"Quản gia, hôm qua nhà nào gửi thiệp mời đến thế?"
"Lão gia, nhà họ Dư ở Vân Thành ạ!"
Trình Vạn Lí đứng dậy: "Đi, đến nhà họ Dư!"
Gã không thể đợi thêm nữa, nỗi bất an trong lòng gã càng ngày càng lớn!
Gã dẫn theo đám Rắn Độc đi thẳng đến Vân Thành.
Cùng lúc đó ba bố con nhà họ Dư đang ngồi trong thư phòng uống trà trò chuyện.
Trêи mặt Dư Thường Sơn tràn ngập vẻ lo lắng.
Tối qua Trình Tuấn rời khỏi nhà họ Dư đi tìm Tiêu Thiên, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Hơn nữa đám tai mắt bên dưới truyền tin về, nói rằng Trình Tuấn và Sói Đói đúng là đã đi vào một câu lạc bộ giải trí, nhưng sau khi vào thì không thấy bọn họ ra ngoài nữa.
Chẳng lẽ bọn họ gặp phải chuyện gì rồi?
Mặc dù Dư Thường Sơn đang uống trà, nhưng bàn tay run lẩy bẩy đã để lộ nỗi sợ hãi trong lòng ông ta.
"Bố, bố đừng lo lắng".
Dư Phi nói: "Cho dù Tiêu Thiên có hung hăng cỡ nào thì cũng không dám ra tay với Trình Tuấn đâu. Hơn nữa bên cạnh Trình Tuấn còn có Sói Đói, làm sao Tiêu Thiên có thể là đối thủ của gã được?"
Ở tỉnh Quảng đám người Trình Vạn Lí hành xử bố đời không kiêng nể gì ai như thế nào, chắc Tiêu Thiên cũng rất rõ ràng, đám người từng bị Sói Đói cắn không phải một trăm thì cũng phải tới tám mươi người!
Gã Sói Đói chính là loại mặt người dạ thú.
"Nhưng sao lại không có tin tức gì?"
Dư Thường Sơn lắc đầu, trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.
Lúc này Dư Tường mới mở miệng nói: “Hôm nay Tiêu Thiên đưa Trần Mộng Dao đến khu trồng dược liệu của nhà họ Tôn và nhà họ Mễ, hơn nữa cũng chính thức đổi tên hai nơi đó thành khu trồng dược liệu Vân Trà số 2 và khu trồng dược liệu Vân Trà số 3!”
Cái gì?
Dư Phi giật mình, Tiêu Thiên chưa chết sao?
Mẹ kiếp, chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ tên Trình Tuấn này lại là loại miệng hùm gan sứa à, cậu ta lừa bọn họ rằng muốn giết Tiêu Thiên, nhưng thật ra lại quay về Thiên Thành ngay trong đêm?
Không phải là không có khả năng này.
Dư Tường liếc nhìn Dư Phi rồi nói: "Em thấy loại người hống hách ngang ngược như Trình Tuấn, thì cậu ta sẽ sợ Tiêu Thiên sao? Tối hôm qua bọn họ chắc chắn đã tới tìm Tiêu Thiên gây chuyện rồi!"
"Vậy tại sao Tiêu Thiên vẫn còn sống?"
Anh ta vừa dứt lời thì lập tức nghĩ tới một loại khả năng!
"Ý anh là Tiêu Thiên đã giết hết bọn họ rồi…?"
Con ngươi của Dư Phi khẽ co lại, trêи mặt anh ta xuất hiện vẻ khϊế͙p͙ sợ: "Sao…sao…tên đó dám chứ?"
Nếu Trình Tuấn chết ở Vân Thành, thì bọn họ … coi như xong rồi!
"Bây giờ có đoán cũng chẳng làm được gì!"
Dư Thường Sơn nói: "Mau cử người đi tìm..."
"Bịch!"
Ông ta chưa kịp nói dứt lời thì bên ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào lớn, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đám người làm.
"Á..."
"Đám người nhà họ Dư mau lăn ra đây cho tao!"
Dư Thường Sơn nghe thấy tiếng gào thét này thì run tay khiến cho nước trà nóng bắn tung tóe lên tay, nóng đến nỗi ông ta phải hét lên một tiếng, chén trà cũng rơi thẳng xuống đất.
Ánh mắt Dư Phi và Dư Tường cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ, tiêu rồi, người nhà họ Trình tìm tới rồi!
Dư Thường Sơn biết không còn đường thoát thân nên đành phải chạy xuống đón tiếp.
"Xin chào ông Trình!"
Lúc trước tỉnh Quảng là của ông Khương, nhưng hiện giờ Trình Vạn Lí đã tiếp quản địa bàn tỉnh Quảng, nên tất nhiên giờ gã cũng là ông Trình!
Dư Tường và Dư Phi đứng bên cạnh, bọn họ không dám nói chuyện!
"Bớt nói vớ vẩn đi!"
Cả người Trình Vạn Lí tỏa ra sát khí, gã quát: "Con trai tao đâu?"
Cái gì?
Trình Vạn Lí cũng đang tìm Trình Tuấn sao?
Chẳng lẽ Trình Tuấn không trở về Thiên Thành, cậu ta vẫn còn ở Vân Thành sao?
Hay là bọn họ thật sự bị Tiểu Thiên…Dư Thường Sơn nghĩ tới đây thì hai chân mềm nhũn, ông ta biết bản thân không thể quỳ xuống, nếu không nhà họ Dư thật sự sẽ tiêu đời.
Ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Ông Trình, hôm qua sau khi Trình thiếu gia uống rượu xong… thì đã đi ra ngoài tìm người tính sổ rồi".
Cái gì?
Đi tìm người tính sổ?
Mẹ kiếp, rốt cuộc thằng bé đi gây chuyện với ai?
Trình Vạn Lí đột nhiên giơ tay bóp cổ Dư Thường Sơn rồi dùng sức.
Trực tiếp nhấc bổng ông ta lên.
"Bố… "
Hai người Dư Tường nhìn thấy cảnh này thì trợn trừng mắt, nhưng hai bọn họ không dám bước lên trước, bởi vì Sói Đói và Rắn Độc đứng phía sau Trình Vạn Lí thật sự rất đáng sợ.
"Nhà họ Trình chúng tao không có kẻ thù ở Vân Thành, làm sao nó có thể chạy đi gây chuyện với người khác mà không có lý do chứ? Tốt nhất hôm nay mày nên giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tao, nếu không tao sẽ giết sạch cả đám họ Dư chúng mày!"
Trêи tay Trình Vạn Lí không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, lời nói của gã khiến cho Dư Thường Sơn cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
Mặt Dư Tường cũng trắng bệch, Dư Phi thì càng không chịu nổi, anh ta suýt chút nữa sợ đến nỗi tè ra quần.
Làm sao đây?
Trình Tuấn bị ông ta kϊƈɦ đểu nên mới đi tìm Tiêu Thiên gây chuyện, nếu Trình Vạn Lí biết được thì chắc chắn gã sẽ băm vằm ông ta thành trăm mảnh rồi mang đi cho chó ăn mất?
Người này đúng thật là thần chết.
"Tôi nói ngay…ông Trình, tôi nói ngay..."
Dư Thường Sơn cảm thấy phổi của ông ta sắp nổ tung rồi, ông ta không muốn chết đâu…
"Hừ!"
Trình Vạn Lí ném ông ta xuống đất như ném bịch rác, Dư Thường Sơn không dám che giấu, ông ta nói rõ đầu đuôi sự việc.
Ông ta muốn đổ hết trách nhiệm lên tập đoàn Trần Thị, nhưng Trình Vạn Lí đâu phải là kẻ ngốc.
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là mượn đao giết người!
"Hay hay lắm, dám tính kế con trai tao, chúng mày đúng là chán sống rồi!"
Gã biết con trai mình là đứa kiêu ngạo hống hách, trẻ tuổi bồng bột không chịu được mấy câu khích tướng, thế nên gã mới để Sói Đói đi theo thằng bé.
Không ngờ Sói Đói lại bị con trai gã thuyết phục.
Trình Vạn Lí vô cùng tức giận.
"Ông Trình… ông hiểu lầm rồi, Tiêu Thiên chắc chắn sẽ là trở ngại lớn trong việc thu phục địa bàn Vân Thành của ông!"
"Thế nên mày đã khích tướng con trai tao, muốn mượn đao giết người đúng không?"
Chết đến nơi còn dám già mồm, Trình Vạn Lí gần như phát điên: "Con trai của tao!"
"Ông Trình, không phải như vậy…"
"Ầm!"
Trình Vạn Lí đấm thẳng vào đầu Dư Thường Sơn, trong tích tắc đầu ông ta nát bét như quả dưa hấu bị vỡ.
Đám máu thịt trắng đỏ bắn tung tóe lên người Dư Phi, anh ta hoảng sợ hét lên.
Bỗng dưng mùi hôi tanh tưởi tỏa ra từ trêи người Dư Phi, thứ chất lỏng loang lổ đó vẫn còn dính lại trêи ống quần anh ta.
"Bố…"
Dư Tường trợn trừng mắt, không ngờ anh ta lại tận mắt chứng kiến cảnh bố mình bị giết.
Nếu không báo thù cho bố, thì anh ta còn mặt mũi nào sống trêи đời nữa.
"Trình Vạn Lí, chúng mày ức hϊế͙p͙ người quá đáng, tao liều với chúng mày!"
Anh ta nói xong thì lao thẳng tới.
Trình Vạn Lí nhìn thấy Dư Tường thì không thèm động đậy, lúc này Hổ Gầy bỗng lao tới.
"Thình thịch".
Bày tay giống như dao sắc cắm thẳng vào tim Dư Tường.
Trái tim nóng hổi đang đập từng hồi, Hổ Gầy nhếch miệng cười, nụ cười của gã vô cùng đáng sợ.
Sói Đối thích cắn nát cổ họng kẻ thù, còn gã thì thích bóp nát tim.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, gã rút tay ra, Dư Tường lập tức ngã xuống đất, mà trong tay gã vẫn đang nắm một trái tim đang đập.
"Á..."
Dư Phi nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp bị dọa đến điên loạn, anh ta ngồi bệt xuống đất, vừa cười vừa khóc, anh ta hối hận rồi.
Chỉ vì sự ghen tị và thù hận của bản thân với Tiêu Thiên mà khiến cho gia tộc lớn mạnh như nhà họ Dư sụp đổ.
"Chết đi!"
Rắn Độc di chuyển, trong tay gã cầm một con dao phẫu thuật vô cùng sắc bén.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, một vết rạch kéo thẳng từ cổ họng đến bụng Dư Phi.
Chuyện gã thích làm nhất chính là mổ bụng phanh ngực!
Lúc này cả ba bố con nhà họ Dư đều đã bị giết chết!
Trình Vạn Lí căn bản không quan tâm bố con con nhà họ Dư có chết hay không, người mà gã quan tâm chính là Trình Tuấn.
24 tiếng đã trôi qua những vẫn không có tin tức gì về hai bọn họ, sợ rằng đã xảy ra chuyện rồi.
"Diệt sạch không để lại một mống!"
Trình Vạn Lí nhìn lướt qua chi chính và đám người làm của nhà họ Dư, sau đó gã xoay người rời đi.
Sau đó cổng chính nhà họ Dư đóng lại, hai gã Rắn Độc và Hổ Gầy nhe răng cười rồi lao thẳng vào đám người.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, toàn bộ nhà họ Dư đã bị tiêu diệt sạch!
"Đại ca, xong rồi!"
Rắn Độc và Hổ Gầy cả người đầy máu đi từ bên trong ra.
Trình Vạn Lí không nói gì, gã đột nhiên nhớ lại những lời của một ông trùm đã nói khi ở thành phố Việt.
"Nhớ rõ, đừng bao giờ đến Vân Thành, chỗ đó vô cùng khủng khϊế͙p͙!"
Lúc đầu gã còn tưởng ông trùm nào đó sau khi nghỉ tay gác kiếm thì đã đến Vân Thành dưỡng lão, nhưng bây giờ xem ra gã đã đoán sai.
"Đại ca cứ yên tâm!"
Hổ Gầy lau vết máu trêи mặt, gã an ủi nói: "Bọn nó không dám làm gì Tiểu Tuấn đâu, cùng lắm chỉ giam giữ thằng bé thôi".
"Không phải chỉ là một tập đoàn Trần Thị cỏn con sao?"
Rắn Độc cất dao phẫu thuật đi: "Nếu chúng nó dám làm Tiểu Tuấn bị thương, thì cứ giết sạch là được rồi".
Trình Vạn Lí nghe thấy vậy thì trong lòng càng cảm thấy bất an hơn, chuyện này không đơn giản như thế đâu.
Ngay cả ông trùm của thành phố Việt cũng đã nhắc nhở gã, nhưng gã lại đoán sai ý của đối phương.
Người tên Tiêu Thiên này chắc chắn không đơn giản, biết Trình Tuấn là con trai của Trình Vạn Lí gã, nhưng vẫn dám giam giữ thằng bé, điều này cho thấy đối phương rất tự tin, không hề sợ gã chút nào!
Cũng có thể tên đó là một kẻ lỗ mãng, dù sao gã cũng chưa từng nghe thấy tiếng tăm của tên đó.
"Người được cử đi có tin tức gì chưa?"
Trình Vạn Lí hỏi.
"Có!"
Lúc này có một tên đàn em vội vàng bước tới nói: "Ông Trình, chúng ta tra được tin tức, Tiêu Thiên đã sai người đích thân đưa Trình Tuấn trở về rồi."
Cái gì?
Trình Vạn Lí nghe thấy tin này thì không khỏi thở phào một hơi.
Xem ra đối phương không phải kẻ lỗ mãng.
Tiêu Thiên này rốt cuộc là ai? Hay anh ta là cánh tay đắc lực của ông trùm nào đó?
Trong lòng Trình Vạn Lí luôn nhớ tới lời nói của ông trùm đó.
"Chúng mày đã từng nghe về tên Tiêu Thiên này chưa?"
Trình Vạn Lí liếc nhìn một vòng rồi mở miệng hỏi!
"Ông Trình, tôi từng nghe qua rồi!"
Một tên tóc đỏ run rẩy bước ra rồi nói: "Trước đây địa bàn Vân Thành rất loạn, sau này Trương Thu Bạch đã quét sạch địa bàn Vân Thành, nhưng anh ta chỉ là kẻ đại diện ngoài mặt thôi, còn Tiêu Thiên mới là người kiểm soát thực tế!"
"Thế à?"
Trình Vạn Lí cau mày, họ Tiêu là một họ rất hiếm có.
Gã thầm lướt qua vài họ ở miền Bắc trong đầu, dường như không có gia tộc lớn họ Tiêu nào.
Chẳng lẽ là miền Nam?
Gã nghĩ đến đây thì tim bỗng đập thình thịch, không phải là nhà họ Tiêu đấy chứ?
Đó chính là gia tộc đỏ chính thống, dù gã có ăn gan hùm cũng không dám động vào, thậm chí ngay cả người đứng sau gã cũng không dám ấy chứ!
Nếu Tiêu Thiên thật sự là người của gia tộc đó, vậy thì dù thế nào cũng không được đặt chân vào Vân Thành này.
"Trừ cái đó ra thì còn tin tức chi tiết hơn về Tiêu Thiên không?"
Để chắc chắn hơn nên Trình Vạn Lí hỏi lại.
Tên tóc đỏ suy nghĩ một lát rồi nói: “Thưa ông Trình, Tiêu Thiên này là một tên đào ngũ, hơn nữa tên đó còn là tên ở rể của tập đoàn Trần thị ở Vân Thành, Chuyện này ai ở Vân Thành cũng biết hết."
Đào ngũ? Tên ở rể?
Trình Vạn Lí và những người khác nhìn nhau.
Người như thế mà cũng có thể khống chế được địa bàn Vân Thành sao? Làm sao được chứ!
"Tên đó chắc chắn chỉ là đàn em của ông trùm nào thôi!"
Rắn Độc cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa cũng chỉ là hạng râu ria!"
Gã đã từng nghe nói về Trương Thu Bạch, dù sao anh ta cũng là tỷ phú của Vân Thành, một nhân vật như thế làm sao có thể bị Tiêu Thiên điều khiển được? Điều này chứng tỏ người đứng sau Tiên Thiên phải là một ông trùm máu mặt.
Cũng chỉ có như thế thì mới giải thích rõ được.
Trình Vạn Lí gật đầu rồi lập tức nói: "Điều tra đi, điều tra kỹ lưỡng cho tao, nhất định phải điều tra rõ ràng chi tiết về người đứng sau tên Tiêu Thiên cho tao".
Vì Trình gia nên gã không thể mạo hiểm được, nếu như đúng là ông trùm máu mặt nào đó thì cho dù gã có muốn vào Vân Thành, thì cũng nhất định không thể đi.
Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, thì người đứng sau gã sẽ không tha cho gã.
Gã nói xong thì bóp nát điếu thuốc: "Nếu Trình Tuấn không sao thì bây giờ quay về Thiên Thành, đã đến lúc phải xử lí sạch sẽ mấy tên cứng đầu rồi!"
"Nhớ rõ phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không được để lại vết máu nào!"
"Vâng, ông Trình!"
Rắn Độc, Hổ Gầy nhanh chóng gật đầu, bọn chúng đã muốn xử Đinh Lập từ lâu rồi, những hắn ta vẫn ngoan cố chống cự, hắn tưởng mạng hắn dai lắm sao?
Khi bọn họ chuẩn bị đứng dậy đi về thì Trình Vạn Lí nhận được cuộc gọi từ Thiên Thành.