Rể Quý Trời Cho

Chương 476: Ba chiêu



Một thuộc hạ của Trương Phong nhanh chóng chạy đến chỗ Trình Đáp Sơn, sau đó giơ tay chỉ về hướng Lâm Thanh Diện, hét lên: “Chính là hắn, chính là tên tiểu tử đó đã đánh chết đại ca của chúng tôi!”

Trình Đáp Sơn nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ánh mắt rơi xuống người Lâm Thanh Diện, hắn tức giận gầm lên một tiếng rồi sải bước tiến đến.

Người xem đứng ở đó đều vội vã tránh đường, khí thế của Trình Đáp Sơn tỏa ra khiến họ kinh hãi, cảm giác như nếu họ đứng gần Trình Đáp Sơn thì sẽ không tự chủ được mà ngã xuống vậy.

“Tên nhóc ngạo mạn! Cậu dám đánh chết đồ đệ của ta, hôm nay ta sẽ cho cậu cùng chôn theo nó!”

“Tên nhóc này thảm rồi, nhìn Trình Đáp Sơn kìa, sợ là không xé hắn làm trăm mảnh thì không thể xả được cơn giận này đâu.” Không ít người hướng về Trình Đáp Sơn và Lâm Thanh Diện nhìn không chớp mắt, có người thậm chí còn trao cho Lâm Thanh Diện cái nhìn thông cảm.

Quách Kiên nhìn thấy Trình Đáp Sơn thì đến thì hai chân run lẩy bẩy, khi Trình Đáp Sơn sắp đi đến trước mặt bọn họ rồi, Quách Kiên nghiến răng, sau đó bước ra, đứng chặn trước mặt Trình Đáp Sơn.

“Đại sư Trình, đồ đệ của ông là do đấu thua trên võ đài nên mới bị đánh chết, luật lệ trên võ đài ông chắc cũng hiểu rõ mà, chân tay không có mắt, bị đánh chết cũng là chuyện thường, dù gì thì chuyện này cũng đã được đồng ý trước khi lên võ đài rồi, tôi thấy ông nên bình tĩnh lại trước đã, nếu ông cứ thế này mà ra tay, chỉ sợ sau này sẽ có người nói ông thua mà không chịu nhận, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến uy danh đại sư khổ luyện của ông đấy.” Quách Kiên lên tiếng.

Trình Đáp Sơn nghe Quách Kiên nói vậy thì trừng mắt với anh, ông ta lạnh lùng nói: “Cậu là cái thá gì mà đòi quản chuyện của tôi, mau cút ra, nếu không lát nữa tôi xử lý cả cậu chung với bọn họ đấy!”

Quách Kiên nghiến răng đáp lời: “Đại sư Trình, tôi nói thật lòng đấy, tất cả những người có mặt ở đây đều đã chứng kiến, nếu không tin ông có thể hỏi người khác xem, đồ đệ của ông cũng là một trong những người quản lý sàn đấu này, cho dù là anh ta thì cũng phải tuân thủ theo quy tắc của sàn đấu, xuống võ đài rồi thì cho dù có ân oán cá nhân cũng không giải quyết trong phạm vi của võ đài, nếu không thì lên sàn rồi đấu.”

Trình Đáp Sơn là đệ nhất đại sự của thành phố Bảo Vân, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo, ông ta rất coi trọng danh tiếng của bản thân mình, vừa rồi khi thấy đồ đệ mình đã chết nên đã kích động quá mức, cho nên mới muốn trực tiếp động thủ với Lâm Thanh Diện, bây giờ nghe Quách Kiên nói xong, ông ta lại thấy như vậy cũng hợp lý.

Ông ta dừng lại, nhìn Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi: “Thằng nhóc, cậu có dám lên võ đài với tôi không!”

Quách Kiên vội vàng quay đầu nháy mắt với Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ đây chính là cơ hội lớn nhất mà anh ta có được rồi, chỉ cần Lâm Thanh Diện từ chối thôi, với địa vị của Trình Đáp Sơn, chắc chắn ông ta sẽ không ra tay với Lâm Thanh Diện ở đây, như vậy ít nhất thì Lâm Thanh Diện vẫn còn có cơ hội chạy trốn.

Anh nghĩ chắc hẳn Lâm Thanh Diện đã hiểu rõ được ý định của anh, còn nếu như Lâm Thanh Diện không hiểu thì anh cũng đành bó tay thôi.

“Tôi đợi ở đây là vì muốn lên võ đài tỷ thí với ông mà.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Quách Kiên mặt mày biến sắc, nhìn Lâm Thanh Diện một cách khó tin, câu nói này của anh ta quả thực đã tự hủy đường lui của chính mình rồi, bây giờ cho dù Quách Kiên có nói nữa thì cũng không thể nào cứu vãn được Lâm Thanh Diện.

“Khẩu khí lớn lắm, chẳng nhẽ cậu đã đánh chết đồ đệ của tôi, giờ còn muốn đánh chết cả tôi nữa à? Tôi nói cho cậu biết, cậu đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nếu cậu đã muốn lên võ đài thì đừng ở đây lãng phí thời gian thêm nữa, để tránh có người lại nói tôi phá hỏng quy tắc, lên sàn đấu rồi thì cậu có bị đánh chết cũng không thể trách tôi được!”

Nói xong, Trình Đáp Sơn chạy như bay xông lên võ đài.

Lâm Thanh Diện cũng không chần chừ, lập tức theo sau ông ta.

“Anh Trần, chẳng nhẽ anh không lo lắng chút nào sao, sức mạnh của Trình Đáp Sơn không thể xem thường được đâu.” Quách Kiên sốt ruột nói.

Trần Tài Anh vừa cười vừa nhìn Quách Kiên, anh đáp lời: “Lâm Thanh Diện còn không sợ thì cậu sợ cái gì, cứ ngồi mà xem đi, nếu thực sự không đánh lại được thì Lâm Thanh Diện đã không lên võ đài rồi.”

Quách Kiên bỗng nhiên cũng có cảm giác như hoàng đế không vội thái giám đã vội, Trần Tài Anh nói cũng đúng, dù gì thì người lên võ đài cũng không phải là mình, mà sự việc này cũng có cách nào thay đổi được nữa rồi, không bằng cứ ngồi mà xem thôi.

Khán giả thấy Lâm Thanh Diện và Trình Đáp Sơn cùng lên võ đài thì tất thảy đều kinh ngạc, lập tức bao quanh bốn phía võ đài.

“Tên nhóc này đúng là không sợ chết, lại còn dám lên đấu với Trình Đáp Sơn chứ, đúng là không biết hắn giỏi thật hay giả vờ nữa.” Một số người lẩm nhẩm một mình, rõ ràng họ đều không tin tưởng Lâm Thanh Diện.

Trình Đáp Sơn và Lâm Thanh Diện đứng đối diện nhau, Trình Đáp Sơn nhìn Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, Trương Phong là đồ đệ yêu quý nhất của ta, cậu lại giết chết nó rồi, thế thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”

“Chỉ sợ ông sẽ phải tuẫn táng cùng đồ đệ của mình thôi.” Lâm Thanh Diện thờ ơ trả lời.

“Đúng là đồ nói khoác không biết ngượng! Cậu cứ như thế đi, không cần đến hai mươi chiêu, ta có thể khiến cậu mãi mãi quỳ dưới đất không đứng dậy được!” Trình Đáp Sơn lạnh giọng hừ một tiếng.

“Hai mươi chiêu nhiều quá, ba chiêu thôi, như ông nói, khiến ông mãi mãi quỳ dưới đất không đứng dậy được!” Lâm Thanh Diện đưa tay giơ số ba.

Trình Đáp Sơn lập tức cười như điên, ông ta hướng về khán giả hỏi: “Mọi người nghe thấy hết chứ, hắn nói chỉ cần ba chiêu có thể khiến ta mãi mãi quỳ dưới đất, đây có phải chuyện buồn cười nhất mà mọi người được nghe hôm nay không?”

Mọi người đứng bên dưới cũng cười lớn, chuyện này đối với bọn họ quả thực là một câu chuyện cười.

“Nhìn thấy chưa, trong mắt họ cậu cũng chỉ như một trò đùa thôi, người có thể đánh bại Trình Đáp Sơn ta trong vòng ba chiêu, trên thế giới này có tồn tại, nhưng chắc chắn không phải là cậu.” Trình Đáp Sơn nhìn sang Lâm Thanh Diện.

“Được hay không thì đánh là biết, đừng nhiều lời nữa.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Trình Đáp Sơn lại hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, ông ta hướng thẳng Lâm Thanh Diện xông lên, cả võ đài đều rung lên theo từng bước chân của ông ta.

Lâm Thanh Diện vẫn đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, hai mắt dán chặt vào Trình Đáp Sơn, quan sát cách ra đòn của ông ta.

Quách Kiên không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo nên khi Trình Đáp Sơn xông đến chỗ Lâm Thanh Diện, anh đã dứt khoát quay người, xoay lưng về phía võ đài.

Ngay tại khoảnh khắc trước khi Trình Đáp Sơn chạm được vào Lâm Thanh Diện, bàn tay Lâm Thanh Diện đột ngột giơ lên, hướng thẳng xuống bóp cổ Trình Đáp Sơn với tốc độ cực nhanh.

Đôi đồng tử của Trình Đáp Sơn co lại ngay tức khắc, theo sau đó là nỗi sợ khó kiềm chế nổi đang dâng lên trong lòng.

Ông phát hiện mình chỉ có thể giương mắt nhìn bàn tay của Lâm Thanh Diện bóp lấy cổ mình, mà tốc độ phản ứng của cơ thể ông hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của Lâm Thanh Diện.

Sau khi Lâm Thanh Diện nắm được cổ Trình Đáp Sơn, anh liền dùng lực mạnh mẽ quăng xuống dưới đất, cả người Trình Đáp Sơn bị Lâm Thanh Diện quay nửa vòng trên không, ngã xuống dưới đất, sau đó, Lâm Thanh Diện đá mạnh vào đầu gối Trình Đáp Sơn, bắt ông ta vào tư thế quỳ gối, mặt hướng lên Lâm Thanh Diện, không thể cử động.

Ba chiêu!

Chỉ với đúng ba chiêu, Lâm Thanh Diện đã khiến Trình Đáp Sơn phải quỳ xuống trước mặt mình, bởi vì màn này diễn ra quá nhanh, nên những người đứng dưới võ đài còn chưa kịp phản ứng lại.

Trình Đáp Sơn chỉ kịp cảm thấy đầu mình quay vòng vòng, sau đó từ dưới đầu gối truyền đến một cơn đau nhói, khi ông ta định thần lại được thì phát hiện mình đã quỳ trước mặt Lâm Thanh Diện.

Ông ta định nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục đấu với Lâm Thanh Diện, nhưng ngay giây tiếp theo, ông ta lại phát hiện ra hai chân mình đã mất cảm giác, ông ta không còn khả năng tự mình đứng dậy được nữa!

“Không, không thể nào, ba chiêu, cậu ta thực sự chỉ dùng có ba chiêu, thế giới này làm sao lại có người mạnh như thế được? Đầu gối của tôi, không, tôi không muốn trở thành người tàn phế!” Trình Đáp Sơn gào thét trong lòng.

Nhưng bất cứ cảm xúc nào bây giờ cũng đều là vô ích, kết cục đã rõ, không ai có thể thay đổi được.

Lúc này khán giả dưới võ đài mới phản ứng lại sau chấn động vừa nãy, sau đó cả sàn đấu như sôi sục cả lên, tất cả mọi người đều tán dương từ tận đáy lòng, ba chiêu vừa rồi của Lâm Thanh Diện như mây bay nước chảy, nhưng uy lực cực mạnh, hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của mọi người.

“Lợi hại quá, thực sự quá lợi hại, ôi trời ôi, người này đúng là thần tiên hạ phàm rồi!”

“Mẹ ơi, ngầu quá đi mất, chỉ mấy chiêu đơn giản như thế mà có thể khiến cho đại sư khổ luyện quỳ dưới mặt đất sao?”

“Thảo nào người ta dám tỏ ra ngầu như thế, hóa ra là có thực lực thật, xem ra tôi đã nhìn nhầm người mất rồi.”

...

Quách Kiên nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh liền nhíu mày, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện không bị giải quyết nhanh đến thế chứ?

Nhưng nghe phản ứng của khán giả thì thực sự là có khả năng, thật đáng tiếc, anh đã sớm nhắc nhở Lâm Thanh Diện rồi mà anh ta không nghe, bây giờ thì trách ai cũng vô dụng.

Quách Kiên chầm chậm xoay người, nhìn lên võ đài, sau đó, cả người anh liền cứng đơ, cằm như sắp rơi xuống đất.

Anh không nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Diện bại trận dưới tay Trình Đáp Sơn, mà thay vào đó là Trình Đáp Sơn quỳ trước mặt Lâm Thanh Diện, không thể phản kháng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.