Công Tôn Ninh đi tới trước mặt Lý Phù Đồ, trên mặt lộ ra nụ cười chào đón, đưa tay muốn vỗ vai Lý Phù Đồ.
“Nếu tôi đoán không sai thì anh là Lý Phù Đồ… Á, tay của tôi, đau đau đau, mau buông ra.”
Lý Phù Đồ nắm lấy cổ tay Công Tôn Ninh làm cho anh ta chưa nói xong đã kêu lên.
Lý Phù Đồ nhìn Công Tôn Ninh mở miệng hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi, tôi là Công Tôn Ninh, người thuê anh, anh mau buông tôi ra.” Công Tôn Ninh đầy đau đớn mở miệng nói.
Lý Phù Đồ nghe được Công Tôn Ninh báo tên, lúc này mới buông lỏng tay đang bóp tay anh ta ra.
Công Tôn Ninh nhanh chóng xoa cổ tay mình, vừa rồi Lý Phù Đồ bóp cổ tay làm cho anh ta muốn khóc lên.
Anh ta vốn muốn nhiệt tình chào hỏi Lý Phù Đồ, không ngờ đối phương không nói gì đã ra tay với anh ta, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Công Tôn Ninh.
Sau đó Công Tôn Ninh có chút xấu hổ nhìn Lạc Tâm bên cạnh một cái, lại nhìn về phía Lý Phù Đồ mở miệng nói: “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhỉ, anh có thể tới chỗ chúng tôi, tôi còn vô cùng vui vẻ.”
Công Tôn Ninh không phải là người có thể khống chế mấy cao thủ này, cho nên anh ta cũng chỉ có thể thể hiện hào phóng ở trước mặt Lý Phù Đồ
“Anh mời tôi đến giết người nào?” Lý Phù Đồ không nói nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Công Tôn Ninh nở nụ cười mở miệng nói: “Chỉ là một tên con hoang do kẻ phản bội để lại mà thôi, với thực lực của anh thì muốn giết cậu ta cũng chỉ mấy vài phút, cho nên chúng ta không cần nóng vội, hai ngày này tôi đã sắp xếp chỗ ở cho anh nghỉ ngơi vui chơi một chút, sau khi tôi chuẩn bị xong thì anh mới ra tay, anh chỉ cần bảo đảm nhất định có thể giết chết tên kia là được.”
“Không cần, nếu hiện tại chưa ra tay thì khi nào đến thời điểm hành động hãy gọi cho tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Lý Phù Đồ ném cho Công Tôn Ninh một tờ giấy, lúc sau xoay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Công Tôn Ninh nhìn dáng vẻ Lý Phù Đồ làm việc khác người này thì đầy kinh ngạc, không nghĩ tới người này thật sự không nể mặt anh ta, nói đi là đi, thật sự làm cho trong lòng anh ta có chút bực bội.
Nhưng anh ta còn phải dựa vào Lý Phù Đồ tiêu diệt Lâm Thanh Diện, cho nên cũng không dám nói gì, nói lớn về phía bóng lưng Lý Phù Đồ một câu: “Vậy anh đi thong thả, khi nào hành động thì tôi sẽ sớm thông báo cho anh.”
Công Tôn Ninh nhìn Lý Phù Đồ rời khỏi thì sắc mặt cũng trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Lạc Tâm nói: “Người đã tới rồi, tiếp theo, chúng ta nên thực hiện kế hoạch của mình, cô tìm người sắp xếp khách sạn, chia ra gửi thư mời cho nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên, nói tôi muốn xin lỗi Lâm Thanh Diện, lần này tôi nhất định phải khiến cậu ta quỳ xuống xin tha!”
Lạc Tâm lập tức gật đầu, trên mặt cũng lộ ra sự chờ mong.
…
Nhà cũ họ Lâm, giữa thư phòng.
Lâm Thanh Diện đang đọc một quyển sách trên bàn, lúc này điện thoại vang lên, anh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.
“Lý Phù Đồ tới Kinh Đô?”
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu tồi đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Đến buổi chiều, Lâm Thanh Diện mới quay lại nhà cũ họ Lâm.
Anh đang hoạt động gân cốt ở trong sân thì lúc này ông Độ đi tới đưa thư mời cho Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tập đoàn Ninh Vân cố ý đưa thư mời tới, nói muốn xin lỗi cậu, nghe nói thương hội Thiên Nguyên cũng được mời.”
Lâm Thanh Diện nhận thư mời cười nói với ông Độ: “Trả lời bọn họ nói ngày đó tôi nhất định sẽ đi, để bọn họ chuẩn bị rượu tốt món ngon chờ tôi.”
……
Buổi tối, tòa nhà Thiên Nguyên.
Trong phòng bệnh của Chung Linh Nhi, Lâm Thanh Diện và Chung Thiên Nguyên đứng bên cạnh giường bệnh của Chung Linh Nhi nhìn Chung Linh Nhi vẫn nhắm mắt.
Từ Tài vừa chữa bệnh cho Chung Linh Nhi xong thì viết một số dược liệu cần thiết, những chuyện cần chý ý khi nấu thuốc cũng viết ra, dặn dò Chung Thiên Nguyên mỗi ngày đúng giờ đút thuốc rồi rời khỏi Kinh Đô.
“Lần này Công Tôn Ninh mời chúng ta, trên danh nghĩa nói muốn xin lỗi cậu nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn cậu ta đã gài bẫy, tôi thấy không nên đến cuộc hẹn đó.” Chung Thiên Nguyên nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đừng xem chuyện này nghiêm trọng như thế, lỡ anh ta thật sự muốn xin lỗi tôi thì sao, đến lúc đó chúng ta đến cuộc hẹn đúng giờ là được, anh ta không tạo nổi sóng gió gì đâu, ông có thể yên tâm.”
Chung Thiên Nguyên nhíu mày, hiển nhiên vẫn có chút lo lắng.
“Hình như hôm nay là ngày thứ bảy Linh Nhi này uống thuốc của Từ Tài đúng không?” Lâm Thanh Diện chuyển đề tài mở miệng hỏi.
Chung Thiên Nguyên gật đầu thở dài nói: “Y thuật của thần y Từ rất lợi hại, chẳng qua tình hình của Linh Nhi quá nghiêm trọng, có lẽ thần y Từ đã đoán sai, cho đến hiện tại Linh Nhi vẫn chưa tỉnh lại.”
Hai mắt Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Chung Linh Nhi mở miệng nói: “Từ Tài sẽ không nói những gì không chắc chắn, hôm nay mới là tròn một tuần, chờ một chút nữa, không chừng Linh Nhi sẽ tỉnh lại.”
Chung Thiên Nguyên gật đầu, chuyện đã đến bây giờ thì ông ta cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Sau đó hai người vẫn luôn canh giữ bên cạnh giường Chung Linh Nhi chờ đợi cô ta tỉnh lại.
Đến mười hai giờ đêm, Chung Linh Nhi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng có chút nghi ngờ nhận xét của Từ Tài thật sự có sai sót.
Ban ngày Chung Thiên Nguyên xử lý chuyện công ty, buổi tối lại thức đêm trễ như thế nên không chịu nổi, Lâm Thanh Diện nói ông ta đi nghỉ ngơi.
Sau khi Chung Thiên Nguyên rời khỏi, Lâm Thanh Diện một mình ngồi bên cạnh giường Chung Linh Nhi, chỉ mở một đèn nhỉ, ánh sáng nhỏ chiếu vào mặt Chung Linh Nhi, lộ ra vẻ tiều tụy của cô ta.
Chung Linh Nhi hôn mê một thời gian dài nên không thể ăn cơm, chỉ có thể dựa vào truyền dinh dưỡng duy trì sự sống, cứ như vậy cơ thể của cô ta gầy ôm hơn trước kia rất nhiều, nhìn có vẻ gầy giống như que củi.
“Linh Nhi, tôi biết cô đang đùa với tôi đúng không? Thật ra cô đã tỉnh lại nhưng đang giận tôi nên cố ý không nói ra đúng không?” Hơn một giờ sáng, Lâm Thanh Diện nhìn Chung Linh Nhi vẫn không hề phản ứng, trong lòng cũng sốt ruột.
“Nếu cô thật sự còn giận tôi thì cứ nói ra, tôi bảo đảm chuyện gì cũng nghe theo cô, cô có đánh mắng thì tôi cũng không nói một câu oán hận, cho dù cô nói yêu cầu gì với tôi thì tôi cũng sẽ đồng ý, chỉ cần cô tỉnh lại được không?”
Sau khi anh ta nói xong thì một lúc sau, Chung Linh Nhi trên giường bệnh vẫn không bất cứ phản ứng gì.
Lâm Thanh Diện mất mát cúi đầu, trong lòng hối hận và tự trách, nhưng anh biết hiện tại cho dù anh hối hận cũng vô dụng.
“Thật… Thật sao? Chuyện gì anh cũng đồng ý với tôi sao?”
Lúc Lâm Thanh Diện tuyệt vọng thì bên tai anh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chung Linh Nhi thì phát hiện không biết cô gái này đã mở mắt từ lúc nào, rơi nước mắt nhìn mình.
Cuối cùng hòn đá trong lòng Lâm Thanh Diện cũng rơi xuống đất, anh nở nụ cười với Chung Linh Nhi, vẻ mặt đầy cưng chiều nói: