Rể Quý Trời Cho

Chương 453: Cắt đứt quan hệ mẹ con



Trong công ty nhà họ Hứa ở Hồng Thành.

Hứa Bích Hoài ra khỏi bãi đậu xe, rồi đi về phía văn phòng của mình, miệng nở nụ cười tươi tắn.

Nếu đàm phán thành công chuyện hợp tác lần trước, công ty nhà họ Hứa sẽ chính thức bước vào hàng ngũ doanh nghiệp đứng đầu Hồng Thành, lần này cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nếu công ty có thể đạt được thành tựu như vậy, tất nhiên cô sẽ rất vui rồi.

Hơn nữa điều này cũng làm cô cảm thấy thật ra mình không hề kém cỏi như thế, chí ít với những kinh nghiệm và năng lực của cô, cô có thể giúp Lâm Thanh Diện quản lý chuyện công ty, thay vì lúc nào cũng để anh tới giúp cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bích Hoài nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn suy nghĩ lung tung như trước nữa.

Cô bước vào công ty rồi đi tới khu vực văn phòng của công ty nhà họ Hứa, bỗng nhìn thấy rất nhiều người đang thu dọn đồ đạc, không ít người đã dọn đồ đạc ra bên ngoài, như thể công ty sắp đóng cửa vậy.

Hứa Bích Hoài vô cùng kinh ngạc, vội đi tới kéo một người lại hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy? Sao lại thu dọn đồ đạc?”

Người kia nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài, rồi bất đắc dĩ nói: “Chủ tịch, chẳng phải công ty đã tuyên bố phá sản rồi sao, công ty chúng ta đã bị công ty Vạn Hào thu mua rồi, nên sau này chúng ta phải tới công ty Vạn Hào làm việc.”

Hứa Bích Hoài nhất thời cảm thấy như sét đánh ngang tai, đầu óc bỗng trống rỗng trong phút chốc.

“Sao công ty lại phá sản, càng không thể bị công ty Vạn Hào thu mua được, có phải mấy người đang nói đùa với tôi đúng không? Hay hôm nay là cá tháng tư?”

Sau khi phản ứng lại, Hứa Bích Hoài thật sự nghi ngờ mấy người này đang nói đùa với mình, còn cố ý lấy điện thoại ra xem lịch, nhưng tiếc rằng hôm nay không phải cá tháng tư.

“Hôm nay không phải cá tháng tư, bọn họ cũng không nói đùa với chị, mà công ty nhà họ Hứa của chị thật sự đã bị công ty Vạn Hào chúng tôi thu mua rồi, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ nhân viên của chị sẽ làm việc cho tôi.” Đúng lúc này, phía sau Hứa Bích Hoài vang lên một giọng nói mang theo vẻ trêu tức và đắc ý.

Hứa Bích Hoài xoay người lại ngay, thấy Hứa Trai Hiệp xuất hiện sau lưng mình thì nhíu mày, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

“Hứa Trai Hiệp, cậu đừng đứng đây giở mấy thủ đoạn này với tôi, nếu công ty nhà họ Hứa thật sự bị cậu thu mua, thì phải có chữ ký của tôi, cậu tưởng dựa vào mấy lời nói suông của cậu thì công ty nhà họ Hứa sẽ là của cậu à?” Hứa Bích Hoài hừ lạnh.

Hứa Trai Hiệp không hề hoảng loạn, bình tĩnh lấy ra một tập tài liệu để Hứa Bích Hoài xem.

“Chủ tịch Hứa, đây là thỏa thuận phá sản và hợp đồng chuyển nhượng do đích thân chị ký vào, sao chị có thể nói tôi chỉ nói suông chứ, hợp đồng giấy trắng mực đen, đầy đủ hiệu quả và lợi ích pháp luật thế này, chẳng lẽ chị vẫn không muốn thừa nhận à?” Hứa Trai Hiệp cười khẩy.

“Chuyện này không thể nào! Tôi chưa bao giờ ký vào mấy thứ này, cậu đừng tưởng lấy một tập tài liệu giả đến đây là tôi sẽ tin, cậu cút ra khỏi công ty tôi ngay, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!” Hứa Bích Hoài hét vào mặt Hứa Trai Hiệp.

“Chị nhìn kỹ lại xem, đây là tài liệu giả à?” Hứa Trai Hiệp mỉm cười đưa tập tài liệu trong tay mình cho Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm tập tài liệu này, khi nhìn thấy chỗ chữ ký ở phần dưới cùng, mắt cô bỗng trợn tròn, đây thật sự là chữ ký của cô, không thể nhầm lẫn vào đâu được.

“Chuyện này không thể nào! Tôi ký mấy thứ này từ khi nào?” Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Trai Hiệp với ánh mắt chất vấn.

“Chị nghĩ kỹ lại xem, tôi đã nhờ mẹ chị bảo chị ký vào mấy tập tài liệu này, điều khoản trên đó cũng đã viết rõ, mẹ chị sẽ nhận tiền thay chị, bà ấy cũng nhận được tiền bồi thường rồi, nếu chị không tin thì có thể về nhà hỏi bà ấy, tôi làm việc này theo đúng trình tự pháp luật, cho dù chị không thừa nhận, thì công ty nhà họ Hứa cũng sớm thuộc về công ty Vạn Hào chúng tôi rồi.”

Trong đầu Hứa Bích Hoài bỗng hiện lên cảnh tượng hôm đó lúc cô ở nhà, Tống Huyền Khanh đã cầm một xấp hợp đồng bảo hiểm tới bảo cô ký, cô nhớ mấy giấy tờ chuyển nhượng này được kẹp ở trong đó, nhưng lúc đó cô tưởng nó là giấy tờ trong hợp đồng bảo hiểm, nên không hề suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng không ngờ rằng, Tống Huyền Khanh sẽ giúp Hứa Trai Hiệp làm cho công ty nhà họ Hứa phá sản, chuyện này với cô mà nói thật sự không thể tưởng tượng được.

Thấy sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, Hứa Trai Hiệp càng đắc ý hơn, rồi mở miệng nói: “Khi nào về chị nhớ cảm ơn thím giúp tôi, nếu không có sự giúp đỡ của bà ấy, tôi không thể nào khiến chị ký vào hợp đồng này được, tôi đã chuyển tiền bán công ty vào thẻ bà ấy rồi, số tiền này đủ để nhà chị sống tốt đó.”

Hứa Bích Hoài nghiến răng nghiến lợi lườm Hứa Trai Hiệp, cũng không nói gì, giờ cô hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với cậu ta.

Cô xoay người, chạy xuống bãi đậu xe ngay, cô phải về nhà hỏi Tống Huyền Khanh xem, rốt cuộc chuyện này là sao.

Trên đường lái xe về, trong lòng Hứa Bích Hoài vô cùng uất ức, không dễ gì cô mới có thể đưa công ty nhà họ Hứa hoạt động đến ngày hôm nay, có thể nói mỗi bước tiến của công ty nhà họ Hứa, đều chứa đựng rất nhiều tâm huyết của cô.

Thế mà mọi chuyện lại bị Tống Huyền Khanh phá hủy trong nháy mắt, cô hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ cô lại làm thế, cô cảm thấy mình không thể nào tha thứ cho Tống Huyền Khanh được.

Hứa Bích Hoài kiềm nén cơn kích động trong lòng, rồi lái xe về Gia Viên Trăn Tụy.

Cô sải bước đi vào nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tống Huyền Khanh đang nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa trên sofa.

“Bích Hoài, chẳng phải con mới tới công ty à, sao lại quay về nhanh vậy?” Tống Huyền Khanh thấy Hứa Bích Hoài quay về thì lộ vẻ kinh ngạc.

Hứa Bích Hoài đi tới trước mặt Tống Huyền Khanh, rồi hất mạnh dĩa hạt dưa trên bàn xuống sàn ngay.

“Rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì, mà mẹ lại đối xử với con như vậy? Con cực khổ điều hành công ty, thế mà mẹ lại thông đồng với Hứa Trai Hiệp lừa con ký tên, bán thẳng công ty cho cậu ta, mẹ biết con đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào công ty này không? Rốt cuộc con có phải con gái mẹ không, mẹ thà giúp Hứa Trai Hiệp chứ không chịu giúp con, kiếp trước con đã mắc nợ mẹ sao?”

Hứa Bích Hoài nhất thời mất đi lý trí, nước mắt bất giác trào ra, trông vô cùng suy sụp, cô không thể chịu đựng Tống Huyền Khanh thêm được nữa.

Tống Huyền Khanh thấy Hứa Bích Hoài hất dĩa hạt dưa trên bàn xuống sàn thì giật mình, sau khi nghe cô nói những lời này thì hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Bà không hề cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì, bà để công ty nhà họ Hứa phá sản là vì muốn tốt cho Hứa Bích Hoài.

“Con gái ngốc của mẹ, con có bỏ ra nhiều tâm huyết cho công ty nhà họ Hứa đi chăng nữa cũng vô ích thôi, mẹ đã biết công ty đó là của Lâm Thanh Diện rồi, con chỉ đang làm công cho nó thôi, con đừng ngốc nữa, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!” Tống Huyền Khanh đứng dậy, không tỏ vẻ yếu thế, nói.

“Mẹ chỉ muốn tốt cho con, lúc nào cũng muốn tốt cho con, ngoài câu này ra, mẹ còn có thể nói câu nào khác không? Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, vậy mẹ đừng nên can thiệp vào chuyện của con, nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, mẹ cũng không nên đi khắp nơi gây khó dễ cho Lâm Thanh Diện, mẹ biết con đã chịu đựng mẹ rất lâu rồi không, nếu không phải mẹ là mẹ của con, con đã sớm trở mặt với mẹ rồi!” Hứa Bích Hoài điên cuồng hét lên.

Hứa Quốc Hoa ở trong phòng nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, thì vội vàng chạy ra khuyên nhủ.

Tống Huyền Khanh nghe Hứa Bích Hoài nói vậy thì nổi giận ngay, bà vốn là người tự cho mình là đúng, sao có thể hiểu được những uất ức của Hứa Bích Hoài chứ?

Trong cái nhìn của bà, chỉ cần Hứa Bích Hoài không nghe lời bà, chính là bất hiếu, không muốn cho bà sống tốt.

“Con đúng là không biết tốt xấu, mẹ làm nhiều chuyện vì con như vậy, thế mà con lại nói ra những lời này với mẹ, con thử hỏi lương tâm của mình xem, con có xứng với những gì mẹ đã làm vì con không?” Tống Huyền Khanh trừng mắt quát.

“Con không cần!” Lúc này Hứa Bích Hoài đã hoàn toàn mặc kệ bất kỳ cảm xúc nào của Tống Huyền Khanh, cô cảm thấy bà chỉ muốn giày vò cô, nếu cô còn nhẫn nhịn nữa, sau này sẽ không thể nào sống tiếp với bà được.

“Được, được, con không cần, đều do mẹ tự nguyện làm mọi chuyện vì con! Mẹ thấy con bị tên sao chổi Lâm Thanh Diện kia tẩy não rồi! Nếu con đã không cần, vậy thì con còn cần người mẹ này làm gì! Con có bản lĩnh rồi thì đừng cần mẹ nữa!”

Tống Huyền Khanh biết rõ Hứa Bích Hoài là người dễ mềm lòng, nên lần nào cãi nhau cũng lấy điều này ra để uy hiếp cô.

Hứa Bích Hoài nhìn Tống Huyền Khanh rồi run run nói: “Được, hôm nay con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ, từ nay về sau, mẹ không cần bận tâm chuyện của con nữa!”

Nói xong, Hứa Bích Hoài xoay người chạy thẳng ra ngoài, để lại Tống Huyền Khanh vẫn đứng đó ngơ ngác, và Hứa Quốc Hoa không biết nên làm thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.