Rể Quý Trời Cho

Chương 923: Trồng cây lấy quả



Bên cạnh ông ta, là hai người đàn ông vạm vỡ, sắc mặt nghiêm nghị, trên người có sát khí, khí chất của hai người này khá là hiếm gặp, cho dù là cao thủ trong giới võ đạo, cũng hiếm có loại sát khí trên người như của họ.

Vừa nhìn thấy hai người này, cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Diện, chính là chiến trường.

Cũng quả thực chỉ có trên chiến trường đã lâu mới có thể bồi dưỡng ra loại khí chất mang theo mùi máu nhàn nhạt này.

Lâm Thanh Diện vừa bước vào, ánh mắt của hai người họ đã tập trung vào anh, quan sát kĩ lưỡng một lúc lâu, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được chỉ cần anh có chút gì đó khác thường, hai người này sẽ lập tức ra tay với anh.

Chỉ có điều, khiến anh cảm thấy kì lạ là, anh không hề cảm nhận được Nội Kình của hai người này.

Lúc này Hứa Bích Hoài cũng đang đứng trong sân, Tiêu Phong và Tiêu Vân cũng đang ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ chắc là đang nói chuyện với ông già kia, thấy Lâm Thanh Diện trở về, mắt cô sáng lên, lập tức bước đến nói: “Lâm Thanh Diện, ông cụ này nói có chuyện tìm anh, nói lúc trước hai người có ước định, ông ấy đã giúp anh, mà anh phải đồng ý với ông ấy một chuyện, giờ ông ấy đến để anh thực hiện lời hứa.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, đây quả thực là điều anh từng đồng ý với ông cụ này, chỉ là từ đó về sau, ông cụ chưa từng tìm đến anh, anh cũng dần dần quên mất chuyện này.

Bây giờ thấy ông cụ đến, Lâm Thanh Diện biết giờ là lúc anh phải trả nợ rồi.Anh chưa từng nghĩ đến việc trốn nợ, dù sao tính mạng của anh cũng là do ông cụ này cứu, nếu không có kim đan của ông ta, lúc ở thành phố ven biển dưỡng thương anh đã chết rồi.

Hơn nữa, ông cụ này khiến Lâm Thanh Diện có một cảm giác rất thần bí, hôm nay anh vừa về Kinh Đô đã nhìn thấy ông cụ, chứng tỏ là ông cụ hiểu rất rõ về hành tung của anh.

Có thể điều tra rõ ràng về hành tung của một người như vậy, chắc chắn không phải là một người thường.

“Đã lâu không gặp, ngài vẫn ổn chứ?” Lâm Thanh Diện cười rồi bước về phía ông cụ.

Ông cụ cười với Lâm Thanh Diện, nói: “Già cả rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, sao có thể so với đám thanh niên mấy cậu.”

“Ngài thật biết nói đùa, mau vào ngồi đi, Bích Hoài, mau pha một bình trà tốt, người này là ân nhân cứu mạng của anh, nhất định phải chiêu đãi thật tốt.” Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài gật đầu rồi đi pha trà.

Lâm Thanh Diện đưa ông cụ và hai người đàn ông kia đi vào trong nhà, cả quá trình này, Lâm Thanh Diện đã phóng thần hồn lực ra, cẩn thận quan sát ba người.

Khi thần hồn lực kiểm tra được trên eo hai người đàn ông có súng, Lâm Thanh Diện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở nước C bây giờ còn có thể mang súng, dáng vẻ lại ung dung tự tại như vậy, e là cũng chỉ có người trong quân đội.

Cũng khó trách Lâm Thanh Diện không thể cảm nhận được Nội Kình của hai người này, chỉ dựa vào khẩu súng trên eo bọn họ, đã đủ để khiến cao thủ Tông Sư cảnh chịu thua rồi.

Cao thủ Tông Sư cảnh tuy mạnh, có thể bùng phát sức mạnh mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng bản chất vẫn là xác thịt người thường, muốn chống lại với những vũ khí nhiệt của cách mạng công nghiệp thì đúng là có chút viển vông.

Còn cao thủ Hóa Cảnh cao hơn Tông Sư cảnh một cảnh giới, tuy đã đạt đến trình độ có thể giải phóng sức mạnh ra ngoài, nhưng nếu trong tình huống không chút phòng bị nào, bị người khác dùng súng bắn trúng, vẫn khó mà giữ mạng.

Dù sao Hóa Cảnh cũng không thể khiến da thịt của người thường biến thành mình đồng da sắt được.

Nhưng nếu có sự chuẩn bị trước, cao thủ Hóa Cảnh giải phóng sức mạnh ra ngoài, tạo thành một lớp bảo vệ bên ngoài, vẫn có thể chống được lực của những loại súng thông thường.

Dù sao thủ đoạn của cao thủ Hóa Cảnh, có những lúc sẽ phát ra uy lực, không hề kém so với súng đạn.

Nhưng nó chỉ nhắm vào một loại súng lục của vật lí nhiệt, nếu đổi thành súng bắn tỉa, đó lại là một câu chuyện khác rồi.

Với trình độ hiện tại của Lâm Thanh Diện, anh cảm giác nếu anh có dốc toàn lực để chống lợi, nhiều nhất cũng chỉ chống lại được uy lực của súng lục mà thôi.

Có lẽ trước mắt Lâm Thanh Diện chắc chắn không thể giống với cao thủ đẳng cấp Quý Trường Thanh kia, có thể chống được uy lực của súng bắn tỉa.

Đương nhiên rồi, không ai ngốc đến mức đi chống lại quân đội, vì vậy cho dù có cao thủ có thể chống lại được uy lực của súng bắn tỉa, cũng chẳng ai thử qua.

Còn về vũ khí nhiệt ở cấp bậc cao hơn, chẳng hạn như súng phóng lựu, tên lửa, trừ phi là cao thủ Thần cảnh mà Quý Trường Thanh từng nói, nếu không, cảnh giới võ học có cao đến mức nào đi chăng nữa, e là cũng không thể chống đỡ được.

Thực lực của người luyện võ tuy mạnh, nhưng thật sự đạt đến cảnh giới kinh người có thể nói là vô cùng hiếm, vì vậy trách nhiệm bảo vệ an nguy của đất nước vẫn thuộc về quân đội.

Đến nơi, Lâm Thanh Diện bảo ông cụ ngồi xuống hai người đàn ông kia đứng ở phía sau ông cụ, dáng người thẳng đứng, lúc nào cũng bảo vệ an toàn cho ông cụ.

Lâm Thanh Diện ngồi xuống trước mặt ông cụ, nhìn ông ta rồi hỏi: “Không biết lần này ngài đến tìm tôi, có phải là vì ước hẹn khi đó của chúng ta không?”

Ông cụ cười nhìn Lâm Thanh Diện gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, khi xưa ta đã gieo hạt, giờ đã đến lúc thu quả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.