Rể Sang Đến Nhà

Chương 147: Tam đại gia tộc Vân Thành



Cảm nhận được sát khí của Tiêu Thiên.

Cơ thể béo múp của Tô Trình Bằng run rẩy, gã cố gắng nuốt lại mấy lời đe dọa định nói ra.

“Tiêu tiên sinh, vừa nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi , xin lỗi!”

Tô Trình Bằng vô cùng phách lối vừa nãy bỗng nhiên như biến thành người khác, xin lỗi Tiêu Thiên.

Gã đột nhiên thay đổi như thế khiến mấy người Trần Mộng Dao ngây người!

Tiêu Thiên cau mày, không biết trong não tên này chứa cái gì nữa!

Anh nhìn Tô Trình Bằng, tam đại gia tộc ở Vân Thành, theo thứ tự bao gồm nhà họ Tô, Tôn và Mễ.

Điều đó không thể hiện rằng tam đại gia tộc có nhiều tiền mà là tam đại gia tộc đông người, đã tồn tại và phát triển ở Vân Thành mấy trăm năm.

Mỗi một tộc đều có cỡ mười nghìn người, gọi ba gia tộc này là hùm hổ tọa lạc ở nơi này cũng không ngoa chút nào.

“Tiêu tiên sinh, không giấu gì cậu, lần này tôi đến tìm cậu quả thật không phải vì tôi ưng căn nhà này, mà là vì có một ông lớn thích căn nhà này.”

Tô Trình Bằng bày vẻ mặt đau khổ, nhìn không có vẻ gì là đang nói dối.

Trong lòng Tiêu Thiên hiểu rõ, khu chung cư Vân Đỉnh Thế Gia này là do Trương Thu Bạch khai thác, mấy người này không thể nào không biết, điều này chứng tỏ người phía sau gã béo này có thân phận không tầm thường.

“Tôi không quan tâm người phía sau ông có thân phận thế nào, giờ lập tức cút về nói với ông ta đừng động vào tôi, không thì chỉ có đường chết!”

Giọng điệu Tiêu Thiên bình thản, lời nói của anh tới tai Tô Trình Bằng lại khiến gã không rét mà run.

“Tiêu tiên sinh, mặc dù anh và Trương Thu Bạch có giao tình nhưng vị kia có địa vị rất lớn, không phải người mà Trương Thu Bạch có thể chống lại! Cho nên, đối phương đồng ý tăng thêm cho anh hai mươi triệu so với giá gốc.”

Trong mắt Tô Trình Bằng lóe lên một tia tức giận nhưng vẫn cố nhịn lại lửa giận, nói: “Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, hi vọng Tiêu tiên sinh thấy cơ hội mà bắt lấy!”

“Đây là nhà của tôi, quyền tài sản cũng thuộc về tôi, tôi không bán, mấy người còn muốn ép tôi bán?”

“Tiêu Thiên, cậu đừng có quá đáng! Người đồng ý bù thêm hai mươi triệu, chẳng lẽ còn chưa vừa lòng à?”

Tô Trình Bằng nghiến răng nói: “Có vài người không phải là cậu có thể đắc tội được đâu, đừng có mà lầm tưởng!”

Hai mắt Tiêu Thiên dần nheo lại: “Ông sợ hắn ta, chả nhẽ ông không sợ tôi à?”

Tô Trình Bằng thoạt nhìn như đang thuyết phục nhưng vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, điều này khiến anh cực kỳ khó chịu!

Nghe vậy, Tô Trình Bằng lập tức giận quá hóa cười: “Tiêu Thiên, cậu đừng tưởng rằng anh có quen biết với Trương Thu Bạch thì có thể tồn tại ở Vân Thành này. Trước mặt nhà họ Tô, đến cái rắm Trương Thu Bạch cũng không bằng. Nếu cậu cho rằng có anh ta là chỗ dựa cho cậu mà muốn làm gì thì làm à, thế thì sai quá rồi!”

Tiêu Thiên không những không giận mà còn cười: “Ông thật sự cho rằng thế lực mà tôi có đến từ Trương Thu Bạch à?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Tô Trình Bằng cười lạnh, nói: “Cậu thế nào, tôi còn không biết rõ sao? Cũng chỉ là con rể của một gia tộc hạng hai mà thôi, nếu không phải dựa vào Trương Thu Bạch là bạn bè, cậu còn dám phách lối tới vậy sao?”

Tiêu Thiên nheo mắt nhìn Tô Trình Bằng, xem ra bước đầu tiên trong kế hoạch của mình đã thành công.

“Trước ông, người của nhà họ Chu cũng phách lối như thế, nhưng chẳng bao lâu nhà họ Chu lụi tàn, ông cho là nhà họ Tô mạnh hơn nhà họ Chu sao? Hay là nhà họ Tô các ông lại định bước theo vết xe đổ của nhà họ Chu?” Tiêu Thiên cười nói.

Tin tức nhà họ Chu ở thành phố Việt bị lụi tàn mặc dù có rúng động nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện là do nhà họ Chu phạm pháp, có liên quan gì tới một người con rể như ông ta?

Tô Trình Bằng bật cười: “Cậu đừng có nói với tôi, nhà họ Chu đắc tội cậu nên mới bị diệt đấy?"

“Hôm nay tâm trạng tôi không tệ nên mới kiên nhẫn nói nhiều như vậy với ông, bây giờ ông có thể cút được rồi!” Tiêu Thiên đột nhiên trở mặt, nói.

“Cậu thật sự muốn cự tuyệt vị kia sao?” Tô Trình Bằng thẹn quá hóa giận: “Cậu nghĩ cho kỹ vào, lời đã nói ra cũng như bát nước hắt đi đấy!”

“Cho ông ba giây để xéo đi! Nếu không, ông sẽ phải ở lại đây mãi mãi!”

Nếu không phải mấy người Trần Mộng Dao còn đang ở đây, Tiêu Thiên đã sớm xử lý bọn họ như đống rác rồi.

Vẻ mặt Tô Trình Bằng khó coi vô cùng, rõ ràng là tiết trời đầu hạ nhưng gã lại rùng mình.

“Được, được, được lắm! Là do cậu tự tìm đường chết, cậu đợi đấy!”

Tô Trình Bằng xanh mặt, ném lại một câu rồi dẫn theo người phụ nữ quay người, đi vào thang máy!

Chờ sau khi gã ta dẫn người rời đi, Jason mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu cứ vậy thả bọn họ đi sao? Có muốn tôi đi theo…”

Jason làm động tác cắt cổ, nhưng Tiêu Thiên lại lắc đầu: “Vội gì, chí ít phải tìm hiểu ra rốt cuộc là ai ở sau lưng bọn họ giở trò trước đã.”

Tiêu Thiên sờ sờ cằm, chuyện lần này đã cảnh báo với anh rằng chỉ có một mình Jason là không đủ!

Đột nhiên anh nghĩ đến tên Kim Cương đang bị giam ở phòng thẩm vấn, mặc dù thực lực gã béo kia chẳng ra làm sao nhưng da dày thịt béo, vô cùng lỳ đòn.

Cứ vậy đi, anh có thể luân phiên với Jason, cam đoan hai mươi tư giờ luôn có người giám sát ở nhà.

“Chú, không có việc gì chứ?”

“Anh rể, anh không sao chứ…”

Trần Mộng Dao và Tần Nhu thấy Tô Trình Bằng đã dẫn người rời đi, hai cô gái mới vội vàng chạy đến.

Tiêu Thiên mỉm cười: “Yên tâm, anh có thể có chuyện gì được chứ?”

Mặt Tần Kiên đầy vẻ sùng bái nhìn Tiêu Thiên, nuốt nước bọt, nói: “Anh… anh rể, anh thật sự quá ngầu, chỉ dùng một bàn tay đã đánh bay cái tên mập chết bầm kia luôn, anh biết võ à? Em… em có thể học không?”

Tiêu Thiên hướng mắt nhìn sang Tần Kiên, vỗ vỗ vai cậu ta, rất hài lòng với biểu hiện của cậu ta: “Tập võ thì cũng được thôi, nhưng bây giờ em vẫn phải lấy việc học làm đầu!”

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Tần Kiêm ảm đạm đi hẳn, nhưng chỉ một giây sau, lời của Tiêu Thiên khiến ý chí chiến đấu của cậu hừng hực cháy: “Nhưng thời gian rảnh anh có thể để Jason dạy em một chút, con trai mà không có chút khả năng tự vệ thì sao được…”

Cùng lúc này, Tô Trình Bằng vừa rời khỏi khu chung cư Vân Đỉnh Thế Gia gọi một cú điện thoại, nói năng một cách thận trọng: “Khương Gia, thật có lỗi với anh quá, chuyện anh giao tôi vẫn chưa làm tốt, xin anh trách phạt.”

Trong một tòa nhà ở một trang viên chiếm diện tích đến mấy trăm mẫu tại Thiên Thành.

Một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi ngồi trêи chiếc đệm cói pha trà.

Một người đàn ông trung niên khác quỳ trêи mặt đất, trong tay cầm điện thoại. Điều này dường như chẳng ảnh hưởng đến việc Khương Càn Khôn pha trà, và ông ta cũng không vì tiếng điện thoại quá to mà cảm thấy không thoải mái.

Nghe thấy Tô Trình Bằng báo cáo, mặt ông ta không để lộ cảm xúc, chỉ cười : “Được, vất cả cho cậu rồi.”

Sau khi cúp máy, Khương Càn Khôn nâng trà lên, khẽ hớp một ngụm: “Thú vị đấy, ở thành phố Việt đã lâu rồi không xuất hiện người trẻ tuổi nào thú vị như thế…"

......

Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Dao vừa đến công ty đã nhận được một cuộc gọi từ GM Global.

Nhưng lần này là do Liszt đích thân gọi đến.

“Giám đốc Trần, xin chào, tôi là Liszt, tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra vào hôm qua, tôi xin lỗi cô.”

Thái độ của Lizst vô cùng thành khẩn: “Vương Mộng đã để cảm xúc cá nhân xen lẫn vào công việc, lại còn nói chuyện lỗ mãng với giám đốc Trần. Tôi đã trao đổi với phía công ty, sẽ đưa ra hình phạt với cô ấy, mong giám đốc Trần không giận.”

“Tập đoàn Trần Thị là một tập đoàn lớn mạnh, tốc độ phát triển nhanh và có tiềm năng lớn. GM Global chúng tôi rất muốn hợp tác cùng tập đoàn Trần Thị, hỗ trợ tập đoàn Trần Thị mở rộng thị trường tại tỉnh thành, không biết ý của giám đốc Trần thế nào?”

Lizst chính là người nước ngoài đi cùng Vương Mộng vào ngày hôm qua sao?

Cô suy nghĩ rồi nói: “Có thể hợp tác cùng GM Global là vinh hạnh của chúng tôi!”

Nghe thấy vậy, Lizst khẽ cười, nói: “Nếu đã thế, giám đốc Trần có thể nể mặt tôi tối nay cùng ăn bữa tối không? Tôi biết người Hoa Hạ các cô rất thích vừa dùng bữa vừa nói chuyện làm ăn, nhập gia thì phải tùy tục, nhân dịp này tôi cũng có thể chính thức nói lời xin lỗi trước mặt cô.” Đắn đo mất vài giây, Trần Mộng Dao đáp: “Được.”

Trong lòng thì thầm nói, anh chàng người nước ngoài này nói tiếng phổ thông cũng không tệ, không ngờ là cũng am hiểu “tập tục” của người Hoa Hạ nữa.

Ngắt điện thoại xong, Trần Mộng Dao xoay người nhìn Tiêu Thiên: “Chú à, chú đi cùng cháu đi!”

Tiêu Thiên khẽ cười: “Vâng, thưa bà xã đại nhân!”

Mặt Trần Mộng Dao đỏ lên, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến bảy giờ tối.

Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên cùng nhau đi đến một nhà hàng Pháp theo đúng hẹn, cô có hơi ngạc nhiên, nhà hàng kiểu này thường thích hợp để nói chuyện yêu đương, căn bản không có chút không khí nói chuyện làm ăn tí nào.

“Xem ra vị Lizst này dụng ý khó đoán!”

Tiêu Thiên bĩu môi nói.

“Chú nghĩ gì đấy?”

Trần Mộng Dao lườm anh: “Người nước ngoài ăn đồ Tây không phải là bình thường sao?”

Tiêu Thiên cười cười mà không nói, đàn ông ấy à, chỉ có đàn ông mới hiểu mà thôi!

Vào lúc Lizst nhìn thấy Tiêu Thiên, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên.

“Giám đốc Trần, xin chào!”

“Lizst tiên sinh, xin chào.”

Trần Mộng Dao vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó thu tay lại, thấy chỉ có mỗi một mình Lizst bèn lên tiếng hỏi: “Những người khác của quý công ty đâu?”

“Chỉ có một mình tôi thôi.”

Lizst cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Trần Mộng Dao với ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng.

Vì đã hẹn trước nên Trần Mộng Dao cố ý trang điểm nhẹ, vốn Trần Mộng Dao đã xinh đẹp tới mức chim sa cá lặn, lúc này nhìn lại càng xinh đẹp động lòng người hơn.

Đương nhiên, nếu như không có Tiêu Thiên ở bên cạnh thì càng hoàn mỹ hơn!

“Vị này là?”

Lizst cau mày, trong điện thoại hắn đã nói rất rõ là mời Trần Mộng Dao ăn cơm, cũng không nói với cô đưa những người khác đến.

“Chồng của tôi.”

Trần Mộng Dao cười rồi giới thiệu.

“Chào anh, tôi là Tiêu Thiên.”

Tiêu Thiên vươn tay, giới thiệu tên của mình.

“À, hóa ra anh chính là anh chồng đến ở rể nhà giám đốc Trần sao?”

Lizst như tỉnh ngộ, trêи mặt lộ vẻ khinh thường, căn bản không có ý định bắt tay với Tiêu Thiên, nhìn một lượt từ đầu đến chân Tiêu Thiên, đánh giá: “Ăn mặc tùy tiện như thế, ngồi ăn cơm cùng loại người như anh thật đúng là hạ thấp đẳng cấp của tôi.”

Không trách được tên Tiêu Thiên này lại làm Vương Mộng bẽ mặt trước mọi người, hóa ra anh ta chính là kẻ ở rể nhà Trần Mộng Dao.

Sau khi Trần Mộng Dao nghe thấy cũng rất khó chịu.

Cô không thích nghe người khác nói Tiêu Thiên không tốt, bởi vì… anh là chồng cô!

“Bây giờ biến ra ngoài đi, nơi này không phải chỗ người thấp kém như anh có thể vào.”

Lizst tỏ vẻ giễu cợt trước mặt Trần Mộng Dao: “Một kẻ ăn cơm chùa không ra gì mà cũng xứng ngồi ăn cùng tôi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.