Rể Sang Đến Nhà

Chương 105: Vòng tròn bạn bè



Gốm nung Sài Dao?

Đó là thứ đồ gốm gì chứ? Nó rất nổi tiếng sao? Nổi tiếng hơn cả gốm nung thời Đường và gốm Long Tuyền sao?

Trong mắt chủ quầy Lưu lộ rõ vẻ ngờ vực.

Bạch Ngọc Lan ngạc nhiên nói: “Anh nói đây là bình gốm nung nổi tiếng thời Ngũ Đại - Hậu Chu do chính tay Chu Thế Tông chế tác sao? Sao có thể như vậy được? Đây chính là món đồ gốm trong truyền thuyết sao?”

Tiêu Thiên cười nhẹ, những thứ trong truyền thuyết chưa chắc đã không có thật, vấn đề là nó đã được phát hiện ra chưa mà thôi.

“Cô nhìn món đồ gốm này mà xem: xanh như da trời, sáng như gương, mỏng như giấy nhưng khi gõ vào tiếng lại đanh như gõ vào đá."

“Màu sắc của bình gốm nung này rất giống với màu sắc loại gốm do Chu Thế Tông tự tay chế tác: màu xanh trong như màu trời sau cơn mưa.”

“Trong cuốn sách “Cách cổ yếu luận” của Tào Chiêu - một nhà sưu tầm sống ở thời kỳ đầu nhà Minh đã mô tả loại gốm này như sau: Gốm Sài Dao vốn xuất xứ từ khu vực Hà Nam, nước Trịnh, sau đó được Chu Thế Tông học và chế tác theo. Loại gốm này xanh trong như da trời, nước men bóng loáng, trêи thân có những đường vân tinh xảo, dưới đáy có một lớp men màu vàng đất.”

“Đặc điểm của món đồ gốm này hoàn toàn khớp với mô tả bên trêи cho nên nó không chỉ là món đồ gốm trong truyền thuyết mà còn là đồ cúng tế các quan lại thời xưa. Từ đó có thể đoán được nó có giá tới mức nào!”

“Cô đã có được bảo vật rồi đấy!”

Phòng khách lúc nãy huyên náo là thế mà nay yên lặng như tờ.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Tiêu Thiên, người đang đĩnh đạc giải thích về món cổ vật đang cầm trêи tay.

Ông chủ Lưu trợn tròn mắt, Bạch Ngọc Lan ngạc nhiên há hốc mồm, trong đôi mắt đẹp đẽ của cô lóe lên một tia sáng.

Nếu chiếc bình này thực sự là bảo vật Sài Dao thì những món đồ trong viện bảo tàng quả là không cùng đẳng cấp với nó.

Bỏ ra 2 triệu để mua món đồ này thì đã là gì, thậm chí là 20 triệu cũng chưa chắc đã mua nổi nó!

Nếu món đồ này được đem đến phiên đấu giá quốc tế, e là giá của nó sẽ cao đến mức làm tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Trời ơi, vậy mà suýt nữa cô đã để vuột mất bảo vật truyền thế này. Bỗng dưng trong lòng cô nảy sinh một cảm giác vui mừng khó tả.

Đúng là lần này cô nợ Tiêu Thiên một món nợ ân tình lớn.

Bảo bối quý giá thế này, cô không muốn bất cứ ai khác đụng vào!

Sau khi gói rất cẩn thận cái bình, cô quay sang nói với Tiêu Thiên: "Tiêu tiên sinh, phiền anh đi cùng tôi lên tầng 6."

Tiêu Thiên gật đầu, đi theo sau Bạch Ngọc Lan.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy trêи mặt đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Chủ quầy Lưu cũng phản ứng lại ngay. Ông đứng trêи sân khấu, chắp tay nói với mọi người: “Ai có những món đồ cổ đã được giám định là đồ thật, ai có bảo vật thì xin mời lên sân khấu tùy thích. Tĩnh Hiên Trai chúng tôi không bao giờ từ chối những vị khách tới đây!”

Bán bảo vật truyền thế chỉ với giá 2 triệu nhân dân tệ. Bầu không khí bỗng trở nên huyên náo đến cực độ vì mọi người đều xôn xao bàn tán về chuyện xảy ra ban nãy.

Vài vị khách đứng dậy, nói với ông chủ Lưu đang ngồi trêи sân khấu: "Chỗ tôi có bảo vật!"

"Tôi cũng có!"

...

Trước đây Tiêu Thiên rất tò mò không biết trêи tầng 6 có gì. Sau khi lên đó rồi mới thấy nơi này rất tao nhã, bên trong bày rất nhiều đồ trang trí.

Không cần động não cũng biết chúng đều là đồ cổ.

Ngoài ra, tầng 6 cũng được bảo vệ an toàn tuyệt đối. Khắp nơi đều lắp camera, cửa ra vào lại còn là loại cửa kiên cố giống như cửa sắt an toàn của ngân hàng. Một lượng nhỏ thuốc nổ thì không thể phá cái cửa này.

Bạch Ngọc Lan gọi Tiêu Thiên vào trong căn phòng. Vừa nhìn cách bài trí đã biết đây là nơi Bạch tiểu thư thường nghỉ ngơi.

Trong căn phòng này, một bên đặt một cái két an toàn cao ngang người chắn ngay trước mặt Tiêu Thiên. Chiếc bình gốm được đặt cẩn thận vào trong cái két này.

Tiêu Thiên vuốt vuốt cằm hỏi: "Cô tin tưởng tôi đến vậy sao?"

Bạch Ngọc Lan đáp: "Nếu anh thực sự muốn chiếm bảo vật này thì đã có rất nhiều cơ hội rồi."

Điều Bạch tiểu thư nói là sự thật. Nếu Tiêu Thiên thực sự muốn chiếm món đồ gốm này thì trong lúc Bạch Ngọc Lan còn đang lưỡng lự, anh đã mua đứt nó rồi.

Chắc hẳn cô gái này đang rất vui mừng.

Tiêu Thiên khoát tay, nói thật lòng, anh không có hứng thú với những món đồ này.

Bạch Ngọc Lan rót trà mời Tiêu Thiên: "Tôi thực sự rất tò mò là ai đã dạy anh cách giám định cổ vật vậy?"

"Là Bạch Vô Cực!"

Bạch Ngọc Lan liếc anh một cái nói: "Anh không muốn nói cũng không sao."

Cô vốn không tin lời Tiêu Thiên. Bạch Vô Cực là ai kia chứ?

Đó là chuyên gia giám định cổ vật hàng đầu trong nước, cũng là người đứng đầu nhà họ Bạch của cô!

Tiêu Thiên sao có thể quen ông ấy được?

Thấy vẻ không tin tưởng của cô, Tiêu Thiên cũng không giải thích. Lúc còn ở Bắc Cảnh, Bạch Vô Cực còn thường xuyên đến tận cửa để gặp anh.

Chẳng vì lí do gì khác ngoài việc trong tay Tiêu Thiên có rất nhiều món đồ quý giá!

Tiêu Thiên vốn dĩ cũng không có hứng thú gì với mấy chuyện này nhưng ông già Bạch Vô Cực này ngày nào cũng lải nhải nên mưa dầm thấm lâu, anh cuối cùng cũng hơi có chút thích thú.

Ông già Bạch Vô Cực này nói nhiều như mấy bà thím vậy. Mỗi lần đến tìm Tiêu Thiên đều tuôn ra một tràng kiến thức về cổ vật. Nghe nhiều quá đâm ra cuối cùng anh cũng có kiến thức về việc giám định đồ cổ.

Hơn nữa, anh còn sở hữu hàng chục ngàn món bảo bối cộng với kỹ năng giám định cổ vật được truyền dạy thì không trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này cũng khó.

Trước khi trở về từ Bắc Cảnh, tất cả số đồ cổ đó anh đã giao cho Bạch Vô Cực cất giữ khiến cho ông già đó vui mừng muốn chết.

"Nào, uống tách trà đi!"

Bạch Ngọc Lan dùng những ngón tay ngọc ngà xinh đẹp nâng tách trà lên mời Tiêu Thiên, lúc Tiêu Thiên nhận tách trà vô tình chạm vào tay Bạch tiểu thư.

Cú chạm nhẹ đó cũng đủ làm cho Bạch Ngọc Lan đỏ mặt.

"Ồ, vị trà này không tệ!"

Tiêu Thiên gật gật đầu.

Nghe Tiêu Thiên khen trà ngon, trong lòng Bạch Ngọc Lan bỗng thấy vui vui: "Trừ bố tôi ra thì anh là người thứ hai uống trà của tôi!"

"Thật sao?"

Tiêu Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Ừm!"

Bạch Ngọc Lan nói: "Tôi có một việc thỉnh cầu hơi quá đáng, không biết Tiêu Thiên tiên sinh..."

"Đừng gọi tôi là Tiêu Thiên tiên sinh nữa, cứ gọi Tiêu Thiên là được rồi!", Tiếu Thiên đáp.

"Có lẽ về tuổi tác anh lớn hơn tôi một chút, hay là...tôi gọi anh là anh Thiên.", Bạch Ngọc Lan cắn môi bối rối nói.

"Được."

Tiêu Thiên gật đầu, thực ra số người gọi anh như vậy cũng không phải là ít.

"Anh Thiên, tôi muốn mời anh làm chuyên gia giám định đứng đầu Tĩnh Hiên Trai của tôi. Anh đừng vội từ chối, công việc này. Anh không cần ngày nào cũng tới. Chỉ khi nào tôi gặp món cổ vật khó đánh giá mới gọi điện thoại mời anh tới. Như vậy có được không?"

"Nhưng tôi bận lắm."

"Mỗi tháng tôi sẽ trả anh 100 nghìn tệ!", Bạch Ngọc Lan đáp: "Tôi phận là nữ nhi yếu đuối lại phải một thân một mình chống đỡ Tĩnh Hiên Trai cũng gặp rất nhiều khó khăn. Anh giúp tôi có được không? Việc này coi như tôi cầu xin anh đấy!"

"Tiền nong gì cơ chứ, chủ yếu là tôi yêu thích những món bảo bối này. Vậy được, tôi đồng ý với cô!", Tiêu Thiên nhoẻn miệng cười.

Đương nhiên đây chỉ là câu chuyện làm quà, 100 nghìn tệ đâu có là gì. Quan trọng là Bạch Ngọc Lan đã đích thân mở lời cầu xin anh, anh cũng không nỡ từ chối.

"Nào, tôi xin được lấy trà thay rượu để kính anh một ly!", Bạch Ngọc Lan nâng chén trà, một hơi uống sạch.

Tiểu thư nhà họ Bạch chỉ uống trà thôi mà cũng xinh đẹp đến mê người.

"Anh đã đói chưa?", Bạch Ngọc Lan tiếp: "Anh đợi ở đây một lát, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể xem xét bất cứ đồ vật nào trêи tầng 6 này. Tôi sẽ xuống nhà bếp dặn dò họ làm vài món mang lên."

Vừa nói Bạch tiểu thư vừa bước đôi chân ngọc ngà ra khỏi cửa.

Tiêu Thiên ngẩn người, sờ sờ bụng mình. Quả nhiên là cũng hơi đói bụng thật.

Anh móc điện thoại ra, gọi cho Trần Mộng Dao một cuộc nói trưa nay anh có việc nên không thể ăn cùng cô.

Trần Mộng Dao cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý ngay.

Chừng 10 phút sau, vài cô gái xinh đẹp bưng các đĩa thức ăn nối đuôi nhau đi vào.

"Tôm hấp, gà hấp muối, heo sữa nướng, bí đao nhồi, vịt quay,..."

Đây đều là những đặc sản của Quảng Đông, cả sắc hương vị đều tuyệt hảo. Bạch Ngọc Lan lấy từ trêи giá xuống một chai La Romanee-Conti, rót cho Tiêu Thiên 1 ly, sau đó cũng rót cho mình một ly.

"Cạn ly!"

"Cạn ly!"

Khi hai ly rượu vừa chạm nhau, nhân lúc Tiêu Thiên còn đang mải thưởng rượu, Bạch Ngọc Lan nhanh tay rút điện thoại ra chụp cho họ một bức hình chung.

"Cô làm gì vậy?"

Tiêu Thiên hỏi.

"À, tôi chụp vài món ăn này lát gửi khoe với bạn bè", Bạch Ngọc Lan vừa nói dứt, trong miệng còn lẩm bẩm: "Phải cúng mạng xã hội trước!"

Tiêu Thiên chỉ biết lắc đầu, anh cũng không suy nghĩ nhiều. Anh vừa uống rượu vừa thưởng thức các món ngon.

Trong lúc đó, ở văn phòng, Trần Mộng Dao vừa bỏ tập tài liệu xuống. Hôm nay Tiêu Thiên không ở công ty nên cô cũng chẳng muốn đến nhà ăn ăn cơm. Do vậy, cô đã nhờ trợ lí đặt giúp một phần cơm mang đến tận văn phòng.

Cô rút điện thoại ra, lướt bảng tin một chút xem hôm nay vòng tròn bạn bè có gì mới không.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bài đăng khiến cô lập tức ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.

Tưởng mình nhìn nhầm, cô còn phóng to bức ảnh lên.

"Ông chú này được lắm, dám lừa cả mình!"

Trần Mộng Dao tủi thân vô cùng. Cô thật không thể ngờ xem bài đăng của bạn bè lại nhìn thấy ảnh Tiêu Thiên đi ăn với Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan còn đăng kèm một dòng trạng thái: "Hôm nay may mà có anh!"

Chỉ mấy chữ ngắn gọn đó thôi mà đã ngầm tiết lộ biết bao nhiêu thông tin. Mộng Dao trong lòng cảm thấy vô cùng ngổn ngang.

Lúc đó, trong đầu cô toàn là những thứ: vụng trộm, ngoại tình, có nhân tình bên ngoài,...

Cô mân mê điện thoại muốn gọi điện cho Tiêu Thiên.

Nhưng vừa ấn xong số thì điện thoại của cô bỗng bị treo nên không thể nào gọi được.

Ngay lúc này, có người gõ cửa văn phòng. Trợ lý cầm hộp cơm bước vào nói: "Tổng giám đốc, cơm của cô đến rồi!"

Cô vội đặt điện thoại sang một bên, nói với trợ lý: "Được rồi, cô cứ ra ngoài trước đi."

"Cô trợ lý lén nhìn Trần Mộng Dao, cảm thấy hôm nay tâm trạng tổng giám đốc của cô không tốt lắm.

Nhìn thấy món thịt viên mà mọi khi mình thích nhất cũng chẳng khiến Mộng Dao nuốt trôi cơm.

Bạch Ngọc Lan vốn dĩ không biết bức ảnh mà cô đăng trong vòng bạn bè có thể gây ra hậu quả thế nào.

Trong biệt thự nhà họ Bạch, Dư Phi thấy bức ảnh trong vòng bạn bè liền "hừ" một tiếng rồi ném chiếc điện thoại tan thành mấy mảnh.

"Tiêu Thiên, tên khốn kiếp này! Đã có vợ rồi mà còn dám dụ dỗ nữ thần của tao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.