Rể Quý Trời Cho

Chương 901: Đúng là uy phong lẫm liệt



Biệt thự nhà họ Bạch.

Vì Bạch Chấn Phong thích phong cách phục cổ nên phòng khách được trang trí bằng ghế gỗ, bàn gỗ, ở giữa còn có một lư hương, khói bay lên nghi ngút.

Lúc này mấy người trong phòng khách đang ngồi đối diện nhau, Bạch Chấn Phong ngồi ở ghế chính giữa, cười nói chuyện phiếm với mấy người trong phòng khách.

Nếu ai hiểu về giới phong thuỷ của Kinh Đô ở đây sẽ phát hiện mấy người đang ngồi trong phòng khách chính là những đại sư nổi tiếng trong giới phong thuỷ ở Kinh Đô.

Ánh mắt họ nhìn Bạch Chấn Phong tương đối kính trọng, dường như địa vị của Bạch Chấn Phong trong lòng họ cực kỳ cao.

Sở dĩ họ tụ tập ở đây là để thảo luận về “Đại hội trao lưu thuật pháp” sẽ được tổ chức trong khoảng thời gian sắp tới. Trong giới phong thuỷ của Kinh Đô chỉ có Bạch Chấn Phong nhận được thư mời, bọn họ tới đây để nịnh bợ Bạch Chấn Phong, sau đó ông ta sẽ dẫn họ đi cùng.

Mặc dù những người này đều là đại sư phong thuỷ nổi tiếng nhưng cũng chỉ biết một số chuyện phiếm về âm dương, kiến thức lý thuyết Kỳ môn Độn giáp, tất cả đều dựa vào miệng chứ không có thực lực.

Đương nhiên Bạch Chấn Phong xem thường những người này, nhưng hắn nguyện ý nghe họ khen ngợi mình, có thể khoe khoang nói phét trước mặt họ cũng khá vui.

“Mấy ngày không gặp mà khí sắc của gia chủ Bạch càng ngày càng tốt, mà thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch lại càng tinh xảo hơn.”

“Đúng thế, thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch thật sự rất huyền diệu, ban đầu lúc mới nhìn thấy, tôi đã rất sốc.”

Bạch Chấn Phong cười nói: “Thực lực của tôi đúng là đã tinh tiến không ít, hai ngày trước có một cô nhóc tự xưng là đến từ Chúng Thần Điện tới gây rối cho tôi, nói rằng tôi phạm tội, muốn bắt tôi về.”

“Thực lực của cô gái này quả thực không yếu, tuổi còn trẻ đã có thực lực của Tông sư cảnh, tiếc là cô ấy không biết tôi có thủ đoạn nhiếp hồn này, một lúc sau đã bị tôi thôi miên.”

“Tôi đã nghe đến tên Chúng Thần Điện từ trước, nghe nói là một tổ chức rất bí ẩn. Nể mặt tổ chức này nên tôi mới không ra tay mà chỉ lấy đi tất cả đồ trên người cô ấy, nếu không với vẻ đẹp ấy, chắc chắn tôi sẽ chơi vui vẻ rồi.”

Nhiếp hồn là tên Bạch Chấn Phong đặt cho tinh thần lực của mình.

Năng lực này hắn có được trong một tình huống tình cờ, khi hắn đang gặp nguy hiểm, tuyệt vọng thì năng lực này xuất hiện, hắn luôn nghĩ đó là món quà ông trời ban tặng cho mình.

Mọi người nghe Bạch Chấn Phong nói vậy thì đều bật cười.

“Với thủ đoạn của gia chủ Bạch đương nhiên không cần quân tâm đến cái gọi là tổ chức bí ẩn này. Cho dù có bí ẩn đến đâu cũng không bí ẩn khó lường như thủ đoạn của gia chủ Bạch.”

“Đúng thế, thủ đoạn và thực lực của gia chủ Bạch đều là hạng nhất, e rằng Lâm Thanh Diện lừng danh một thời trước đây cũng không phải đối thủ của gia chủ Bạch.”

Nghe câu này, Bạch Chấn Phong đột nhiên lộ vẻ khinh thường: “Bao năm nay tôi không quan tâm đến danh tiếng, cho nên nhà họ Bạch vẫn mãi là gia tộc hạng hai, vậy mới khiến nhà họ Lâm có cơ hội vươn lên.”

“Nếu tôi muốn ra tay thì Lâm Thanh Diện kia có thể không sống sót quá mười phút trong tay tôi. Tiếc là tôi đã mệt mỏi với loại chiến đấu này, suốt ngày đánh đánh giết giết làm sao có tôi tự nhiên tự tại như bây giờ, nếu không làm gì có cơ hội cho Lâm Thanh Diện nổi tiếng.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Gia chủ Bạch nói đúng, sợ rằng Lâm Thanh Diện còn không bẳng một phần mười của ông, ông mới là cao thủ tuyệt thế chân chính.”

“Người sống ẩn dật như gia chủ Bạch mới là cao thủ chân chính, những người làm ầm ĩ trong hậu thế giống như đang xem tuồng kịch, cảnh giới như vậy thực sự không phải chúng tôi có thể so sánh được.”

“Nếu gia chủ Bạch xuất thế thì Lâm Thanh Diện chỉ có đường tránh sang một bên, hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng thôi, gia chủ Bạch mới là người nắm giữ thần thông cường đại chân chính.”

...

Khi đám người không ngừng nịnh hót Bạch Chấn Phong thì cửa biệt thự nhà họ Bạch bị một cơn gió thổi tung, sau đó là một âm thanh cực lớn vang vọng bên tai mỗi người.

“Gia chủ Bạch uy phong thật lẫm liệt, nếu cảm thấy tôi đẳng cấp thấp thì chi bằng chúng ta đấu trực tiếp đi?”

Bạch Chấn Phong lập tức nhìn về phía cửa, đôi mắt cũng híp lại.

Hắn thấy hai bóng người bước vào biệt thự, chính là Lâm Thanh Diện và Chu Tước.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, những người khác đều vô cùng sửng sốt, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lâm Thanh Diện thực sự lại xuất hiện ở biệt thự nhà họ Bạch.

Bọn họ vẫn luôn sợ Lâm Thanh Diện, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên không dám tuỳ ý trêu chọc Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ có Bạch Chấn Phong ở đây, họ cũng không lo lắng gì.

Bạch Chấn Phong nhìn thấy Chu Tước phía sau Lâm Thanh Diện thì như hiểu ra điều gì, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi còn tưởng có chuyện gì, thì ra là cô gái nhỏ tức giận nên tìm người giúp.”

Chu Tước lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Phong, nếu Quý Trường Thanh gọi cô là cô gái nhỏ thì cô còn có thể chấp nhận, Bạch Chấn Phong gọi như thế khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.

“Bạch Chấn Phong, ông dùng suy nghĩ để điều khiển người khác phạm tội, bắt ông là trách nhiệm của Chúng Thần Điện tôi, lẽ nào ông nghĩ ông phạm phải những sai lầm kia mà vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Phong nói.

Bạch Chấn Phong nhìn vào Lâm Thanh Diện, khịt mũi một tiếng rồi nói: “Không ngờ cậu cũng là người của Chúng Thần Điện đó, thế nào, lẽ nào thật sự cho rằng tôi sợ hai người à? Nói cho hai người biết, ông đây không quan tâm đến cái gọi là Chúng Thần Điện của hai người đâu, khuyên hai người tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu không tôi không ngại để Chúng Thần Điện ít đi hai người đâu.”

“Vậy sao? Vậy để tôi lĩnh giáo thủ đoạn của gia chủ Bạch xem nào.” Khí thế trên người Lâm Thanh Diện bộc phát trong tích tắc, hoàn toàn không có ý định giấu Bạch Chấn Phong.

Bạch Chấn Phong cảm nhận được khí thế trên người Lâm Thanh Diện, trong lòng chấn động, xét về cảnh giới thì Lâm Thanh Diện cao hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn có thủ đoạn nhiếp hồn trong tay nên cũng không sợ.

“Đúng là nói khoác không biết ngượng, thật sự tưởng rằng xử lý được một đám phế vật trong giới võ đạo là có thể kiêu ngạo trước mặt Bạch mỗ sao? Nếu đã nói rồi thì tôi cũng cho mọi người thấy, Lâm Thanh Diện ở trước mặt tôi kém cỏi đến thế nào!”

Bạch Chấn Phong nói xong cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới giữa phòng khách.

Chu Tước liếc nhìn Lâm Thanh Diện mà có chút thấp thỏm, không biết anh có thật sự ứng phó được với Bạch Chấn Phong hay không, cô nói: “Cẩn thận tinh thần lực của hắn, cảm giác đó rất kỳ lạ, hơn nữa cực kỳ bất ngờ, một khi trúng chiêu là xong đời đó.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chút tài mọn thôi mà, không cần lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.