Rể Quý Trời Cho

Chương 728: Cái chết của tông sư



Lôi Uyên Hành phản ứng tức thì, lập tức tránh thoát khỏi tay Lâm Thanh Diện, là một cao thủ tông sư, cho dù bản thân có bị trọng thương thì cũng không thể ngồi chờ chết được.

Nhưng đúng vào lúc ông ta đang vận Nội kình, một sức mạnh mà ông ta khó có thể tưởng tượng được quét qua toàn thân ông ta, đè lại tất cả Nội kình của ông ta.

"Tại... Tại sao?" Trong mắt Lôi Uyên Hành lộ ra sự kinh hãi, ông ta đã trở thành tông sư nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như bây giờ.

Lâm Thanh Diện mở miệng cười nói: "Thật ra tôi nên cảm ơn ông mới đúng, nếu không có trận chiến này với ông thì tôi cũng không thể nào đột phá tới Huyền kình đại thành."

"Huyền... Huyền kình đại thành! Cậu thật sự có biện pháp tu luyện Huyền kình?" Hai mắt Lôi Uyên Hành trừng tròn xoe.

"Đúng vậy, việc đã đến nước này tôi cũng không cần giấu diếm ông nữa, chính là bởi vì Huyền kình nên ông mới có thể rơi vào kết cục hiện tại. Lúc đầu tôi cũng không định giết ông nhưng không ngờ ông lại biết đến sự tồn tại của Huyền kình, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài chắc chắn tôi sẽ trở thành mục tiêu công kích của người khác, cho nên tôi nhất định phải diệt khẩu để đảm bảo sự an toàn của mình." Lâm Thanh Diện chậm rãi mở miệng.

Lôi Uyên Hành lập tức căng thẳng, cắn răng nói: "Cậu tha cho tôi đi, tôi cam đoan với cậu tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này, về sau tôi cũng sẽ không tới tìm cậu báo thù đâu."

"Rất xin lỗi, tôi không thể tin ông được."

Lâm Thanh Diện nói một câu, vì để tránh cho lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh không tiếp tục do dự nữa mà trong nháy mắt bóp lấy cổ tay Lôi Uyên Hành dùng sức, răng rắc một tiếng, thân thể Lôi Uyên Hành liền mềm nhũn đổ xuống.

Lôi Uyên Hành một đời tông sư, lại cứ như vậy chết ở trong tay Lâm Thanh Diện.

Sau khi giải quyết xong Lôi Uyên Hành, Lâm Thanh Diện ném thi thể của ông ta xuống đất, sau đó dưới chân truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng, cả người lui hai bước về phía sau.

Mặc dù anh đã đột phá đến trình độ Huyền kình đại thành, nhưng sức mạnh bạo phát ra vừa rồi chỉ là tạm thời, trước lúc này, anh vẫn còn đang bị trọng thương, đột phá cũng không thể khiến thương thế của anh khỏi hẳn được.

Sau khi hít sâu một hơi, Lâm Thanh Diện cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn.

Mặc dù anh chỉ mới đạt tới Huyền kình đại thành, nhưng thực tế còn mạnh hơn cấp Tông sư một chút rồi, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện cảm nhận được sự thỏa mãn mà sức mạnh mang lại cho anh, bây giờ thậm chí anh còn cảm thấy hơi chờ mong, đó là khi Nội kình và Huyền kình cùng đạt tới trình độ viên mãn, sức mạnh của anh sẽ tăng đến mức độ nào.

Cách đó không xa, bọn người Tống Côn và tên mập đang nghiêm túc nhìn đám bụi đất trước mặt, không ai biết được bây giờ bên trong đang xảy ra chuyện gì, cuộc chiến vừa rồi giữa Lâm Thanh Diện và Lôi Uyên Hành đã cho bọn anh cú sốc quá lớn rồi.

"Mặc dù thiên phú của Lâm Thanh Diện rất đáng kinh ngạc, hơn nữa sức mạnh của anh khiến cho không người nào có thể tưởng tượng được, nhưng dù thế nào thì đối thủ của anh cũng là một vị tông sư, cuộc chiến vừa rồi, chỉ sợ Lâm Thanh Diện choáng váng rồi."

"Mới hơn hai mươi tuổi mà đã có thể đấu được với một vị tông sư thành danh đã lâu hơn nữa còn trới mức độ này, thật đúng là trước anh không có ai, sau anh lại càng không có, bất kể như thế nào thì cái tên Lâm Thanh Diện này, cả đời tôi cũng sẽ không quên."

"Đấu với tông sư, với sức mạnh của tôi chỉ sợ là ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi, vậy mà Lâm Thanh Diện lại làm được tới mức này, thật sự là lợi hại mà."

...

Trên mặt Tống Côn cũng lộ ra một tia bội phục, cho dù Lâm Thanh Diện đã đỡ được một chiêu vừa rồi của Lôi Uyên Hành thì kết quả cuối cùng như thế nào cũng không ai biết được, cho nên anh ta rất là lo lắng cho tình trạng hiện tại của Lâm Thanh Diện.

Nếu như Lâm Thanh Diện cứ như vậy mà chết ở trên tay Lôi Uyên Hành, vậy quả thực là đáng tiếc.

"Lão đại, anh thật sự là quá ngu mà, với thiên phú của anh muốn đạt tới cảnh giới Tông sư không phải là chuyện sớm hay muộn sao, tại sao anh cứ phải đối đầu với Lôi Uyên Hành ở thời điểm này chứ, tôi còn chưa báo đáp được ân tình của anh đối với tôi nữa, anh ra đi như vậy khiến tôi..." Mặt mũi của tên mập nặng nề nói.

"Mấy người mau nhìn xem, có người vừa đi ra từ bên trong." Lúc này có người mở miệng hô một câu.

Tất cả mọi người vội vàng nhìn về phía bên kia, tên mập cũng ngừng lảm nhảm, mặc dù anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện không thể nào thắng Lôi Uyên Hành được, nhưng trong lòng vẫn có một tia hy vọng.

Trong bụi đất, một dáng người gầy gò nhưng đầy mạnh mẽ rắn rỏi dần dần hiện rõ, đám người vì sự xuất hiện của người này mà lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhất của mình từ trước tới nay.

"Là... Là Lâm Thanh Diện! Đúng là anh ấy! Đây chẳng phải nói rõ, người thua chính là Lôi Uyên Hành hay sao?!!!!"

Rất nhiều người nuốt nước bọt, không ai ngờ kết quả trận đấu hôm nay lại ngoài dự liệu như thế.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi ra từ trong bụi đất liền nhẹ nhàng vỗ vỗ quần áo của mình, sau đó dùng một giọng nói bình thản nói với mọi người: "Lôi Uyên Hành đã chết, vẫn phải xin nhờ mọi người giúp đỡ thu dọn thi thể của ông ta."

Lời này của anh như là sấm đánh bên tai mỗi người, nghe xong tất cả mọi người đều tê cả da đầu.

Tông sư Lôi Uyên Hành danh chấn đại giang nam bắc, vì để báo thù cho đồ đệ của mình mà không quản đường xá xa xôi, đuổi tới nhà tù thứ năm này, cuối cùng không ngờ lại chết ở đây, nếu chuyện này truyền về nước C chắc chắn sẽ khiến toàn bộ giới cổ võ chấn động.

Tống Côn nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt phức tạp, bốn tháng trước trong mắt anh ta tên này vẫn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi có thiên phú không tồi, vậy mà chỉ sau bốn tháng tên nhóc này đã đánh chết được tông sư Lôi Uyên Hành ở trước mặt nhiều người như vậy, sự chấn động này không thể nói rõ ra bằng lời được.

Tên mập lập tức kêu lên: "Lão đại, anh thật sự quá trâu rồi! Đây chính là Tông sư đó, vậy mà anh lại giết được một vị Tông sư, vừa rồi tôi còn tưởng người thua là anh cơ đấy, xem ra tôi thật sự đã quá coi thường lão đại anh rồi."

Lâm Thanh Diện trừng mắt với tên mập một cái, sau đó đi tới trước mặt bọn người Tống Côn, chắp tay nói với Tống Côn: "Đa tạ trưởng ngục giam đã khoản đãi tôi trong hơn bốn tháng này, bây giờ Lôi Uyên Hành đã chết, trưởng ngục giam cũng không cần phải lo lắng cho tôi nữa rồi."

Tống Côn cũng đưa tay lên, ôm quyền nói với Lâm Thanh Diện: "Cậu rất mạnh, tôi có thể tưởng tượng ra toàn bộ giới cổ võ sẽ bởi vì sự tồn tại của cậu mà có thêm chút màu sắc."

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Quá khen rồi."

Lúc này Lâm Thanh Diện đã đạt đến trình độ mãn kỳ của Tống Côn, cho nên ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện cũng không phải là bề trên đang nhìn bề dưới, mà là bình đẳng đối mặt.

Lâm Thanh Diện cũng không ở lại lâu, sau khi cùng Tống Côn nói thêm vài câu, anh liền dẫn tên mập rời khỏi nơi này, bây giờ trước tiên nhất anh cần phải chữa trị vết thương của mình đã, sau đó mới suy nghĩ tới những chuyện tiếp theo.

Sau khi Lâm Thanh Diện và tên mập rời đi không bao lâu, có một người đi đến trước mặt Tống Côn, mở miệng nói: "Trưởng ngục giam, Lâm Thanh Diện này đi rồi nhưng anh ta lại để lại cho ngục giam chúng ta một phiền phức rất lớn."

"Phiền phức gì?" Tống Côn quay đầu lại hỏi một câu.

"Bây giờ trong ngục giam của chúng ta có rất nhiều người đã bắt đầu làm giống như Lâm Thanh Diện chiếm đỉnh núi trồng khoai tây, bọn họ ở chung với nhau vô cùng hài hòa mà trước nay chưa từng thấy, cứ tiếp tục như vậy không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bắt đầu xưng huynh gọi đệ cùng nhau nướng khoai tây ăn mất."

"Bọn họ đều là phạm nhân, ngục giam chúng ta vốn dự tính là để bọn họ tự giết lẫn nhau coi như đền bù sai lầm, bây giờ ngược lại nơi này lại biến thành thiên đường dưỡng lão của bọn họ luôn rồi."

Nghe người kia nói xong, Tống Côn cũng nhíu mày lại, như vậy xem ra đúng là Lâm Thanh Diện đã để lại cho Ngục giam thứ năm một phiền phức rất lớn rồi.

Chỉ có điều Lâm Thanh Diện đã rời khỏi đây, làm sao có thể quan tâm đến tương lai sau này của Ngục giam thứ năm nữa chứ? Những vấn đề này khiến cho Tống Côn cũng cảm thấy nhức đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.