Rể Sang Đến Nhà

Chương 123: Luật sư diệt gia



“Chủ tịch, con gái ông Triệu bị bắt cóc ở thành phố Việt, đối phương ép buộc phải thua kiện phiên toàn này.”

Giọng nói lo lắng của Lâm Thâm phát ra từ điện thoại.

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Tiêu Thiên nheo mắt lại.

Năng lực không bằng người khác thì bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ?

Bắt cóc đúng không?

Anh cầm điện thoại gọi điện cho Vương Liên Thắng.

Cùng lúc đó, tại thành phố Việt.

Vương Liên Thắng đang mở cuộc họp với bảo vệ sau khi vòng đấu ngầm ở thành phố Việt được quét sạch, anh ta cuối cùng có thể ra tay và thực hiện cải cách quyết liệt!

Đúng lúc này trợ lý lo lắng chạy tới, nói nhỏ vào tai anh ta hai câu.

Cái gì?

“Tạm dừng cuộc họp!”

Vương Liên Thắng nói xong, bỏ lại vẻ mặt hoang mang của hàng trăm người.

“Anh… anh Thiên, anh cứ ra lệnh!” Vương Liên Thắng không dám thở mạnh.

“Luật sư của công ty tôi đang ở trêи toà án thành phố Việt, con gái ông ta bị bắt cóc rồi, đám người bắt cóc con gái ông ta là nhà họ Mã - một trong tứ đại gia tộc, anh xem thế nào đi!”

Nói xong, Tiêu Thiên cúp luôn điện thoại.

Vương Liên Thắng sửng sốt một lúc, sau đó nổi trận lôi đình.

Chết tiệt, Tiêu Thiên giúp anh ta quét sạch cái vòng tròn ngầm này, mới có vài ngày?

Người của anh Thiên lại bị bắt cóc trêи địa bàn của anh ta.

Được, được được lắm, nhà họ Mã, đúng không?

Đúng lúc tóm họ khai đao!

Vương Liên Thắng sát khí đằng đằng, giai cấp ở thành phố Việt đã cần phải thay đổi rồi, đến lúc ra tay rồi.

Thế nhưng mọi người bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi của anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt chất chứa đầy lửa giận, chỉ cần nhìn là biết Vương Liên Thắng đang cố kiềm chế cơn tức giận đang trào dâng trong người.

Tất cả mọi người bất giác ngồi thẳng lưng.

“Tan họp, tất cả trưởng phòng bảo vệ an ninh đều đến văn phòng của tôi!”

Vương Liên Thắng bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi.

Mọi người nhìn nhau, những người được gọi vào trong lòng đều sợ hãi, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Trợ lý nhìn Vương Liên Thắng, thầm nghĩ: “Những người này sắp gặp chuyện đen đủi rồi!”

Cùng lúc đó, tại một nhà kho ở ngoại ô phía bắc thành phố Việt.

Triệu Man Man bị trói chân tay, miệng bị dán băng dính không thể động đậy!

Mấy gã đàn ông to lớn ngồi trêи bàn ăn đậu phộng, thỉnh thoảng lại nhấp hai ngụm bia.

Gã đàn ông cầm đầu châm điếu xì gà trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Man Man.

“Nhị thiếu gia, làn da cô gái này thật đẹp, làn da trắng như trứng gà bóc vậy, trơn mềm, có vẻ búng ra nước đó.”

“Mày cũng có chút mắt nhìn đấy, khuôn mặt của cô gái đúng là rất đẹp, đôi mắt ngân ngấn nước kia, chỉ cần nhìn cái đã làm mày mất hồn rồi.”

Người đàn ông nói xong, tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc, ngực nhỏ quá, còn không to bằng của tao nữa!”

Ha ha ha ha...

Mấy người đàn ông to lớn nhất thời cười cười ha hả.

Triệu Man Man tức giận vô cùng, ngực anh mới nhỏ, cả nhà anh đều ngực nhỏ.

Cô ghét nhất những kẻ nói chuyện về ngực của mình, tưởng cô không muốn to sao?

Cái gì mà mát xa, ăn đu đủ, cô đã dùng rất nhiều cách rồi, nhưng nó vẫn không to, cô còn cách nào chứ?

Lâu lâu sau này, chuyện này dường như là tâm bệnh của cô.

“Nhưng, tao nhìn da của con nhỏ này, lông mày chưa tán, có lẽ vẫn là gái còn trinh!”

“Thật sao?”

“Đó là đương nhiên.”

Người đàn ông cười xấu xa: “Nhị thiếu gia, muốn thử không?”

Nghe vậy, Mã Tuấn Huy chợt nóng lòng, nhưng nghĩ tới lại lắc đầu: “Không được, anh cả dặn dò rồi, không được làm loạn!”

“Đại thiếu gia nói không được đổ máu, đây cũng không phải là ‘đổ máu’, anh nói xem, đúng không?” Người đàn ông chơi chữ: “Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có thể làm một lần thì bớt sống đi mười năm cũng đáng.”

“Rầm!”

Mã Tuấn Huy nuốt nước bọt, hắn chơi rất nhiều người phụ nữ, đúng là chưa chơi qua một cô em trong sáng động lòng người như Triệu Man Man. Trước kia hắn cho rằng phụ nữ ngực to mới đẹp.

Nhưng bây giờ hắn mới biết mình đã quá sai lầm rồi, ngực nhỏ mới là chân ái!

“Ông già kia gây phiền phức cho nhà họ Mã chúng ta, ông đây chơi con gái lão ta, cho lão một bài học, để lão ta biết đối đầu với nhà họ Mã có kết cục gì!”

Miệng Mã Tuấn Huy khô khốc, chỗ kia cũng bắt đầu rục rịch dựng đứng lên.

“Khụ khụ, chúng mày ra bên ngoài canh chừng, tao nghỉ ngơi một chút!”

Những tên khác cười “hi hi”, hiểu ngay ý của Mã Tuấn Huy.

Đợi bọn họ rời đi, Mã Tuấn Huy đứng dậy và đi đến chỗ Triệu Man Man.

Người hắn ta đầy mùi rượu, suýt nữa thì khiến Triệu Man Man nôn ra.

“A a...”

Cô liều mình giãy dụa, cái tên đàn ông ghê tởm này, cô thà đập đầu vào tường chết còn hơn là để hắn chạm vào người dù chỉ một chút.

“Cô là Triệu Man Man đúng không?”

Mã Tuấn Huy tạo ra tư thế mà hắn cho là đẹp trai, cười nói: “Đừng phản kháng như vậy, một lúc nữa sẽ thoải mái thôi.”

Vừa nói, hắn ta vừa cởi dây thắt lưng của mình.

“Hu hu...”

Nước mắt cô cứ thế tuôn trào.

“Tôi tới đây!”

Mã Tuấn Huy vừa định tiến lên.

“Pằng pằng pằng!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng không ngớt.

Nghe thấy tiếng súng, Mã Tuấn Huy lập tức tỉnh rượu: “Mẹ nó, ông già cô dám báo cảnh sát!”

“Không... không xong rồi, nhị Thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều... rất nhiều cảnh sát!”

Một gã to con hoảng hốt chạy vào: “Lão Tam bọn họ đã bị trúng đạn rồi, chúng ta... làm sao đây?”

Mã Tuấn Huy cũng hoảng sợ, run rẩy lấy điện thoại ra: “Alo, anh cả, Triệu Phu báo cảnh sát rồi, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát!”

Lúc này, đầu bên kia điện thoại, Mã Tuấn Phi đã bị còng tay bạc số 8: “Đừng giãy giụa, ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Cái gì?

Nói xong, đối phương cúp điện thoại!

Mã Tuấn Huy ngây người đến choáng váng.

“Nhị Thiếu gia, đại Thiếu gia nói sao?”

“Xong rồi, tất cả đều xong rồi!”

Mã Tuấn Huy chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Một nhóm cảnh sát súng vác đạn lên nòng lao vào, bao vây bọn chúng.

“Kẻ bắt cóc đã bị bắt, con tin an toàn!” Vị cảnh sát đứng đầu nói hai câu qua bộ đàm.

Lúc này, Triệu Phu chen ra khỏi đám người, nhìn Triệu Man Man nằm trêи mặt đất chân tay đều bị trói, kϊƈɦ động khóc lóc.

“Con gái à, con doạ chết ba rồi.”

Triệu Phu giờ phút này hoàn toàn mất đi phong thái mưu lược, khẩu chiến bình thường. Bây giờ ông chỉ là một người cha đang vô cùng tức giận.

“Bố!”

Triệu Man Man nhìn thấy cha mình liền ôm chầm lấy cha mà bật khóc.

“Thành thật một chút đi!”

Mấy cảnh sát ép Mã Tuấn Huy xuống, còng tay hắn ta lại.

“Dẫn đi!”

............

Đêm đó, bản tin buổi tối thành phố Việt phát đi một tin tức, nổi lên trận sóng to gió lớn.

“Lúc 7 giờ tối theo giờ Thủ đô, phóng viên của chúng tôi nhận được tin tức đại Thiếu gia và nhị Thiếu gia nhà họ Mã – một trong tứ đại gia tộc, đã bắt cóc con gái của luật sư đứng đầu Yến Kinh....”

Theo tin tức được phát, cả thành phố Việt nổi lên một cơn bão, nhà họ Mã đứng đầu mũi chịu sào.

Những gia tộc nhà cao cửa rộng quyền thế khác đều cảm thấy không yên tâm, liền ra lệnh cho con cái của họ hành sự cẩn trọng.

Mã Thiên Hùng sau một đêm như già đi mười tuổi, thoạt nhìn giống như một ông già sắp chết.

“Hai đứa con trai phản nghịch, nghiệp chướng, tao đã cảnh cáo chúng mày hết lần này tới lần khác, đừng để đổ máu rồi, đừng dùng thủ đoạn, chúng mày sao không dừng lại chứ!”

Bên trong đồn cảnh sát, Mã Thiên Hùng nhìn hai anh em mặc đồng phục tù nhân mà trái tim rỉ máu.

“Luật sư đứng đầu Yến Kinh mà dễ ức hϊế͙p͙ như vậy sao?”

Nếu không có tấm kính chống đạn ở giữa, ông ta sẽ vào trong tát luôn hai tên ngu xuẩn này rồi.

“Bố, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.”

Mã Tuấn Phi coi như còn chút bình tĩnh: “Bố nghĩ cách để chúng con ra ngoài đi.”

“Bố, con không muốn ngồi tù, bố nhất định phải đưa con ra ngoài.” Mã Tuấn Huy rất kϊƈɦ động.

Haizz!

Khó lắm, qua đêm nay, gia sản nhà họ Mã mất hết rồi, tứ đại gia tộc ở thành phố Việt không còn họ Mã nữa!

Mã Thiên Hùng bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta biết kẻ đứng sau lưng ra tay là ai. Nếu cho ông ta cơ hội lần nữa, ông ta nhất định không nổi lòng tham, nhất định không tranh giành 20 % tài sản của nhà họ Chu với Dao Trì.

“Chúng mày ở trong đó ngoan ngoãn cải tạo đi, tao sẽ cố gắng hết sức cho chúng mày sống thoải mái một chút.”

Nói xong, ông ta liền rời đi.

“Bố, đừng đi, cho chúng con ra ngoài...”

Mã Tuấn Phi cũng không bình tĩnh được nữa, hét lên với Mã Thiên Hùng.

Tuy nhiên, Mã Thiên Hùng thậm chí còn không quay đầu lại.

Sau sự việc lần này, Dao Trì nhanh chóng thâu tóm ngành công nghiệp họ Mã và trở thành doanh nghiệp số 1 Thành phố Việt chỉ trong một đêm! Đương nhiên chuyện này để sau hãy bàn.

Những lời nói trước đây Triệu Phu nói với Mã Tuấn Phi cũng trở thành sự thật rồi, ông thật sự đã kiện nhà họ Mã nhà tan cửa nát, táng gia bại sản.

Việc này cũng làm nên danh tiếng của Triệu Phu, cho ông một danh hiệu “luật sư diệt gia.”

Đêm đó, Triệu Phu gọi điện cho Lâm Thâm để bày tỏ lời cảm ơn.

Lâm Thâm nói: “Người ông nên cảm ơn là chủ tịch, tôi cũng không thần thông quảng đại như vậy!”

“Vậy tổng giám đốc Lâm, đợi tôi trở về, có thể giới thiệu giúp tôi được không?”

Lúc ở Yến Kinh, Triệu Phu rất tò mò về vị chủ tịch chưa từng gặp mặt này.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Thâm cười: “Đợi ông quay lại, tôi đón ông mời ông đi ăn cơm!”

“Bố, bố thấy chủ tịch của tập đoàn Thiên Hồng trông như thế nào?”

Triệu Man Man rất tò mò, anh ta rốt cuộc có quyền lực gì, một cú điện thoại đã khiến tầng lớp cao cấp của thành phố Việt ra tay.

Triệu Phu cười cười xoa đầu cô: “Hai ngày nữa sẽ gặp thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.