đó sao?” Lương Cung Nhạn Sương có chút kinh ngạc.

Mẹ cô ta xoa đầu Lương Cung Nhạn Sương cười nói: “Đúng vậy, cho nên con nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để người khác dễ dàng chạm vào chân con, nếu một ngày nào đó con gặp một người có thể giao cả đời mình cho người đó, con mới có thể nói bí mật này cho người đó biết.”

“Nếu có người cướp ép chạm vào chân con thì sao?” Lương Cung Nhạn Sương mở miệng hỏi.

“Yên tâm đi Nhạn Sương, với thế lực của nhà Lương Cung thì sẽ không có ai dám làm vậy, nhưng nếu có người như thế, vậy thì chắc chắn được con cho phép mới có thể xảy ra, trong tình huống này, nếu con không muốn giết người đó, vậy thì… Gả cho người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.