Tiêu Thiên lẳng lặng ở bên cạnh Trần Mộng Dao, anh nhìn má cô với ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc này, Tần Ngọc Liên nhẹ nhàng đẩy cửa: "Tiêu Thiên, mau đi ăn cơm”.
Khi ấy, mặt trời đã lặn, trời đang tối dần, Tiêu Thiên tựa vào cạnh giường ở bên cạnh Trần Mộng Dao cả buổi chiều, trước sau vẫn giữ nguyên tư thế bị cô ôm chặt, không dám nhúc nhích, sợ làm Trần Mộng Dao thức giấc, Tần Ngọc Liên nhìn thấy liền âm thầm cảm động.
Tiêu Thiên khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng gây tiếng động.
Haizz!
Tần Ngọc Liên buông tiếng thở dài rồi lùi ra khỏi phòng.
Trần Cường ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, hỏi: "Không ăn cơm à?"
Tần Ngọc Liên gật đầu: "Ừ, sợ làm Mộng Dao tỉnh giấc”.
"Bà nói đứa nhỏ này, sao lại đối với Mộng Dao tốt như vậy?"
Tần Ngọc Liên vô cùng cảm khái, lúc trước bà còn thấy Tiêu Thiên không hề xứng với con gái của bà, bây giờ hoàn toàn ngược lại, bà cảm thấy con gái mình chẳng xứng với Tiêu Thiên.
Có tiền, có quyền, chung thủy, và còn quen biết nhiều nhân vật tầm cỡ!
Từ khi Tiêu Thiên đến nhà họ, liền xảy ra những chuyện long trời lở đất!
Đôi khi, quá xuất sắc cũng là cái tội.
"Đây chẳng phải điều chúng ta muốn thấy hay sao?"
Trần Cường nắm chặt tay Tần Ngọc Liên, nói: "Mở rộng trái tim của mình ra, chúng ta phải tin tưởng Tiêu Thiên!"
Trong lòng ông ta đã hoàn toàn tiếp nhận Tiêu Thiên.
Tần Ngọc Liên nghe lời chồng nói, cũng gật đầu: "Ừ, tôi tin tưởng đứa trẻ này!"
Lúc này, tại công ty GM Global!
Ngô Quốc Hùng ngồi ở trêи ghế, toàn bộ cơ thể không ngừng run rẩy.
Điều hòa văn phòng để ở mức thấp nhất, nhưng gã vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Trêи bàn làm việc của gã đặt một hũ tro cốt! Chạm tay vào vẫn thấy ấm ấm, chứng tỏ tro cốt mới thiêu chưa được bao lâu!
Trêи chiếc hũ ghi rõ Liszt. Durant!
Làm sao họ dám, làm sao họ lại dám!
Ngô Quốc Hùng cảm giác bầu trời trêи đầu mình sụp xuống, gã dường như nhìn thấy kết cục của chính mình, cách một đại dương, lửa giận của gia tộc Durant chắc chắn cũng sắp lan đến người gã!
Không được, không thể ngồi chờ chết được!
Gã run rẩy cầm điện thoại lên, quay số gọi đi quốc tế!
"Xin chào, giúp tôi kết nối với chủ tịch…"
Bên kia, Thiên Thành!
Khương Càn Khôn đang uống trà, ông ta đã biết Vân Thành xảy ra chuyện.
"Trương Thu Bạch này cũng quá ngông cuồng, ngay cả tiểu thiếu gia của gia tộc Durant cũng dám giết, thật không biết chữ chết viết như thế nào!"
"Liszt dây vào người ta rồi”.
Khương Càn Khôn buông chén trà: "Ông thực sự nghĩ Trương Thu Bạch có lá gan giết Liszt sao?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt: "Không phải Trương Thu Bạch? Vậy là ai!"
Khương Càn Khôn híp mắt không nói gì.
Người này lai lịch không nhỏ, một con em trong mười gia tộc lớn ở nước ngoài đã chết, mà không có một chút thông tin nào.
Nhưng mà chuyện này chắc chắn không thể cứ thế cho qua dễ dàng như vậy.
Nghĩ rồi ông ta dặn dò: "Thời gian này chú ý động thái bên chỗ Vân Thành, tôi muốn xem rốt cuộc bọn họ định gánh chịu cơn thịnh nộ của gia tộc Durant như thế nào!"
"Vâng, thưa ông!"
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, cung kính lui ra ngoài.
"Lần này có trò hay để xem đây”. Khương Càn Khôn lạnh lùng cười.
Có thể đoán được cái chết của Liszt sẽ gây ra một loạt các phản ứng dây chuyền, mà ông ta chỉ cần ngồi trêи bờ câu cá, ngồi trêи núi nhìn hổ đấu.
Hai ngày nay Vương Mộng rất không thoải mái, lồng ngực cảm thấy rất khó chịu.
Cô cảm thấy đau âm ỉ ở ngực.
Chẳng lẽ bên trong cơ thể xảy ra vấn đề? Không thể nào, khi tiến hành phẫu thuật, bác sĩ nói rằng họ đã dùng loại Silicon tốt nhất, giờ còn chưa được nửa năm!
Cô ta cho rằng là do bản thân đang phải chịu áp lực quá lớn, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Điều thực sự khiến cô ta bốc hỏa chính là vấn đề trong công việc.
Bản thân tốn bao sức lực để lấy dự án bị Liszt cướp đi đã đành, việc đầu tư của cô ta ở các thành phố khác đều có vấn đề cả.
Trong một đêm, có tới 30-40 công ty muốn hủy hợp tác với GM Global, mặc cho Vương Mộng năn nỉ thuyết phục cũng vô tác dụng!
Chưa hết, hôm nay cô ta đột nhiên nhận được tin GM Global trốn thuế, các ban ngành có liên quan thuộc tỉnh thành đều triển khai điều tra, từ trêи xuống dưới trong tập đoàn đều hoảng sợ, GM Globla dường như không trụ nổi. Điều khiến cô ta thất vọng nhất là, vất vả lắm cô ta mới bám víu được với Ngô Quốc Hùng, còn chưa kịp đợi cô ta quay lại thử các thủ thuật mới, thì gã đã phải ngồi tù vì tội tham ô và trốn thuế.
Thực ra cô ta không biết, đây là thủ đoạn Ngô Quốc Hùng sử dụng để tự bảo vệ bản thân.
Thay vì bị gia tộc Durant giết chết thì thà vào nhà tù ngồi còn hơn, không chừng còn có một con đường sống.
Nhưng Vương Mộng không biết điều này.
Cho nên cô ta thực hoang mang, trốn ở ở khách sạn vài ngày không dám thò đầu ra, bởi vì cô ta cũng không sạch sẽ gì.
Địa vị mà cô ta phải vất vả lắm, bán mình để đổi lấy, vậy mà trong nháy mắt đã không còn, có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Trái lại, Trần Mộng Dao lại ngày càng phát triển tốt hơn, đã là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị, tương lai sẽ là chủ tịch tập đoàn Trần Thị.
Sự đố kị này gần như nuốt chửng cô ta.
Ban đầu cô ta định thay đổi chỗ ở để quay lại nghề cũ, nhưng chỉ cần cô ta nghĩ đến nụ cười đắc thắng của Trần Mộng Dao thì liền tức giận.
"Không, tôi không đi! Tôi nhất định phải khiến tập đoàn Trần Thị sụp đổ! Tôi mãi mãi xuất sắc hơn cô!"
Vương Mộng oán hận nghĩ thầm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Dao từ từ tỉnh giấc.
Lúc tỉnh dậy, Tiêu Thiên vẫn đang dựa vào bên giường, cả người cô đều bị Tiêu Thiên ôm vào ngực, cảm giác an toàn này, làm gương mặt thanh tú đỏ cả lên!
"Chết, cháu đã ngủ bao lâu rồi?"
"Đã là 6:30 sáng hôm sau rồi!" Tiêu Thiên cười.
"Lâu như vậy ư?"
Nói cách khác Tiêu Thiên đã giữ tư thế này mười mấy tiếng đồng hồ rồi?
Trần Mộng Dao trong lòng ấm áp mà cũng tức giận nói: "Sao chú ngốc vậy, có tê tay không? Đã đói bụng chưa?"
"Em đúng là đồ vô tâm”.
Tiêu Thiêu vuốt vuốt mũi cô: "Dậy đi, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Động tác thân mật đó làm trong lòng Trần Mộng Dao dấy lên một cảm giác kì lạ.
Cảm giác như một đôi tình nhân.
"Vâng”.
Trần Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy Trần Mộng Dao đã tỉnh dậy, Tần Ngọc Liên lập tức đi tới, lo lắng hỏi: "Dao Dao, con có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Mẹ, con không sao”. Trần Mộng Dao cười nắm lấy tay Tần Ngọc Liên.
Chuyện ngày hôm qua cô tin là Tiêu Thiên sẽ không nói cho bà biết, cô cũng không định nói cho Tần Ngọc Liên, tránh cho bà khỏi lo lắng.
"Mẹ, bữa sáng được chưa ạ? Chắc là chú cũng đói bụng rồi”.
"Có ngay đây! Có ngay đây!"
Tần Ngọc Liên vội vào phòng bếp.
Tiêu Thiên cùng Trần Mộng Dao rửa mặt rồi đi ra, trêи bàn đã bày sẵn bánh quẩy, bánh bao, sữa đậu nành và trứng ốp la!
Đây là tất cả những gì bà học được từ lớp dạy nấu ăn, vì món ăn bên ngoài không được sạch sẽ và an toàn như nấu ăn ở nhà.
"Hôm nay, một số đại lý từ các thành phố khác sẽ đến, cháu phải đi tiếp đón họ”.
Tiêu Thiên gật đầu: "Được, ăn xong anh đưa em đi”.
"Nhưng mà cháu muốn ghé qua bệnh viện trước để thăm Jason”.
"Được”.
Ăn xong, anh lái xe đưa Trần Mộng Dao đến bệnh viện đa khoa hàng đầu.
Trần Mộng Dao ôm một bó hoa tươi trong tay, Tiêu Thiên xách theo một giỏ hoa quả đi phía sau cô.
Đi vào phòng bệnh, Jason nhìn thấy Trần Mộng Dao, liền xuống khỏi giường bệnh, quỳ trêи mặt đất, gào khóc: "Cô chủ, Jason bất tài, khiến cô chủ phải chịu vất vả!"
"Thôi, đừng quỳ xuống đất, mau đứng lên đi!" Trần Mộng Dao đặt hoa xuống bàn, vội vàng nâng đỡ gã dậy.
Nhưng cô làm sao có sức lớn đến vậy để mà nâng Jason nặng trăm rưỡi hai trăm cân lên.
"Được rồi, mau đứng lên!"
Tiêu Thiên lên tiếng.
Nghe lời Tiêu Thiên nói, Jason vội vàng đứng lên, sau đó nhìn Trần Mộng Dao với vẻ mặt nghiêm túc: "Cô chủ, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, kẻ địch nếu muốn làm tổn thương cô chủ, thì phải bước qua xác của tôi!"
Cái tên quỷ này, ban đầu Trần Mộng Dao vẫn cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên trải qua vài ngày tiếp xúc với gã, cô phát hiện ra gã rất có trách nhiệm.
Nhìn bộ dạng đầy khí thế của gã, cô biết là gã vẫn ổn.
"Được rồi, mới sáng sớm đã chết chóc gì vậy!"
Trần Mộng Dao nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho tốt đi!"
Trần Mộng Dao cố động viên gã mấy câu rồi mới rời đi.
Nhìn bóng Trần Mộng Dao đi khỏi, Jason âm thầm thề trong lòng, phải dưỡng thương thật tốt, tu luyện thật tốt!
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tiêu Thiên lại đưa cô đến nhà xưởng ở ngoại thành luôn.
Với việc liên tục tung ra các quảng cáo, Vân Trà ở tỉnh Quảng đã hoàn toàn mở ra một cục diện mới.
Vân Trà, đã âm thầm trở thành biểu tượng của Vân Thành, được rất nhiều khách hàng yêu thích.
Hương vị độc đáo, còn có thanh nhiệt giải độc Vân Trà vô cùng hiệu quả, nháy mắt đã càn quét khắp Vân Thành.
Vân Trà có thể đứng ngang hàng với hãng trà Ông lão Vương, thậm chí có đà còn mạnh hơn thế!
Sơn Thành, Thiên Thành, Hải Thành, Long Thành, thành phố Việt…
Hàng chục đoàn đại lý đã đến kiểm tra nhà máy và ký hàng chục hợp đồng trong ngày.
Và hiện tại, số lượng xuất hàng hàng ngày đã tăng từ mấy trăm nghìn chai lên sáu bảy trăm nghìn chai! Lô hàng triệu chai cách đó không bao xa nữa!
Vì Từ Tấn biểu hiện tốt, được Tiêu Thiên trích thưởng 3% cổ tức của công ty, nhìn thấy sự phát triển thịnh vượng của nhà máy, nụ cười trêи môi anh ta chưa từng tắt.
Đợi đến cuối năm chia hoa hồng, 3% cổ tức của công ty, ít nhất anh ta sẽ nắm được hàng chục triệu tiền lời.
Từ Tấn trước đây là quản đốc nhà máy nho nhỏ, bây giờ cũng nhảy lên làm phú ông, cuộc sống thay đổi nhanh chóng, thật là đầy kϊƈɦ thích.
Bên kia, cuộc thẩm vấn bên trong tòa nhà Thiên Long.
Tiêu Thiên nhìn Kim Cương đang héo rũ, mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu.
Nếu Kim Cương biết được suy nghĩ trong đầu Tiêu Thiên, khẳng định là sẽ chửi mắng anh!
Có bản lĩnh thì thử bị giam một tháng xem.
Không di động, không TV, không ai nói chuyện cùng, mỗi ngày đều thẩm vấn tại nơi chật hẹp này, hắn cũng phát điên đến nơi rồi!
Tiêu Thiên vừa mở cửa, hắn liền cầu xin tha thứ: "Anh hùng, tôi xin cậu thả tôi đi, bất kể điều kiện gì tôi cũng đồng ý, xin cậu đấy!"
Kim Cương thiếu chút nữa là khóc!
Người này sức mạnh phi thường, bản thân hắn không phải đối thủ của anh, hắn lại còn bị nhốt tại đây hơn một tháng trời.
Đánh thì đánh không lại, mắng lại mắng không được, ngoài việc cúi đầu nhận sai, hắn cũng không biết mình còn lựa chọn nào khác.
"Hôm nay tôi đến nói cho ông một việc!"
Tiêu Thiên rất hài lòng vè thái độ của hắn bèn nói: "Nhà họ Chu tiêu rồi, người anh em tên là La Hán của ông cũng ngồi tù, ông nghĩ sao nếu đi theo tôi?"
Cái gì?
Nghe Tiêu Thiên nói xong, Kim Cương ngẩn cả ra.
Nhà họ Chu tiêu rồi?
Điều… điều này sao có thể?
Nhìn vẻ mặt của hắn không tin tưởng, Tiêu Thiên cũng không nhiều lời, anh lấy điện thoại di động ra cho hắn xem tin tức.
Sau khi xem xong, toàn bộ cơ thể Kim Cương đều trầm mặc.
"Là cậu làm?"
"Đúng vậy!" Tiêu Thiên nói: "Thay vì mua bán với bọn họ, chi bằng đi theo tôi!"
Kim Cương ngẩng đầu, cười khổ: "Tôi… Còn lựa chọn nào khác sao?"