Rể Quý Trời Cho

Chương 924: Đi làm huấn luyện viên



Nghe được câu trả lời của ông cụ, Lâm Thanh Diện cũng sớm có sự chuẩn bị trong lòng, hít sâu một hơi rồi nói: “Mạng của tôi là do ngài cứu về, theo như hẹn ước ban đầu, tôi sẽ đồng ý vô điều kiện với một yêu cầu của ngài, ngài có thể thoải mái đề ra, chỉ cần không bảo tôi đi làm chuyện phạm pháp, cho dù ngài có lấy cái mạng này của tôi đi, tôi cũng sẽ không oán giận nửa lời.”

Lúc này Hứa Bích Hoài pha trà xong, mang đến phòng khách, nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, tim cô khẽ thắt lại.

Lúc trước Lâm Thanh Diện có nói với cô về chuyện của ông cụ này, hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ tính cách của Lâm Thanh Diện, nếu anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, chỉ là cô không nỡ để anh chết, nên cũng thấp thỏm với yêu cầu mà ông cụ chuẩn bị đề ra, muốn biết ông ta tìm đến Lâm Thanh Diện rốt cuộc là vì điều gì.

Ông cụ nghe thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, sắc mặt trở nên tươi cười, nói: “Xem ra năm đó quả nhiên tôi không cứu lầm người, cậu có thể nỏi ra những lời như vậy, đúng là không uổng phí kim đan năm đó của tôi.”

“Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, tôi sẽ không bảo cậu đi làm chuyện phạm pháp gì, cũng không cần mạng của cậu, khi đó tôi đưa cho cậu kim đan, cũng là giữ lại cho mình một chút hi vọng mà thôi.”

“Mà biểu hiện của cậu sau đó, cũng quả thực ngoài dự liệu của tôi, tôi có thể nhìn thấy tư chất bất phàm của cậu, tính cách trung lập, là người sẽ làm được chuyện lớn, chỉ là không ngờ cậu lại có thể một mình chống lại năm gia tộc võ cổ, giết chết thiên đại sư, đánh bại nhà họ Thượng Sam ở đảo quốc, còn giải quyết được chủ nhà họ Chu có tiếng tăm lừng lẫy trong giới thuật pháp kia.”

“Với độ tuổi của cậu, cậu chắc chắn là thiên ài hàng đầu của nước C.”

Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện cũng có chút kinh ngạc, không ngờ ông cụ này lại hiểu rõ về hành tung của anh vậy, đến việc anh làm ở đảo quốc cũng biết rõ đến thế, xem ra thân phận của ông cụ này, người thường có mà tưởng tượng nổi.

“Tôi càng cảm thấy may mắn hơn vì khi đó đã cứu cậu một mạng, có thể kết giao với một người có sức mạnh tiềm tàng, mạnh mẽ như cậu, đối với tôi mà nói là một chuyện rất có lợi.” Ông cụ nói tiếp.

“Mà lần này tôi đến tìm cậu, thật ra là muốn cậu theo tôi đi Bắc Cảnh, làm huấn luyện viên một khoảng thời gian, tôi tin rằng nếu có sự tham gia của cậu, những binh lính dưới tay tôi nhất định có thể lột xác.”“Làm huấn luyện viên?” Lâm Thanh Diện kinh ngạc, không ngờ ông cụ đến tìm anh lại là vì chuyện này.

“Đúng vậy.” Ông cụ gật đầu, rồi lại cười: “Tôi quên mất chưa giới thiệu, tôi tên là Phương Tôn, cậu có thể gọi tôi một tiếng chú Phương, hiện giờ tôi là thống soái của ba triệu con sư tử ở Bắc Cảnh, đồng thời là tổng chỉ huy của Thần Long Vệ ở Bắc Cảnh, tôi muốn cậu làm huấn luyện viên của Thần Long Vệ.”

Nghe thấy Phương Tôn nói vậy, sắc mặt Lâm Thanh Diện lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy đã đoán được thân phận của ông cụ này không đơn giản, nhưng sua khi nghe ông ta nói ra thân phận của mình, Lâm Thanh Diện vẫn có chút không thể ngờ tới.

Anh không thể ngờ được, ông cụ đang ngồi trước mặt anh lúc này, lại là thống soái của ba triệu tướng sĩ ở Bắc Cảnh, thân phận này tượng trưng cho điều gì, Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ, cho dù bây giờ anh có thực lực nửa bước Hóa Cảnh, hơn nữa còn đã thức tỉnh được thần hồn, nhưng đứng trước mặt đại quân ba triệu người, anh vẫn chẳng là gì cả.

Ông cụ này, chỉ cần đưa ra một mệnh lệnh là có thể xóa xổ nhà họ Lâm khỏi thế giới này.

Mà Thần Long Vệ mà Phương Tôn nhắc tới, Lâm Thanh Diện cũng từng nghe qua chút ít, nghe đồn Bắc Cảnh có một đội quân bất khả chiến bại, mọi người trong đội quân này, đều là những tinh anh trong tinh anh, binh vương trong binh vương, những kẻ địch muốn xâm chiếm nước C, nghe thấy tên đội quân này đều vô cùng sợ hãi.

Nghe đồn những nơi mà Thần Long Vệ đi qua, nước nào cũng phải cúi đầu, địa vị hiện nay của nước C, phần lớn là do bọn họ tạo nên.

“Không ngờ ngài lại là thống soái Bắc Cảnh, thất lễ rồi.” Lâm Thanh Diện cung kính chắp tay với Phương Tôn, ánh mắt tràn ngập vẻ bội phục.

Phương Tôn cười: “Một cái tước vị mà thôi, giờ tôi đã là một lão già rồi, vị trí này chắc cũng chẳng ngồi được vài năm nữa, vì vậy trước khi về hưu tôi muốn nhìn thấy Thần Long Vệ trở nên tốt hơn.”

“Chú Phương, thực sự là chú đánh giá tôi cao quá rồi, Thần Long Vệ đã là thần quân tung hoành ngang dọc ở Bắc Cảnh, một hậu bối chưa đủ ba mươi tuổi như tôi, nào xứng làm huấn luyện viên của bọn họ chứ.” Lâm Thanh Diện nói.

“Cậu không cần khiêm tốn trước mặt tôi, người trong Thần Long Vệ tuy đều là tinh anh, nhưng nếu so với cậu, thì còn kém xa, với thực lực của cậu, dư sức để dạy bọn họ.” Phương Tôn cười nói.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện có chút phức tạp, nếu như Phương Tôn đến tìm anh để anh đánh trận trên chiến trường, thì lại không sao, nhưng bảo anh đi làm huấn luyện viên của Thần Long Vệ, anh quả thực không biết mình có thể làm tốt không, dù sao anh chưa từng làm qua loại chuyện này.

Nhìn ra được Lâm Thanh Diện có chút do dự, Phương Tôn không cho anh cơ hội từ chối, nói: “Đây là đề nghị mà tôi đưa ra, chỉ cần cậu có thể hoàn thành chuyện này, hẹn ước giữa chúng ta cũng xem như là hoàn thành rồi, sau này tôi cũng sẽ không lôi chuyện này ra yêu cầu cậu làm bất cứ chuyện nào khác nữa.”

“Những điều cần nói tôi đã nói cả rồi, chuyện này cứ như vậy đi, về sau tôi sẽ sai người đưa cho cậu một ít tư liệu, nếu cậu cảm thấy ổn, sẽ có người đưa cậu đến Bắc Cảnh, hoàn cảnh nơi đó có chút khắc nghiệt, nhưng chắc đối với cậu mà nói sẽ chẳng có vấn đề gì.”



Phương Tôn nói xong, rồi đứng dậy.

Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ của Phương Tôn, biết mình buộc phải nhận việc này, nên cũng chỉ có thể gật đầu với ông ta, nói: “Nếu đã là chú Phương dặn dò, vậy vãn bối nhất định sẽ làm đến mức tốt nhất, không để chú Phương thất vọng.”

Phương Tôn hài lòng gật đầu, rồi đưa cho anh một tấm thẻ, nói: “Đợi cậu xử lí xong việc trong nhà, thì gọi vào số này, đến lúc đó sẽ có người đến đón cậu.”

Lâm Thanh Diện nhận lấy tấm thẻ rồi gật đầu.

“Trà thì tôi không uống nữa, còn nhiều chuyện đang đợi tôi xử lí, chúng ta gặp nhau ở Bắc Cảnh nhé.”

Nói xong, Phương Tôn bèn đi ra ngoài, hai người đàn ông nghiêm nghị kia cũng đi theo.

Lâm Thanh Diện tiễn Phương Tôn ra khỏi nhà họ Lâm, bên ngoài đã có một chiếc xe Jeep đợi sẵn.

Phương Tôn cười với Lâm Thanh Diện, rồi lên xe.

Thấy chiếc xe Jeep đã rời xa, Hứa Bích Hoài bước đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, nói: “Anh đi Bắc Cảnh, có khi nào sẽ gặp nguy hiểm gì không?”

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài cười, nói: “Anh đi làm huấn luyện viên, cũng chẳng phải đi đánh trận, có thể có nguy hiểm gì được chứ, nói không chừng, còn là một chuyện khá nhẹ nhàng nữa.”

Tuy nói như vậy, nhưng Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ, việc anh cần làm, là huấn luyện viên của Thần Long Vệ uy danh lẫy lừng, muốn để một nhóm người từng chiến đấu hàng trăm trận như vậy tin tưởng, nghe theo anh, đó không phải một chuyện dễ gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.