Ba người Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh và Vương Hân Dao ngồi xuống một cái bàn.
Người bán hàng bưng lên cho mỗi người một bát mì sợi nóng hầm hập, bên trên có thả rau thơm cùng mấy miếng thịt mỏng linh tinh.
"Không phải bên ngoài nói đây là mì thịt bò à? Sao lại chỉ có mì sợ mà không có thịt bò?" Vương Hân Dao tò mò mở miệng hỏi.
Cô ta được ba mẹ Vương nuôi từ nhỏ đến giờ, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, mấy quán mì sợi như thế này đương nhiên là chưa đến bao giờ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh trên tấm biển quảng cáo bên ngoài vô cùng ngon miệng, cô ta còn nuốt nước miếng vài cái, nhưng bây giờ nhìn thấy bát mì sợ được bưng lên, trên khuôn mặt tươi cười lại tràn đầy khó hiểu.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh liếc nhìn nhau, trên mặt đều là nụ cười hiểu rõ, trong lòng cảm thấy cô nhóc này quá ngây thơ rồi.
"Cô không biết cái gì gọi là hình ảnh mang tính chất tham khảo à?" Trần Tài Anh hỏi một câu.
"Biết chứ, nhưng rõ ràng chủ quán không làm bát mì như vậy mà còn treo hình ảnh đó lên, này không phải là gạt người à?" Vương Hân Dao còn nói như thật.
Lâm Thanh Diện cười nói: "Thật ra ông chủ cũng có cái khó, làm mì sợi cũng đều có quy định, một năm chỉ có thể dùng một con bò để làm mì, mỗi ngày ông ta phải làm bao nhiêu bát mì sợi như vậy, cho nên mỗi phát chỉ được vài mẩu thịt bò thôi."
Vương Hân Dao gật đầu nói: "Thì ra là như vậy, vậy vì sao một năm chỉ có thể dùng một con bò? Là bời vì giết bò là rất tàn nhẫn à?"
Lâm Thanh Diện thấy cô nhóc này dễ lừa như vậy bèn gật đầu.
"Đừng nói chuyện thịt bò nữa, nói xem cô muốn nói gì với tôi đi." Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao giật mình đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt hổ thẹn: "Thật ra hôm nay tôi tự mình trộm chạy đến đây, hơn nữa, sở dĩ tôi bị mấy người kia bắt được là bởi vì lúc trước tôi vẫn luôn theo dõi anh, các anh đi vào quán bar, tôi không dám đi vào, bèn đứng bên ngoài chờ, kết quả gặp phải mấy kẻ đáng giận kia."
Lâm Thanh Diện không hiểu ra sao, bèn hỏi: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Vẻ hổ thẹn trên mặt Vương Hân Dao càng rõ hơn, do dự hồi lâu mới ấp úng nói: "Theo dõi anh... Sau đó... Giết anh."
Nghe được câu trả lời của Vương Hân Dao, trên mặt Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, Trần Tài Anh bật cười ha ha.
Vương Hân Dao thấy Trần Tài Anh cười to như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, sau đó trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Anh cười cái gì, chẳng lẽ lời tôi nói rất buồn cười à?"
"Không có không có, cô nói tiếp đi, tôi không cười." Trần Tài Anh vội nói.
Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được, có hơi muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Vậy vì sao cô lại muốn giết tôi?" Lâm Thanh Diện hỏi.
"Bởi vì anh là kẻ địch của ông nội đó, ông nội nói anh tội ác tày trời, gây ra sự uy hiếp rất lớn đến nhà họ Vương chúng tôi, không giết anh thì ông nội ngủ cũng không ngon, bây giờ mấy người ông nội vì chuyện này mà vô cùng sốt ruột, tôi muốn chia sẻ với ông nội một chút, cho nên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu." Vương Hân Dao mở miệng.
Lâm Thanh Diện cười, không ngờ rằng cô nhóc này còn biết suy nghĩ cho người khác, chẳng qua là hơi khờ dại.
"Nhưng hiện tại trong đầu tôi không còn suy nghĩ này nữa, bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy anh cũng không phải người tội ác tày trời như ông nội nói, nói cách khác, anh mà như vậy thì đã không cứu tôi." Vương Hân Dao nhanh chóng bổ sung.
"Cho nên hiện tại tôi muốn hỏi anh một chút, sao anh lại cứu tôi? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không phải kẻ địch à? Anh đã cứu tôi, không phải là đang giúp kẻ địch của mình sao?" Vương Hân Dao hỏi ra vấn đề trong lòng mình.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô ta, mở miệng nói: "Cô cũng nói tôi là kẻ địch của ông nội cô mà không phải kẻ địch của cô, cô cùng lắm chỉ là đứa trẻ cái gì cũng không iết, vốn cô không nên bị cuốn vào chuyện này, hơn nữa... Cho dù cứu cô, cô cũng không tạo ra được ảnh hưởng gì đối với tôi."
Vương Hân Dao suy nghĩ về câu trả lời của Lâm Thanh Diện, sau khi nghe được câu nói cuối cùng của anh, đột nhiên hơi không phục, nói: "Ai nói tôi không tạo thành ảnh hưởng gì cho anh, anh cũng đừng xem thường tôi, tôi rất lợi hại đó."
"Cô đã lợi hại như vậy thì sao có mấy tên lưu manh cũng không đối phó được?" Lâm Thanh Diện cười hỏi.
"Này... Đó là ngoài ý muốn thôi, hừ, nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi thì anh có thể coi khinh tôi, tôi mà muốn phát uy thì hù chết anh đấy." Vương Hân Dao mở to hai mắt của mình, cố ý làm cho bản thân nhìn khí thế hơn.
Lâm Thanh Diện không nói chuyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy cách dạy dỗ của Vương Thủ Hạc vô cùng có vấn đế.
Nhìn Vương Hân Dao khờ dại thế này là có thể nhìn ra, khẳng định cô ta được bảo vệ rất tốt từ khi còn nhỏ, gần như sắp vượt qua Chung Linh Nhi, nhưng hiện tại Vương Thủ Hạc lại đưa Vương Hân Dao đến thủ đô, gặp mấy chuyện chém giết này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ rèn luyện cô ta không ít kinh nghiệm.
Phương pháp này không khác gì nuông chiều cho hư, đối với Vương Hân Dao mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Giống như việc ba mẹ ngăn cản con cái yêu đương trước khi học đại học, nhưng khi con vào đại học, họ lại nhanh chóng thúc giục con mình tìm người yêu.
Nếu không phải như thế, có lẽ Vương Hân Dao sẽ không có suy nghĩ muốn giúp ông nội chia sẻ khó khăn, muốn một mình chạy đi giết Lâm Thanh Diện.
"Tuy nhiên dù nói thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn anh, anh cũng không đáng giận như trong tưởng tượng, sau khi trở về tôi sẽ khuyên ông nội, để ông không cần cố chấp với việc giết anh." Vương Hân Dao lại nói tiếp.
Lâm Thanh Diện vươn tay xoa đầu Vương Hân Dao: "Đừng khờ dại, cô nhóc ngốc, ông nội cô không giết tôi thì có lẽ vẫn sẽ ngủ không ngon giấc, tuy rằng tôi và ông ta cũng không có thù hận gì nhưng thế giới người lớn chính là phức tạp như vậy, mỗi người đều có mục đích của riêng mình, ở sau nó không có ranh giới giữa tốt và xấu."
Vương Hân Dao sững sờ ở đó, thật không phải cô cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Diện rung động thế nào, mà là Lâm Thanh Diện sờ đầu cô, khiến cô cảm thận được một loại quan tâm thuần túy.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai sờ đầu cô như vậy.
"Đừng thất thần, nhanh ăn đi, để lâu sẽ lạnh, ăn xong rồi tôi sẽ để anh ta đưa cô về nhà." Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn mì sợi, không thể không nói, mì sợi này ít thịt nhưng hương vị vẫn không tồi.
Trần Tài Anh nhìn chằm chằm Vương Hân Dao, trong lòng tràn đầy cảm khái, người ra ngoài xã hội lăn lộn từ hơn mười tuổi như anh ta, làm sao có thể chưa từng trải qua thời điểm khờ dại như vậy.
Tuy rằng Vương Hân Dao là người nhà họ Vương nhưng tâm tính khờ dại ngây thơ này không gì có thể thay đổi được.
Đồng thời, trong lòng anh ta vừa tức giận vừa cảm thấy đáng tiếc, nhà họ Vương đã làm đến mức này, Lâm Thanh Diện khẳng định sẽ không bỏ qua cho Vương Thủ Hạc, cũng không biết đến lúc Vương Thủ Hạc rơi vào tay Lâm Thanh DIện, cô nhóc này sẽ nghĩ thế nào.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Tài Anh không miên man suy nghĩ nửa mà cười hỏi Vương Hân Dao một câu: "Đúng rồi, không phải cô muốn giết Lâm Thanh Diện à, có thể nói cho tôi biết cô định giết Lâm Thanh Diện như thế nào không?"
Vương Hân Dao nghe được Trần Tài Anh hỏi vấn đề này, mặt lại đỏ lên ngay lập tức, lúc sau tức giận nói: "Dùng mỹ nhân kế, đã được chưa!"
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh nghe xong, đều bật cười ha ha.