Sau khi Lâm Thanh Diện cùng hai cô gái Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đi vào trong quán bar liền tìm một cái ghế dài, ngồi xuống.
Bởi vì nhan sắc của Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ thực sự quá mức nổi bật, cho nên ba người vừa đi vào trong quán bar đã thu hút ánh mắt của vô số người.
Rất nhiều người nhìn thấy Lâm Thanh Diện có được hai người đẹp siêu cấp, trong đó một người đẹp giống như tiên nữ cũng cảm thấy ghen tị.
Nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Thanh Diện vừa đi vào liền yêu cầu một cái ghế dài, sau đó nhân viên phục vụ còn đem rượu đắt tiền nhất ở nơi này đưa tới thì lập tức đều rõ ràng, chắc chắn Lâm Thanh Diện là một người vô cùng có tiền, không dễ chọc vào cho nên không ai dám đến gây rắc rối cho anh.
"Mẹ kiếp, quả nhiên có tiền đúng là tốt, một lần mang theo hai người đẹp đến quán bar, thật sự hâm mộ quá."
"Ôi, nhìn tình hình thì buổi tối hôm nay sẽ lại là một trận đại chiến rồi, cũng không biết anh bạn này có thể gánh vác được hay không, nếu không gánh được thì tôi cũng rất nguyện ý chia sẻ với anh ta một chút."
"Bây giờ rất thịnh hành kiểu vận động nhiều người đấy, tôi cũng rất muốn được thử một lần."
...
Người xung quanh ước ao ghen tị nhưng ba người Lâm Thanh Diện lại không hề nghe thấy, bây giờ Lương Cung Nhạn Sương đang vô cùng hưng phấn, những chai rượu trên bàn này đều là do cô ta gọi, trong đó có một loại rượu mạnh có thể khiến cho người ta uống một chén đã say.
Cô ta cũng không hề khách sáo với Lâm Thanh Diện, cô ta biết cho dù hôm nay cô ta có mua lại cả quán bar này thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ chớp mắt một lần nào.
"Tới đây tới đây, để ăn mừng ba người chúng ta có thể quen biết được nhau, uống một chén trước đã." Lương Cung Nhạn Sương cười rót rượu cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, cô ta cân nhắc đến chuyện không thể để hai người kia vừa tới đã uống say, cho nên Lương Cung Nhạn Sương lấy một bình rượu nhẹ trước mở màn.
Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đều cầm ly rượu lên, cụng ly với Lương Cung Nhạn Sương một cái, sau đó đều uống một hơi cạn sạch.
Bình thường Thượng Sam Tinh Vũ rất ít khi uống rượu, bây giờ một lần liền trực tiếp cạn một chén nên cơ thể còn chưa kịp thích ứng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng lên.
Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa cô ta cũng là nội kình đại thành, tố chất thân thể không phải người thường có thể so sánh được, uống một chén rượu cũng không đến mức say quá.
Cùng với tiếng nhạc sôi động trong quán bar, ba người vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, Lương Cung Nhạn Sương có tính cách vui vẻ, cho dù hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ không quá thích nói chuyện thì cũng sẽ không tẻ nhạt.
Lương Cung Nhạn Sương nói với Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ về những cay đắng của mình trong khoảng thời gian này, còn oán trách cha mẹ của cô ta và người anh trai không đáng tin cậy kia của mình kia một chút.
Dưới sự ảnh hưởng của Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Sam Tinh Vũ hơi ngà ngà say cũng bị khơi gợi lên chuyện cũ, mượn cơ hội này nói ra.
Sau khi nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói xong, Lương Cung Nhạn Sương bất chợt cảm thấy những chuyện mình gặp phải kia không là gì cả, đồng thời cũng bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với Thượng Sam Tinh Vũ.
Ngay lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ, Lương Cung Kham Thái mang theo một đám người nhà Lương Cung đi vào trong quán bar Thần Hộ Dương.
Anh ta liếc nhìn toàn trường một chút, rất nhanh liền nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương đang uống rượu với Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ.
Anh ta đi thẳng tới chỗ ghế dài của Lương Cung Nhạn Sương, đám người nhà Lương Cung đi trước dọn đường cho Lương Cung Kham Thái, vốn những người kia còn cảm thấy hơi không phục nhưng khi nhìn thấy đám người nhà Lương Cung đều thân thể cường tráng, lập tức cũng không dám nói cái gì nữa.
"Nhìn xem, là cậu cả của nhà Lương Cung, tất cả mọi người tránh xa ra một chút, đừng để bị ngộ thương."
"Người nào xui xẻo lại bị cậu cả nhà Lương Cung để mắt tới vậy, xem ra tối nay lại có trò hay để xem rồi."
Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Lương Cung Kham Thái, bầu không khí trong quán bar cũng thay đổi bởi vì sự xuất hiện của anh ta.
Ba người Lâm Thanh Diện cũng để ý thấy sự thay đổi của quán bar, ánh mắt của bọn anh đều nhìn về phía cách đó không xa.
Sau khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lương Cung Kham Thái lập tức nhíu mày lại sau đó núp ở sau lưng Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói: "Người kia là anh trai của tôi, chắc chắn anh ta tới là để mang tôi trở về, anh nhất định phải bảo vệ tôi đấy, nếu như anh ta đem tôi mang về vậy tôi sẽ xong đời rồi."
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, cho dù là ai cũng không thể mang cô đi được."
Tuy Lâm Thanh Diện nói lời này là đang bốc phét, nhưng Lương Cung Nhạn Sương nghe được lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
So với cha và anh trai mình thì người đàn ông này vẫn cho cô ta cảm giác an toàn hơn nhiều.
Sau khi Lương Cung Kham Thái đi đến bên cạnh ghế dài cũng không hề khách sáo mà trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, còn thuận tay cầm một ly rượu lên, uống một ngụm.
Đám người nhà Lương Cung trong nháy mắt liền bao vây chỗ ghế dài này lại, âm nhạc trong quán bar cũng ngừng lại, tất cả mọi người bắt đầu chú ý tới tình huống bên này.
"Em gái, nếu như uống rượu đủ rồi thì trở về với anh đi, đừng cả ngày đi cùng với đám bạn xấu này nữa, em cũng sắp kết hôn rồi, nếu có kết bạn thì cũng phải tìm người nào xứng đôi với mình chứ, đi cùng với mấy thứ rác rưởi này sẽ kéo thấp phẩm vị của em xuống đấy." Lương Cung Kham Thái không hề khách sáo mở miệng nói.
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy, lập tức tràn đầy phẫn nộ, mở miệng nói: "Lương Cung Kham Thái, giữ miệng anh sạch sẽ một chút, đừng cả ngày tỏ ra mình hơn người khác một bậc như vậy, nếu anh không xuất thân từ nhà Lương Cung mà bốc phét như vậy đã sớm bị người ta đánh chết rồi đó."
"Đáng tiếc anh lại xuất thân từ nhà Lương Cung đó, em gái, em cũng đừng nói với anh từ nhỏ đến lớn em không lớn lên dưới sự che chở của nhà Lương Cung nhé." Lương Cung Kham Thái bất cần nói.
"Hừ, nhưng tôi cũng không phách lối giống như anh, anh đây là đang làm mất mặt nhà họ Lương Cung!" Lương Cung Nhạn Sương nói một câu.
Lương Cung Kham Thái bật cười một tiếng, nói: "Anh phách lối là bởi vì anh có vốn liếng để mà phách lối, không giống những tên rác rưởi này nghĩ ra đủ mọi cách để dính líu quan hệ với nhà Lương Cung của chúng ta, không ngờ còn dám đánh chủ ý đến cả em gái anh, loại người này tốt nhất nên cho họ biết thế nào là lễ độ mới được, em nói có đúng không?"
Nói xong, Lương Cung Kham Thái nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
Anh ta hoàn toàn coi Lâm Thanh Diện thành một người đàn ông đầy tâm cơ, muốn mượn Lương Cung Nhạn Sương để trèo lên cây đại thụ nhà Lương Cung này.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy liền nở nụ cười, mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người tự cao tự đại giống như anh đấy, vì sao anh lại cho rằng bối cảnh của tôi chắc chắn không lợi hại bằng nhà Lương Cung của anh?"
Lương Cung Kham Thái nhếch miệng, nói: "Bởi vì nếu như bối cảnh của anh tốt hơn tôi như lời anh nói thì chắc chắn tôi sẽ biết anh là ai, nhưng ở trong mắt tôi anh chính là một thứ rác rưởi chỉ biết dựa vào phụ nữ mà thôi."
Nói xong, anh ta đứng lên, sau đó nắm chặt nắm đấm của mình lại, nhìn dáng vẻ giống như muốn động thủ với Lâm Thanh Diện vậy.
"Sắp tới ngày cưới của em gái tôi rồi mà anh còn lừa gạt nó đến đây uống rượu, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi dạy cho anh một bài học rồi."
"Em gái, em cản anh cũng vô dụng, hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ lại thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này." Lương Cung Kham Thái mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương không biết phải nói gì, cô ta mở miệng nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi cản anh lại là bởi vì sợ anh ấy sẽ đánh chết anh đấy, anh vẫn nên đi nhanh lên đi, anh không đánh lại được anh ấy đâu."