Hứa Bích Hoài hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nhìn vài giây, đôi mắt to tròn trong veo của cô như muốn xuyên thấu tâm hồn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bị nhìn như vậy hơi ngượng ngùng, mở miệng hỏi: “Trên mặt anh có gì sao?”
“Không đúng, không đúng, trạng thái của anh hôm nay không ổn, Lâm Thanh Diện, không phải anh đang có chuyện gì giấu em chứ?” Hứa Bích Hoài vẻ mặt trầm tư nói.
“Sau khi gặp Nhạn Sương, trạng thái của anh không ổn, ví dụ như, Nhạn Sương mời chúng ta ở lại phòng tổng thống của cô ta một đêm, tại sao anh lại từ chối?” Hứa Bích Hoài giống như thẩm vấn phạm nhân tra hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: “Chúng ta không phải có chỗ ở sao, tại sao chúng ta phải ở cùng cô ta, hơn nữa chú Vương và mọi người không phải còn muốn ngày mai mời chúng ta ăn sao, chúng ta ngủ bên ngoài, mới có cái cớ để không phải quay lại.”
“Cái cớ, chính là một cái cớ, hừ, Lâm Thanh Diện, anh không còn thương em nữa phải không.” Hứa Bích Hoài nhếch miệng, mặt lộ vẻ bất mãn.
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn cô, mở miệng nói: “Bà cô tổ của tôi ơi, sao anh lại không thương em, anh thật sự nghĩ mấy người nhà chú Vương ngày mai mời chúng ta bữa ăn ngon, mới quay về đây ngủ.”
Hứa Bích Hoài nhếch miệng, chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Em không tin, anh đừng coi thường trực giác của phụ nữ, em cảm nhận được anh có vấn đề, nhất định là có vấn đề.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy bộ dáng của Hứa Bích Hoài lúc này, trong lòng đồng ý với lời nói của Hứa Bích Hoài, bởi vì anh và Lương Cung Nhạn Sương quả thật có vấn đề, nhưng không phải như Hứa Bích Hoài đang nghĩ.
Hơn nữa không thể không nói, Hứa Bích Hoài từ khi mang thai, ngày càng trở nên đáng yêu, cũng không biết có phải hầu hết phụ nữ mang thai đều như thế không.
“Được rồi được rồi, anh cũng không giấu em, anh sở dĩ không muốn đi vì anh cảm thấy người bạn tắm chung suối nước nóng này của em dường như có ý xấu với anh. Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Sau đó cô dùng tay sờ trán Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Lâm Thanh Diện, có phải anh bị sốt rồi không?”
Lâm Thanh Diện trợn mắt nhìn Hứa Bích Hoài, nói: “Anh nói thật mà, em cũng chưa phát hiện người bạn kia nhìn anh có vấn đề sao? Anh nói em biết, trực giác của đàn ông đôi khi cũng rất chuẩn xác.”
Hứa Bích Hoài lè lưỡi với Lâm Thanh Diện, sau khi biết vì sao hôm nay Lâm Thanh Diện có phần kỳ lạ, mọi nghi ngờ trong lòng biến mất, nói với anh: “Tự tin quá ha, em thấy là anh có ý không tốt với người ta thì có.”
“Thật là, chẳng lẽ em sẽ không có cảm nhận được gì sao, vì cái gì cô ta muốn anh đi khiêu chiến với cậu chủ nhà họ Trần, không phải điều đó đã nói lên có vấn đề.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói.
“Người ta xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ, sao có thể coi trọng anh, hơn nữa anh đã có vợ, có thể nào cô ta còn muốn cướp anh khỏi vòng tay người khác.” Hứa Bích Hoài nằm trên giường nói.
Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, cô ấy quả nhiên nghĩ như vậy.
“Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải giúp chú thím Vương nấu ăn.” Hứa Bích Hoài nói một câu.
“Từ từ đã, anh còn có việc tìm người bạn này hỗ trợ.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Anh gấp cái gì?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
“Hôm nay anh thắng cậu chủ nhà họ Trần, nhưng lại làm cho anh ta mất mặt trước nhiều người, với tính cách đại thiếu gia của anh ta, nhất định sẽ không bỏ qua, anh sợ anh ta sẽ trả thù, đến lúc đó sẽ gây liên lụy cho nhà chú Vương, cho nên chủ động đi giải quyết phiền phức thì hơn.” Lâm Thanh Diện đáp.
Hứa Bích Hoài gật gật đầu, đối với những chuyện như thế này, Hứa Bích Hoài luôn tin tưởng Lâm Thanh Diện.
“Em sẽ đưa anh số điện thoại di động của cô ta, ngày mai anh gọi điện cho cô ta, muốn cô ta giúp gì cứ nói, nhưng đừng để người ta nghĩ anh có ý đồ, nghe chưa!” Hứa Bích Hoài trừng mắt nói.
“Thôi nào! Vợ của anh đang mang thai, anh sao có thể còn nghĩ đến người khác, tối mai, em cùng chú thím Vương làm cơm ngon chờ anh quay lại, ăn xong bữa cơm này chúng ta sẽ về nhà.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài gật gật đầu, dựa vào lòng Lâm Thanh Diện, từ từ chìm vào giấc ngủ.
…
Đảo Ánh Trăng, tại một vách đá.
Một thân hình cao lớn đứng bên cạnh vách đá, sóng biển từng cơn dạt vào, ánh trăng rơi trên người anh ta, khiến cho anh ta tỏa ra khí chất thần bí.
Qua hồi lâu, lại một dáng người nữa xuất hiện trên vách đá, xoay người, cúi đầu nói: “Cậu chủ, đã điều tra xong, Lâm Thanh Diện đang ở trong nhà một cư dân trên đảo, quả thật đến đây du lịch.”
“Hừ, người này tung tích thật khó tìm kiếm, nhưng lại khiến tôi phải tìm từ Kinh Đô đến Hồng Thành, giờ tới đây rồi, lần này nếu tôi không để anh ta chết, đối với cuộc hành trình mấy ngày qua của Công Tôn Thắng tôi đây thật uổng công.” Kẻ có dáng người cao lớn lạnh lùng nói.
“Cậu chủ, thực ra anh có thể thừa dịp Lâm Thanh Diện không ở Kinh Đô mà ra tay với người nhà họ Lâm ở Kinh Đô, chờ khi Lâm Thanh Diện trở về, phát hiện ra nhà họ Lâm ở Kinh Đô đã bị giết, bộ dáng thê thảm, không phải rất đáng xem sao.” kẻ đứng trước Công Tôn Thắng nói.
“Ha ha, một cái nhà họ Lâm nhỏ bé thôi mà, không đáng cho tôi tốn sức giải quyết, ba của tôi đã giao nhiệm vụ, chính tay tôi phải mang đầu của Lâm Thanh Diện trở về, chuyện buôn bán thế tục đối với tôi mà nói chỉ là trò đùa thôi, khi nào ông đạt đến cấp độ của tôi sẽ biết sức mạnh mới là thứ hấp dẫn nhất trên thế giới này.”
“Lâm Thanh Diện này có thể đứng sừng sững, chính là dựa vào một mình Lâm Thanh Diện, cho nên chỉ cần giết anh ta, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.”
Công Tôn Thắng chậm rãi mở miệng.
“Cậu chủ sáng suốt!” Người kia lên tiếng khen ngợi: “Vậy cậu chủ tính toán ra tay như thế nào với Lâm Thanh Diện?”
“Ngay tối mai, cho anh ta sống thêm một ngày, đợi ngày mai qua đi, anh ta đã đi gặp diêm vương.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện gọi điện cho Lương Cung Nhạn Sương, nói sơ qua về mục đích của mình, Lương Cung Nhạn Sương tìm người tung ra chút tin tức của ông chủ nhà họ Lâm: Ông chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô, Lâm Thanh Diện, đã tới Đảo Ánh Trăng, hơn nữa tối nay sẽ ghé thăm nhà họ Trần.
Sở dĩ đi tìm Lương Cung Nhạn Sương làm chuyện này, là bởi vì ở Đảo Ánh Trăng này Lâm Thanh Diện không có thuộc hạ, tự mình chạy tới nói, hiệu quả sẽ suy giảm.
Lương Cung Nhạn Sương là cô cả nhà họ Lương Cung, đi đâu cũng có hàng trăm người âm thầm đi theo bảo vệ, Lâm Thanh Diện tin rằng nếu chuyện này để Lương Cung Nhạn Sương đi làm, sẽ không có vấn đề gì.
Lương Cung Nhạn Sương cũng biết Lâm Thanh Diện là muốn dùng thân phận hù dọa người nhà họ Trần, nên rất nhanh chóng sai người đi truyền tin.
Tin tức nhanh chóng truyền đến ông chủ nhà họ Trần, ông ta chuẩn bị tiệc tối. Nhà họ Trần mấy năm gần đây tuy rằng phát triển khá tốt, nhưng so ra với nhà họ Lâm ở Kinh Đô thì vẫn còn thua xa, ông chủ nhà họ Lâm chính là nhân vật quan trọng, đương nhiên ông ta phải cẩn thận chiêu đãi.
Lúc này ông chủ nhà họ Trần còn không biết đứa con trai của mình đã ủ mưu đối phó với ông chủ nhà họ Lâm.
Buổi chiều, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài nói chuyện vài câu, sau đó rời đi, nói xử lý cho xong vấn đề, buổi tối sẽ trở lại cùng mọi người ăn một bữa cơm.
Bởi vì đây không phải chuyện tốt, nên Lâm Thanh Diện không đưa Hứa Bích Hoài đi cùng.
Lâm Thanh Diện hỏi Vương Hạo vị trí biệt thự của nhà họ Trần, rồi tự mình đến đó.
Đi đến ngã tư, Lâm Thanh Diện cảm giác dường như có ai đang chờ mình, trong lòng hơi cảnh giác, nên đến chỗ quẹo thì dừng lại.
Lúc này trước mặt anh xuất hiện một người mặc váy dài màu hồng nhạt, đầu đội vòng hoa, quả là một cô gái xinh đẹp, chính là Lương Cung Nhạn Sương.
“Hí hí hí, bị em dọa rồi hả.” Lương Cung Nhạn Sương cười.
Lâm Thanh Diện hơi không vui, liếc nhìn cô ta một cái, mở miệng hỏi: “Em ở chỗ này làm cái gì?”
“Cùng anh đến tiệc nhà họ Trần.” Lương Cung Nhạn Sương nháy mắt nói.
“Một mình anh đến đó đủ rồi, em không cần đi theo.” Lâm Thanh Diện nói xong nhắm hướng trước mặt đi tiếp.
“Thế không được, em đã nói với người nhà họ Trần, ông chủ nhà họ Lâm cùng vợ ông ấy đến gặp, một mình anh đi sao được.” Lương Cung Nhạn Sương đuổi theo sau nắm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện giãy tay ra, trừng mắt với Lương Cung Nhạn Sương nói: “Cái gì vợ, vợ của anh là Hứa Bích Hoài, nói đi nói lại thế nào cũng không đến lượt em đi cùng anh.”
Lương Cung Nhạn Sương rưng rưng nước mắt, ra bộ đáng thương nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Người ta sai rồi, anh không thích, về sau em không dám đùa như thế này nữa, tại sao anh lại đối với người ta tàn nhẫn như vậy.”
Lâm Thanh Diện cảm thấy nhức đầu, anh chính là không thể ứng phó được với loại phụ nữ thích làm nũng.
“Em cũng đã giúp anh truyền tin, thôi được anh đưa em theo, nhưng nếu em lại ăn nói lung tung, đừng trách anh trở mặt.” Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương nói.
Lương Cung Nhạn Sương thay bộ mặt đáng thương bằng nụ cười, nhanh chóng tiến lên phía trước.
“Biết rồi biết rồi, em không nói, nhưng là người khác nói, thì anh cũng không được trách em, dù sao chính em là người nói Lâm Thanh Diện cùng vợ ông ấy đến thăm.”