Rể Quý Trời Cho

Chương 53: Họp lớp



Hai người cùng nhau ra ngoài, lúc này Lục Thiên Điệp gọi điện thoại đến.

“Bích Hoài, bây giờ bọn tớ đang ở ngoài cửa của khách sạn quốc tế Thiên Thành đây, cậu đến nhanh đi.”

“Được, tớ biết rồi, đến ngay.” Hứa Bích Hoài cúp máy, nhanh chóng gọi một chiếc xe.

Khách sạn quốc tế Thiên Thành là một khách sạn năm sao ở Hồng Thành, ở đây cũng coi như một nơi tiêu phí xa xỉ ở Hồng Thành.

Muốn đến nơi này ăn cơm, chỉ riêng có tiền thôi là chưa đủ, còn phải có thân phận và địa vị nữa.

Đối tượng khách sạn này nhắm đến là những bữa tiệc của những người thuộc tầng lớp thượng lưu, những người thường khi tổ chức liên hoan sẽ không suy nghĩ đến nơi này.

Triệu Tam Linh lựa chọn tổ chức họp lớp ở nơi này là vì muốn khoe khoang thân phận của anh, giả ngầu, còn có một nguyên nhân khác là, tập đoàn Thiên Dương là cổ đông lớn của khách sạn quốc tế Thiên Thành.

Thân là giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Thiên Dương, Triệu Tam Linh muốn lấy được cơ hội đến khách sạn quốc tế Thiên Dương ăn cơm cũng dễ dàng hơn.

Nhưng mà cho dù là thế, anh ta cũng gặp rất nhiều khó khăn mới lấy được một phòng bao.

Lâm Thanh Diện lúc trước từng nghe Hướng Vấn Thiên nhắc đến khách sạn quốc tế Thiên Thành này rồi, anh mua cổ phần của khách sạn này đương nhiên là vì muốn mở rộng mối quan hệ giao tiếp, chỉ cần người đến nơi này ăn cơm thì đều có những mối quan hệ giá trị khá lớn. Hướng Vấn Thiên rất giỏi chuyện làm ăn, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc quen biết.

Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã đến cửa của khách sạn quốc tế Thiên Thành, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy một đám người đang đứng đằng xa.

Lục Thiên Điệp và Triệu Tam Linh lập tức bước lại đón, Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện cũng đến cùng, lập tức nói thầm: “Đúng là không biết xấu hổ, họp lớp của Bích Hoài cũng dám muối mặt tới đây, không thấy mất mặt à.”

Sau khi Triệu Tam Linh nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng mặt mày âm trầm, chuyện xảy ra ở chỗ Từ Tài anh vẫn còn nhớ như in trong đầu, nếu Lâm Thanh Diện dám nói chuyện anh bị thận hư trước mặt nhiều bạn học thế này, chỉ sợ anh sẽ lập tức bùng nổ.

“Hừ, anh đến cũng tốt, hôm nay tôi sẽ để cho anh mở mang kiến thức nhìn thấy tiền của của tôi, cũng để anh biết khó mà lui, nhường Bích Hoài cho tôi.” Triệu Tam Linh nói thầm trong lòng.

“Tới rồi thì vào ăn cùng, chắc là anh chưa từng đến chỗ này ăn bao giờ đâu.” Triệu Tam Linh cười nói.

Những người bạn học của Hứa Bích Hoài đứng ở đằng xa thấy cô dẫn Lâm Thanh Diện theo cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Cái anh chàng kia là chồng của Hứa Bích Hoài hả? Nghe nói tên là Lâm Thanh Diện, là tên vô dụng nổi tiếng ở Hồng Thành, sao cô ấy lại dẫn một tên vô dụng như vậy đến đây chứ.”

“Cái kia là tên vô dụng nhất Hồng Thành đó hả? Quả nhiên người cũng như tên, loại người như anh ta làm sao có thể xứng đôi với Hứa Bích Hoài được chứ, đúng là đáng tiếc thật.”

“Nghe nói Hứa Bích Hoài gả cho anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nói không chừng Hứa Bích Hoài dẫn theo anh ta đến đây là để cho anh ta tự mình hiểu rằng anh ta hoàn toàn không xứng với cô ấy, để anh ta ngoan ngoãn tự biến đi đó.”

“Cũng có thể, mấy cậu nghe chưa, lớp trưởng vẫn còn nhớ thương Hứa Bích Hoài kia, lần này tổ chức họp lớp cũng là vì Hứa Bích Hoài. Cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, nếu đem ra so sánh với lớp trưởng, nói là cặn bả cũng không xứng.”

Triệu Tam Linh dẫn mọi người đi đến, mấy người bạn học kia lập tức không nói năng gì nữa, nhưng mà ánh mắt khi nhìn về Lâm Thanh Diện đều mang theo ý khinh thường.

“Người đã đến đủ rồi, chúng ta đi vào thôi.” Triệu Tam Linh nói.

Mọi người đi theo Triệu Tam Linh bước vào trong khách sạn quốc tế Thiên Thành, tò mò nhìn ngắm khắp nơi.

Chỗ này bình thường bọn họ làm sao có thể bước vào được chứ, lần này có thể vào cũng chỉ là dựa hơi của Triệu Tam Linh, mới đến được một lần.

“Lớp trưởng giỏi thật, không ngờ còn có thể dẫn chúng ta đến chỗ này ăn cơm, tôi nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ đến đây ăn cơm đó.”

“Đúng đó, bây giờ lớp trưởng là giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Thiên Dương, một năm kiếm được vài tỷ đó, đến chỗ này ăn cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

“Chậc chậc, lớp trưởng giỏi như thế mà vẫn còn độc thân, lại nhìn sang cái tên vô dụng nào đó, đúng là không biết để mặt mũi ở đâu luôn.”

Triệu Tam Linh mặt mày đắc ý, còn quay đầu quăng cho Lâm Thanh Diện một ánh mắt khinh bỉ, giống như đang khoe khoang sự mạnh mẽ của anh.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn làm lơ Triệu Tam Linh, nói đơn giản ra thì anh không cảm thấy một người bị thận hư có thể mạnh mẽ được bao nhiêu.

Hứa Bích Hoài cũng tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy kiến trúc nguy nga lộng lẫy thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô đến.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài cũng có hứng thú với chỗ này, cho nên nói: “Nếu như em thích thì sau này ngày nào anh cũng có thể dẫn em đến đây ăn cơm.”

Hứa Bích Hoài trợn to hai mắt, ngày nào cũng ăn cơm ở đây thì phải có nhiều tiền đến cỡ nào chứ.

Nhưng mà đối với người có thể mua được ‘Trái tim thần Venus’ như Lâm Thanh Diện mà nói, chắc là cũng chẳng tính là gì.

“Anh cũng đừng đứng đây nói khoác, anh có biết lớp trưởng vì muốn đặt một phòng bao ở nơi này đã gặp phải bao nhiêu khó khăn không, anh tưởng chỗ này là quán cơm dưới nhà của anh, muốn vào thì vào à. Hơn nữa anh là một tên bám váy, lấy cái gì mà mời Bích Hoài đến đây ăn cơm.” Lục Thiên Điệp không hề khách khí nói thẳng.

Triệu Tam Linh cũng cười lạnh, nghĩ thầm cái tên nhà quê Lâm Thanh Diện này, ngay cả giả ngầu cũng không biết cách giả.

Mấy bạn học khác cũng rối rít cười nhạo Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, không nói gì cả, người có địa vị cao từ trước đến giờ đều khinh thường việc giải thích với những con kiến dưới đất.

Đi vào trong khách sạn quốc tế Thiên Thành, lập tức có người chạy ra đón bọn họ.

Người phục vụ kia nhìn Triệu Tam Linh đang dẫn đầu, hỏi: “Quý khách, xin hỏi anh có đặt trước không?”

Triệu Tam Linh gật đầu, nói: “Dẫn chúng tôi đến phòng bao Phượng Minh Các.”

Người phục vụ nghe được tên phòng bao thì sắc mặt hơi thay đổi nói: “Quý khách, xin lỗi, Phượng Minh Các đã bị người ta đặt trước, chỗ chúng tôi còn có một phòng bao bình thường, anh xem...”

“Cái gì!” Triệu Tam Linh lập tức hô to: “Mấy hôm trước tôi đã đặt trước Phượng Minh Các rồi, sao bên các cậu lại cho người khác đặt trước nữa?”

“Là thế này, chỗ chúng tôi có một vị hội viên thẻ vàng quen ăn cơm ở Phượng Minh Các, cấp bậc ưu tiên của người đó cao hơn của anh, khách hàng đó đang ở đằng kia.” Người phục vụ giải thích.

Triệu Tam Linh sắc mặt lập tức xanh lè, anh biết muốn làm một tấm thẻ vàng ở khách sạn quốc tế Thiên Thành, mỗi một năm phải nạp phí ít nhất là ba tỷ, anh không có nhiều tiền như thế.

Lúc nãy anh còn cảm thấy mình vô cùng nổi bật trước đám bạn học cũ, không ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ nhanh như vậy.

Anh nhìn thoáng qua bên đó, phát hiện bên kia là một người đàn ông có cơ thể to lớn, mặc đồ vest mắc tiền, vừa thấy là biết ngay tổng giám đốc của tập đoàn nào đó, anh chỉ là giám đốc của một công ty con, chắc chắn không so nổi với người ta rồi.

Ngay lúc Triệu Tam Linh đang rối rắm suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, Lâm Thanh Diện đã đi sang một bên, cầm di động ra, gọi qua cho Hướng Vấn Thiên.

“Bây giờ tôi đã ở khách sạn quốc tế Thiên Thành, muốn sử dụng căn phòng bao Phượng Minh Các, những mà có người cướp của chúng tôi, anh xử lý giúp tôi.”

“Không thành vấn đề.” Hướng Vấn Thiên trả lời.

“Mọi người, nếu không... chúng ta qua phòng bao bình thường dùng cơm tạm được không?” Triệu Tam Linh có hơi xấu hổ mở miệng hỏi.

Lúc này Lâm Thanh Diện lại bước lên một bước, mở miệng nói: “Nếu đã đặt phòng Phượng Minh Các thì cứ đến Phượng Minh Các đi, vì sao phải sang phòng bao bình thường?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.