Rể Quý Trời Cho

Chương 685: Người nước ngoài sợ ngây người



Phòng chính nhà cũ nhà họ Lâm.

Bây giờ tất cả ban quản lý nhà họ Lâm, ông Độ, Hướng Vấn Thiên, Trần Tài Anh, Lý Huỳnh Thái, Chung Thiên Nguyên, Chung Linh Nhi, Mục Tu, Lý Tam Thốn, Tô Thành Hải, Hùng Võ, và ba người Lý Phù Đồ đều có mặt ở đây.

Trong lòng Hứa Bích Hoài đang ôm Lâm Nhất Nặc, đứng ở hàng đầu tiên, Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương đang đứng bên cạnh cô canh chừng.

Mọi người đều đang nhìn Lâm Thanh Diện, hôm nay là ngày Lâm Thanh Diện đi đến nước M.

Lâm Thanh Diện cười nhìn mọi người, cười nói: “Đừng có nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt thế này, giống như tôi sắp chết đến nơi vậy, tôi chỉ đến nước M giải quyết chút phiền phức nhỏ, chờ giải quyết phiền phức xong rồi tôi sẽ quay về ngay.”

Lâm Thanh Diện nói ra câu này làm mọi người đều bật cười, bầu không khí có chút nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hứa Bích Hoài vẫn mặt mày u oán nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói: “Lúc ở đảo Ánh Trăng anh cũng nói như thế, nhưng mà lần đó sau khi anh đi rồi, để em đau khổ chờ anh suốt nửa năm anh mới chịu quay về, em không bao giờ tin anh nữa.”

Lâm Thanh Diện vô cùng áy náy nhìn Hứa Bích Hoài, bước qua đó khẽ vuốt ve gương mặt cô nói: “Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, lần này anh hứa sẽ không để như vậy nữa.”

Hứa Bích Hoài vẫn vô cùng lưu luyến, cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Nhất Nặc trong lòng, nói: “Em không quan tâm có còn như thế nữa không, em chỉ muốn anh nhớ kỹ, bây giờ anh đã làm ba rồi, con gái anh chỉ mới đầy tháng, em không muốn con em còn chưa kịp có trí nhớ đã không có ba.”

Lâm Thanh Diện nhìn Lâm Nhất Nặc, bé con đã mở to hai mắt, giữa hai hàng lông mày cũng có vài nét giống mẹ, chẳng qua bé con bây giờ vẫn chưa biết gì cả, cũng chưa biết bây giờ đang làm chuyện gì.

“Sao ba có thể là người không có trách nhiệm được chứ, đúng không Nặc Nặc, ba hứa với con, chờ giải quyết xong mọi việc sẽ quay về bằng tốc độ nhanh nhất, nếu không mẹ của con sẽ biến thành cọp cái ăn thịt ba mất.” Lâm Thanh Diện duỗi tay xoa xoa gương mặt Lâm Nhất Nặc.

Hứa Bích Hoài trừng mắt nhìn anh, mặt đầy u oán, sau đó mới nói: “Nếu đến lúc Nặc Nặc một trăm ngày mà anh còn không có mặt, cho dù có biến thành cọp cái thì em cũng sẽ đi bắt anh lại, cắt thành tám khúc!”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Anh nhất định sẽ về thật sớm.”

“Nhớ cẩn thận.” Hứa Bích Hoài còn đang định oán trách Lâm Thanh Diện thêm vài câu, nhưng mà cuối cùng chỉ nói ra ba chữ mà trong lòng cô muốn nói.

Lâm Thanh Diện trịnh trọng gật đầu, sau đó những người trong sân cũng lần lượt chào tạm biệt Lâm Thanh Diện.

“Mọi người yên tâm đi, dựa vào thực lực của sư huynh Lâm Thanh Diện, đến nước M, không quậy nước M long trời lở đất đã rất tốt rồi, người khác không thể nào giết anh ấy được.” Lý Tam Thốn nói.

Lúc này Chung Linh Nhi cũng đã đến trước mặt Lâm Thanh Diện, trừng mắt nhìn anh nói: “Anh nhất định phải quay về, em còn chờ đứa cháu thứ hai của anh và chị dâu nữa, đứa cháu thứ hai nhất định phải là con trai!”

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, vẻ mặt mọi người xung quanh đều rất kỳ lạ, trong mắt bọn họ, hình như Chung Linh Nhi cực kỳ thích Lâm Thanh Diện sinh con, cũng không biết là vì sao.

Cuối cùng, mọi người đều tạm biệt xong, Lâm Thanh Diện lại đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, nhẹ nhàng hôn lên trán hai mẹ con nói: “Chờ anh quay về.”

Sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi nhà cũ nhà họ Lâm.

Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm bóng dáng của Lâm Thanh Diện, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rơi xuống.

“Tên khốn kiếp, anh nhất định phải bình an quay về đó.”

Sân bay Kinh Đô.

Sau khi Lâm Thanh Diện xuống xe, lập tức bước vào trong, tìm được chuyến bay của anh rồi, ngồi xuống khu vực chờ bay.

Bởi vì là chuyến bay quốc tế nên trong khu chờ có hơn một nửa đều là người nước ngoài, những người này phần lớn là từ nước H về nước, rất hiếm nhìn thấy người nước H, vì vậy Lâm Thanh Diện ở trong nhóm người này có vẻ rất nổi bật.

Không bao lâu sau, có mấy thanh niên nước ngoài hơn hai mươi tuổi vác theo hành lý du lịch đi đến khu chờ, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện.

Mấy người này đến nước H để du lịch, vẫn luôn vui vẻ trò chuyện về những gì nhìn thấy nghe thấy được trong chuyến đi này.

Lúc này, trong số họ có một người chú ý nhìn thấy Lâm Thanh Diện ngồi cạnh, người đó cười nói: “Nhìn kìa, bên đó có một người nước H.”

“Lần này đến nước H, điều tiếc nuối duy nhất là không được nhìn thấy công phu nước H, không phải nói mỗi người dân nước H đều là cao thủ công phu sao, mấy cậu đi hỏi thử xem anh ta có biết công phu hay không.” Có một người vui đùa.

Lâm Thanh Diện đã học tiếng Anh từ nhỏ, tuy nói không đến mức có thể dùng tiếng Anh viết tiểu thuyết, nhưng giao lưu cơ bản vẫn không thành vấn đề, cho nên anh đều nghe hiểu những gì cậu thanh niên nước ngoài nói.

Có một người thanh niên nước ngoài cảm thấy chán, thật sự đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hỏi Lâm Thanh Diện có biết nói tiếng Anh không, Lâm Thanh Diện gật đầu.

“Anh bạn, nghe nói người nước H đều biết công phu, lần này chúng tôi đến đây cũng chưa được nhìn thấy, nhìn anh chắc cũng không phải hạng người đơn giản, chắc chắn biết công phu, công phu của các anh không phải là nội công nội kình gì gì sao, nghe nói là rất lợi hại, anh có thể biểu diễn cho bọn tôi xem không?” Thanh niên nước ngoài nói.

Tuy rằng cách nói năng của người thanh niên nước ngoài này vẫn còn khá lễ phép, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng biết anh ta chỉ đang nói đùa với anh, hoặc đơn giản là muốn nhìn thấy trò hề của anh.

“Đây là một cái ly gốm tôi mua được trong trung tâm thương mại, có thể đưa cho anh biểu diễn, anh cũng không cần biểu diễn cái gì quá phức tạp, biểu diễn thử... ừm... dùng ngón tay chọt thủng cái ly, được không?”

Nói xong, mọi người đều cười ha ha, giống như có người vừa kể chuyện cười vậy.

Trong lòng bọn họ, thật ra cũng không tin nước H có công phu gì đó, mấy công phu đại sư kia nói không chừng còn không giỏi bằng mấy tuyển thủ đánh nhau tự do của bọn họ, bọn họ chỉ muốn chọc ghẹo Lâm Thanh Diện, tìm chuyện vui mà thôi.

Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, cảm nhận được thái độ của bọn họ, nhưng anh cũng không tức giận, mà vươn tay nhận lấy cái ly gốm kia.

“Làm hư có cần đền không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Không cần, nhưng mà điều kiên tiên quyết là anh không thể đập nó xuống đất, anh em, đừng nói là anh cảm thấy anh có thể dùng ngón tay chọt lủng cái ly này đó nha, cái ly này cứng lắm, gốm của nước H các anh vẫn rất tốt.” Người nọ cười nói.

Lâm Thanh Diện không nói gì, nâng tay lên, vận chuyển nội kình, ngón tay chọc thẳng lên trên cái ly.

Sau đó mấy người thanh niên nước ngoài đều trợn to mắt lên nhìn, ánh mắt đầy hoảng sợ, bởi vì bên trên cái ly, cứ như vậy mà bị chọc ra một cái lỗ lớn bằng đầu ngón tay, mà ngón tay của Lâm Thanh Diện lại vẫn còn bình thường không chút sứt mẻ.

“Ôi chúa ơi, tôi không có nằm mơ dó chứ, anh thật sự dùng ngón tay chọc thủng cái ly!”

“Quá giỏi, đúng là quá giỏi, công phu nước H, thiên hạ vô địch!”

“Sư phụ, tôi có thể bái anh làm thầy không? Xin anh nhất định phải thu tôi làm đệ tử, không ngờ tôi lại thật sự gặp được một công phu đại sư!”

Thấy phản ứng của mấy thanh niên nước ngoài, Lâm Thanh Diện chỉ cười mà không nói gì.

Mãi đến khi lên máy bay, mấy thanh niên nước ngoài vẫn còn rất khiếp sợ, bao vây xung quanh Lâm Thanh Diện không chịu tránh ra, mãi đến khi Lâm Thanh Diện vươn ngón tay ra, nói muốn chọt lên người bọn họ vài cái, mấy người này mới chịu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.