Rể Quý Trời Cho

Chương 520: Thư hân



Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Thư Hân rồi chào hỏi cô ấy: “Xin chào, lần này đến thành phố Thành phố T phải làm phiền cô rồi.”

Thư Hân nở nụ cười quyến rũ với Lâm Thanh Diện, cô lên tiếng nói: “Có thể phục vụ cho thiếu chủ tất nhiên là vinh hạnh của Hân nhi, chỉ có điều Hân Nhi không ngờ thiếu chủ lại gần gũi bình dị như vậy, trước lúc đến đây Thư Hân cứ ngỡ thiếu chủ phải hung dữ lắm chứ.”

Sau khi nói dứt lời, Thư Hân nắm cánh tay Lâm Thanh Diện, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc rồi cất tiếng nói: “Hân Nhi dẫn thiếu chủ lên xe.”

Lâm Thanh Diện lập tức hất tay Thư Hân ra rồi nhíu mày lại: “Lên xe thì lên xe, đừng giở những trò mèo này nữa.”

Thư Hân thấy Lâm Thanh Diện vùng khỏi tay mình, nụ cười trên gương mặt cô ta càng trở nên rạng rỡ hơn, cô ta dán sát người Lâm Thanh Diện rồi nói: “Hân Nhi gặp thiếu chủ lần đầu nên hơi phấn khởi, nếu như thiếu chủ cần thì Hân Nhi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của thiếu chủ, gần gũi thiếu chủ là chuyện mà Hân Nhi nên làm.”

Lâm Thanh Diện ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô ta, không ngờ lại hơi quyến rũ, trong lòng anh lập tức biết ngay đây là một người phụ nữ nguy hiểm, người đàn ông không đủ định lực chỉ bị cô ta nắm mũi dắt đi mà thôi.”

Anh không nói gì mà mở cửa xe, ngồi ở hàng ghế sau, khiến cho Thư Hân không có cách nào gần gũi anh cả.

Thư Hân thấy Lâm Thanh Diện đã ngồi vào trong xe, cô ta không lúng túng mà còn liếm môi mình rồi lẩm bẩm: “Không ngờ thiếu chủ lại chẳng thấy hứng thú gì với Hân Nhi cả, làm Hân Nhi đau lòng quá, hu hu, có điều dù gì cũng là thiếu chủ, quả nhiên không giống với những người đàn ông bình thường, Hân Nhi thích nhất là những người đàn ông có tính khiêu chiến như thế.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn ngồi vào ghế lái.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt hâm mộ, đầu óc bọn họ bắt đầu hoang tưởng mình cũng được đãi ngộ như thế này.

“Má, cái tên đó ghê gớm quá nhỉ, được cô gái xinh đẹp như thế chủ động gần gũi thì chắc chắn thân phận không bình thường đâu.”

“Má ơi, tôi hâm mộ chết đi được, đừng nói là chủ động thân mật, bạch phú mỹ như thế kêu tôi liếm chân cho cô ấy thì tôi cũng tình nguyện…”

“Biết đâu chừng thằng nhóc đó là trai bao của cô ấy thì sao, má ơi, đến bao giờ tôi mới được may mắn như thế, chắc chắn tôi không kém cỏi hơn ai trong phương diện ấy đâu.”

Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm không nghe thấy Lâm Thanh Diện và Thư Hân nói gì với nhau, đến vẻ mặt của Lâm Thanh Diện cũng rất mơ hồ.

Trong mắt bọn họ, khi nãy Lâm Thanh Diện và bạch phú mỹ ấy gần gũi trêu ghẹo nhau giống như sốt sắng không chịu nổi nữa, phải vội vàng lên xe hệt như trở về làm gì đó.

Diêu Hân Du nhìn chiếc xe xa dần với vẻ mặt khinh thường, cô ta nói: “Hàm, nhìn coi tớ nói đúng không, quả nhiên cái tên ấy là trai bao, cậu nhìn hành động của bọn họ hồi nãy kìa, tởm chết đi được, không ngờ loại người như thế còn dám chém gió đến trường chúng ta làm giáo viên, làm xất mặt trường chúng ta.”

Lưu Hiểu Hàm khẽ nhíu mày lại, cô ta nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô ta quay đầu lại nói với bạn mình: “Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta mau về trường thôi, chứ bằng không chị Thanh Hàm sẽ mắng đó.

Diêu Hân Du gật đầu, hai cô gái dắt díu nhau rời khỏi sân bay.

Tòa nhà Lam Khấu.

Trong phòng làm việc của Thư Hân.

Lâm Thanh Diện ngồi trên ghế sô pha, Thư Hân buộc tóc lên, để lộ ra cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp, rồi sau đó, cô ta cởi hai nút áo trên cùng ra, ánh xuân ngời sáng.

Cô ta đến máy nước rót hai ly, yểu điệu bước đến trước mặt Lâm Thanh Diện rồi khom lưng đưa nước cho anh, chỉ mong có thể để ưu thế của mình phá rách quần áo mà lộ ra ngoài.

Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi bất đắc dĩ, có thế nào thì anh cũng không biết Quan Lĩnh sắp xếp người trong Thành phố T kiểu gì, chẳng ngờ lại là một người phụ nữ lẳng lơ như thế này, nếu không phải để hỏi rõ tình hình của Bích Hoài thì bây giờ Lâm Thanh Diện đã đi rồi.

“Thiếu chủ, anh uống nước đi, nếu như cảm thấy phiền thì có thể để Hân Nhi đút cho anh, Hân Nhi có thể thử độ ấm rồi đút cho thiếu đó.” Thư Hân mỉm cười nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, anh đáp: “Không cần đâu.”

Rồi sau đó, anh vươn tay cầm ly nước.

Dường như Thư Hân vẫn chưa tận hứng, cô ta nở nụ cười xấu xa, lúc Lâm Thanh Diện nhận nước, cô ta giả vờ run tay, làm nước đổ hết lên người anh, nếu làm thế thì cô ta sẽ có cơ hội cởi đồ Lâm Thanh Diện trong phòng làm việc rồi.

Nhưng tiếc là cô ta không rõ Lâm Thanh Diện ngồi trước mặt mình là cao thủ đẳng cấp nào, vào giây phút tay cô ta run run, Lâm Thanh Diện đã để ý thấy, anh nhanh chóng cầm lấy chiếc ly trong tay cô ta.

Vốn dĩ Thư Hân còn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, chợt phát hiện chiếc ly trong tay mình đã biến mất rồi.

Cô ta cúi đầu xuống, thấy Lâm Thanh Diện uống một ngụm nước, trong lòng chợt sinh ra cảm giác sợ hãi.

Bản năng của cô ta nói với cô ta rằng người đàn ông trước mắt vô cùng nguy hiểm.

Quả nhiên, thiếu chủ của Quan Lĩnh làm sao có thể bình thường như vẻ ngoài của anh được, sức mạnh của người như anh không phải là thứ mà cô ta có thể tưởng tượng ra nổi.

“Đùa đủ chưa, nói rõ ràng về manh mối mà các cô đã phát hiện ra đi, tôi đến đây không phải để chơi đùa với cô đâu.” Lâm Thanh Diện nói hờ hững.

Vẻ mặt Thư Hân trở nên nghiêm túc ngay lập tức, cô ta ngồi thẳng lại rồi nói: “Trước mắt, manh mối mà người của tôi đã phát hiện ra chỉ có một tấm hình đen trắng mà thôi, sau khi phát hiện ra tấm hình, tôi đã phái người đi đến đại học Phú Đán để điều tra một chặp, có điều không hề phát hiện ra manh mối gì cả, có lẽ người ở bên cạnh cô ấy là một kẻ vô cùng giỏi cắt dấu, bởi thế đến bây giờ tôi cũng chỉ phát hiện ra mỗi một manh mối này thôi.”

“Trong Thành phố T, người có khả năng này không phải là ít, thành phố Thành phố T khác với Kinh Đô, đây là trung tâm kinh tế, số gia tộc mai phục ở đây không ít chút nào, bởi thế nếu chỉ dựa vào một tấm hình thôi, khó mà tìm ra được hành tung cụ thể của cô gái ấy.”

“Nhưng anh cứ việc yên tâm, nếu như cô gái ấy từng xuất hiện trong đại học Phú Đán thì chắc chắc đã để lại dấu vết gì đó, theo như những gì người của tôi nói, đã từng có người nhìn thấy cô ấy trong hai ngày khác nhau, cô ấy đến đại học Phú Đán chắc hẳ chẳng phải đi chơi, nếu kiên nhẫn nói không chừng còn đợi được đến lúc cô ấy xuất hiện trong đại học Phú Đán một lần nữa.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, vốn dĩ anh cứ nghĩ rằng chỉ cần mình đến đây một thời gian ngắn thôi thì có thể tìm được Hứa Bích Hoài ngay, bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này phiền phức hơn những gì anh nghĩ.

Không phải là khả năng làm việc của Thư Hân kém mà là rốt cuộc không biết rõ bây giờ Hứa Bích Hoài gặp phải chuyện như thế nào, ai ở bên cạnh cô ấy, bởi thế nên phạm vi tìm kiếm tương đối rộng.

“Nếu là thế, cô dốc hết sức tìm kiếm đi, tìm được manh mối thì phải báo ngay cho tôi.” Lâm Thanh Diện nói dứt lời bèn đứng lên khỏi ghế sô pha.

Thư Hân gật đầu đáp: “Dạ, thiếu chủ.”

“Bây giờ tôi đến đại học Phú Đán một chuyến, nếu như có chuyện thì thì tôi sẽ báo cho cô.” Lâm Thanh Diện đáp.

Thư Hân vội vàng nói: “Thiếu chủ, anh vừa mới xuống máy bay, chắc hẳn đã mệt lắm rồi, hay là anh theo tôi đến khách sạn mà tôi đã đặt để nghỉ ngơi một lát đi, để cho Hân Nhi giúp anh thả lỏng, mai rồi đi đại học Phú Đán cũng không muộn đâu.”

“Không cần, cô không cần phải lo đến nơi ở của tôi, sẽ có người giúp tôi sắp xếp chuyện bên đại học Phú Đán.” Sau khi nói dứt lời, Lâm Sóc bèn đi ra khỏi phòng làm việc.

Không phải là anh không muốn để cho Thư Hân giúp mình đặt khách sạn, ban đầu anh cũng muốn đến nơi Thư Hân sắp xếp cho mình một chuyến, nhưng rồi sau đó, nhìn thấy vẻ ‘nhiệt tình’ quá đáng của Thư Hân, khiến cho anh không dám tiếp tục ở gần người phụ nữ này nữa.

Ai mà biết được cô ta có nhốt mình trong phòng, ép mình làm vài chuyện không nên làm hay không kia chứ.

An toàn là trên hết, anh quyết định kêu Chung Trí sắp xếp nơi ở cho mình, cho dù điều kiện không tốt lắm cũng còn hơn ở bên cạnh người phụ nữ luôn muốn chinh phục thiếu chủ như Thư Hân, rồi cùng chơi trò giữ an toàn.

Trên đời này, phụ nữ chủ động là người nguy hiểm nhất, nhất là người ưu tú như Thư Hân.

Lâm Thanh Diện không dám chắc mình có thể nhịn được khi bị cô ta tấn công dồn dập hay không.

Thư Hân thấy Lâm Thanh Diện muốn đi, cô ta lập tức sốt ruột: “Thiếu chủ, anh ở đây còn chưa tới mười phút nữa mà đi rồi, anh muốn Hân Nhi phải làm sao mới được đây.”

“Nếu như thiếu chủ không hài lòng thì Hân Nhi có thể lấy thân đền tội, đảm bảo làm thiếu chủ thỏa mãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.