Đám người Lâm Cường đang ngồi ở đây, trên bàn bày rất nhiều rượu, ở xung quanh có không ít cô gái ăn mặc hở hang đang lắc lư theo tiếng nhạc.
Lâm Cường cầm lấy ly rượu uống cùng mọi người một ly, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười nói: “Không biết tên Lâm Thanh Diện kia đang ở chỗ nào, chắc tên đó sẽ không trốn ở góc phòng lén lút nhìn chằm chằm chúng ta bên này đâu nhỉ?”
“Chẳng phải tên đó là kẻ núp váy đàn bà à, rất có thể anh ta đến đây thì ngay lập tức bắt đầu phát huy thế mạnh của bản thân, leo lên người một bà già giàu có sáu mươi tuổi nào đó rồi.” Một tên bên cạnh Lâm Cường cười cợt lên tiếng.
Những người khác nghe vậy thì lập tức phá lên cười, không hề che giấu ý châm chọc dành cho Lâm Thanh Diện.
Ở đây chỉ có một mình Lưu Hiểu Hàm là nhíu mày lại, cô ta cảm thấy những người này chế nhạo Lâm Thanh Diện như vậy thật quá ghê tởm, nhưng cô ta cũng không có cách nào để nói đỡ cho Lâm Thanh Diện, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lâm Cường liếc mắt nhìn Lưu Hiểu Hàm, chú ý tới biểu hiện của cô ta. Lâm Cường vốn dĩ cho rằng sau khi mọi người chê cười Lâm Thanh Diện sẽ khiến Lưu Hiểu Hàm nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Thanh Diện, từ đó cũng sẽ cho rằng anh là kẻ bám váy đàn bà như mọi người.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Lưu Hiểu Hàm như vậy, rõ ràng là cô ta cảm thấy bọn họ dè bỉu Lâm Thanh Diện là chuyện rất không thích hợp, giống như rất muốn nói đỡ cho Lâm Thanh Diện.
Chuyện này khiến khuôn mặt vốn đang tươi cười của anh ta chợt trở nên u ám, ngay sau đó anh ta quay đầu liếc nhìn người con trai bên cạnh mình một cái, hạ thấp giọng nói mấy câu.
Người con trai kia nở nụ cười hiểu ý, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế dài.
Chỉ một lúc sau anh ta đã quay lại, còn dẫn theo mấy người đàn ông trung niên đi bên cạnh, mấy người đó thản nhiên như không có gì đứng ở bên cạnh ghế dài, quay người nhìn cô nàng đang đắm mình biểu diễn giữa bồn tắm, còn người con trai kia cũng ngồi xuống ghế dài.
Lâm Cường thấy thế thì cong môi cười hài hước, sau đó cầm ly rượu đứng lên nhìn về phía Lưu Hiểu Hàm.
“Nhìn cô có vẻ không vui, là do tôi tiếp đón không chu đáo sao tiểu Hàm? Hay là để tôi uống với cô một chén coi như xin lỗi nhé, thế nào?” Lâm Cường mở miệng nói.
Lưu Hiểu Hàm vội vàng xua tay nói: “Tôi không uống rượu, tôi không sao hết, anh không cần để ý đến tôi làm gì, cứ uống thoải mái đi.”
“Thế là cô không đúng rồi Tiểu hàm, hôm nay là Lâm Cường mời khách, những loại rượu kia trên bàn của chúng ta đều đắt muốn chết, bình thường muốn uống cũng không uống được đâu. Bây giờ Lâm Cường người ta muốn uống rượu với cô, cô nể mặt người ta đi.” Người con trai ngồi cạnh Lưu Hiểu Hàm nói chêm vào một câu.
Người con trai kia vừa nói thế, những người còn lại cũng ngay lập tức bắt đầu khuyên Lưu Hiểu Hàm, muốn cô uống 1 ly với Lâm Cường.
“Tiểu Hàm à, cậu uống với Lâm Cường một ly đi, dù sao uống một ly cũng không say được, mọi người ra ngoài chơi vì vui vẻ, cho Lâm Cường chút thể diện đi.” Diêu Hân Du thấy mọi người đều khuyên Lưu Hiểu Hàm thì cũng nói theo.
Lưu Hiểu Hàm thấy tất cả mọi người đều nói mình thì lập tức thấy khó xử, cô ta không hiểu tại sao chuyện mình không uống rượu lại trở thành không nể mặt Lâm Cường vậy chứ.
Nghĩ rằng uống một ly cũng không có chuyện gì được nên Lưu Hiểu Hàm gật đầu với Lâm Cường rồi nói: “Được rồi, vậy tôi uống với anh một ly.”
Sau đó cô ta cầm lấy ly rượu trước mặt mình, người con trai bên cạnh lập tức rót đầy một ly.
“Đứng lên nào Tiểu Hàm, uống rượu tay đôi với Lâm Cường mới có vẻ tôn trọng người ta.” Người con trai đó đứng lên cười cười.
Lưu Hiểu Hàm cũng không biết nhiều về mấy thứ lễ nghĩa này, nghe tên đó nói vậy thì đứng lên, bắt chước trong tivi giơ ly rượu kính Lâm Cường.
Lâm Cường cười cười với Lưu Hiểu Hàm, sau đó một hơi uống sạch rượu trong ly.
Lưu Hiểu Hàm cũng đưa ly rượu đến bên miệng, định uống một phát hết luôn.
Đúng lúc này người con trai đứng lên cùng cô giả vờ chóng mặt, huých thằng vào cánh tay Lưu Hiểu Hàm, rượu trong ly của Lưu Hiểu Hàm hất hết ra ngoài, bắn vào một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ghế dài.
“Không được rồi, hết nổi rồi, tôi không uống nổi nữa, mọi người uống tiếp đi, tôi chịu thôi.” Người con trai đó ngồi xuống, giống như hoàn toàn không biết mình đã làm gì.
Lưu Hiểu Hàm nhìn ly rượu trống không, lại quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên kia, phát hiện quần áo của người đó đã bị rượu hắt ướt rồi.
Người đàn ông trung niên đó quay qua nhìn bên này, thò tay sờ quần áo mình, lại nhìn ly rượu trống trong tay Lưu Hiểu Hàm, lập tức ông ta chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, quần áo hơn 300 triệu của ông đây bị mày hất rượu vào rồi, mày có ý gì đây?”
Lưu Hiểu Hàm vội vàng xin lỗi người đàn ông trung niên đó: “Thật xin lỗi, cháu không cố ý đâu, vừa nãy có người va vào cháu nên tôi mới không cẩn thận làm đổ rượu, chú có thể cởi đồ ra, cháu cầm đi giặt cho chú.”
Nói xong cô quay đầu nhìn người đã đụng vào cô, phát hiện tên đó đã ngủ rồi.
“Giặt à? Mẹ kiếp mày đùa ông à? Đồ của ông đây mua hơn 300 triệu đấy, không có cách nào để giặt hết, mày làm bẩn đồ rồi, bây giờ một là mua bộ mới cho ông đây, hai là đền tiền, nếu không thì đừng trách Hồ lão tam đây cư xử không có lễ độ!” Người đàn ông trung niên đó quát tháo.
“Cái gì! Hóa ra là Hồ lão tam đấy! Đó chính là đàn em tài giỏi và đắc lực của Lưu Bang Vận đấy, ôi xong rồi, gây tội với Hồ lão tam thì chúng ta tiêu rồi!” Một cậu con trai hoảng sợ hét lên.
Mọi người nghe thế thì hít ngược một hơi, không ngờ người đàn ông trung niên kia lại là người của Lưu Bang Vận.
“Cháu... Cháu thật sự không cố ý đâu, thật sự là do người khác va vào cháu...” Lưu Hiểu Hàm luống cuống nhìn Hồ lão tam, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Lưu Hiểu Hàm vẫn còn là học sinh, làm sao có thể lấy ra hơn 300 triệu đền cho Hồ lão tam, mà Hồ lão tam lại là người của Lưu Bang Vận, cô ta vốn không thể trêu chọc vào người này, nếu Hồ lão tam thật sự muốn vì chuyện này mà gây gổ với cô ta thì Lưu Hiểu Hàm cô xong đời rồi.
“Mẹ nó, ông đây cóc cần biết có phải mày cố ý không, đền tiền nhanh, nếu không thì, ha ha, mày sẽ không muốn biết hậu quả đâu.” Hồ lão tam nói với vẻ mặt gian ác.
Lúc này Lâm Cường đứng lên mở miệng chào Hồ lão tam một tiếng: “Chú ba à, không ngờ là chú đấy, cháu là Lâm Cường đây, đây là bạn học của cháu, bỏ qua đi.”
Hồ lão tam quay đầu nhìn Lâm Cường một cái, nói: “Thì ra là thằng nhóc cháu, đừng nói chú ba không nể mặt cháu, nhưng chú sẽ không giúp người không thân không quen, nếu con nhóc này chỉ là bạn học của cháu thì nó cũng vẫn phải đền tiền như thường thôi.”
Lâm Cường nghe Hồ lão tam nói vậy thì ra vẻ nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Chú ba hiểu lầm rồi, đây đúng là bạn học cháu nhưng cũng là bạn gái cháu, chú nể mặt thằng cháu này mà bỏ qua cho cô ấy đi.”
Lưu Hiểu Hàm lập tức trợn to hai mắt, không ngờ Lâm Cường sẽ nói như vậy.
Người xung quanh thấy thế cũng lập tức hùa theo nói Lưu Hiểu Hàm là bạn gái Lâm Cường, mong Hồ lão tam bỏ qua cho Lưu Hiểu Hàm.
Còn Lâm Cường thì lại đang mỉm cười, thật ra mọi chuyện hôm nay đều là do anh ta sắp xếp.
Quả thật anh ta là cháu Hồ lão tam, chẳng qua là anh ta cố ý tìm Hồ lão tam tới đây, ly rượu kia bị đổ cũng là do anh ta bảo tên kia cố ý.
Anh ta làm tất cả là vì muốn khiến Lưu Hiểu Hàm bị ép buộc trở thành bạn gái của mình, chỉ cần Lưu Hiểu Hàm thừa nhận thì anh ta càng dễ dàng có được Lưu Hiểu Hàm hơn.
Hồ lão tam nhìn chằm chằm Lâm Cường, sau đó quay đầu nhìn Lưu Hiểu Hàm nói: “Ai biết tụi nhóc bây có lừa ông đây không, mày nói đi, mày có phải bạn gái Lâm Cường không? Nếu là thật thì tao sẽ không so đo, còn không chỉ trách do mày xui xẻo thôi.”