Rể Sang Đến Nhà

Chương 237: Bạn cũ gặp lại nhau



Đầu Trọc không giận mà còn mỉm cười, bởi lẽ luồng khí trong người gã như tìm được nơi để xả ra rồi, lúc này xiềng xích đã được phá vỡ.

“Rắc, rắc, rắc”, lúc này xương cốt trong người Đầu Trọc như phát ra tiếng gãy vụn. Một luồng khí yếu ớt truyền khắp người gã. Dường như đó là tiếng xích sắt đã kìm hãm chân tay gã như bị bẻ gãy, toàn thân gã thấy như nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khí thế kinh người như từ cơ thể Đầu Trọc thoát ra ngoài.

“Không xong rồi, gã phá được xích sắt rồi”, hai anh em A Đại toàn thân thấy nổi da gà.

“Mau dẫn nhị thiếu gia chạy đi”, A Đại đưa ra quyết định nhanh chóng, bởi hiện giờ bọn họ căn bản không thể đánh lại Đầu Trọc. Trong mắt A Nhị toát lên vẻ sợ hãi, chân dùng lực rồi xông về phía bên cạnh Vương Thiếu Du, nắm chặt tay hắn nói: “Đại ca, anh chặn gã đầu trọc đó lại, em…”.

“Muốn chạy sao, đừng mơ”, Đầu Trọc quát lớn một tiếng như cắt ngang lời gã.

Bốp”, Đầu Trọc đột nhiên dùng lực, sàn nhà dưới chân lập tức nứt ra.

“Quyền độc”, lúc này trêи tay Đầu Trọc dường như có ánh sáng màu trắng sữa bao trùm.

Đó là khí, những võ giả có thể phá được xích sắt thứ hai thì có thể điều khiển được khí trong cơ thể mình, cũng giống như Triệu Vô Địch có thể chém ra kiếm khí vậy. Nhưng Đầu Trọc vừa mới phá được nên không thể phóng khí ra nên chỉ có thể phủ khí lên trêи bàn tay mà thôi.

Trong lòng A Nhị như báo động muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện ra dưới chân mình như cắm rễ, căn bản không nhúc nhích được nửa bước.

“Chân quỷ….”.

“Bốp”, bàn tay của Đầu Trọc và chân của A Nhị như va đập vào nhau và đánh gãy chân của A Nhị. “Rắc” một cái, xương chân của A Nhị như bị bẻ gãy.

“A…”, A Nhị phát ra tiếng kêu thảm thiết, công lực của gã tập trung hết vào chân, nếu hôm nay Đầu Trọc đánh tàn phế đôi chân này thì thực lực của A Nhị sẽ giảm đi rất nhiều.

“A Nhị…”, A Đại phẫn nộ hét lên: “Thằng đầu trọc kia, tao phải lấy mạng mày”.

“Móng sắt truy hồn”.

“Quyền độc”, bất luận đối phương ra chiêu gì thì Đầu Trọc cũng chỉ có một quyền. Quyền này đủ để va chạm với móng sắt kia và phát ra âm thanh ken két.

Sắc mặt A Đại kinh hãi, trong lúc quyền và móng vuốt giao nhau thì một lực lớn như quét qua. Bàn tay của gã như bị đánh nát, không những thế, quyền của đối phương mạnh đến mức đập lên cả ngực gã như pháo bắn.

“Phụt”, toàn thân gã như bay lên, người vẫn còn trêи không trung rồi một ngụm máu lớn phun ra.

“A Đại, A Nhị”, Vương Thiếu Du sắc mặt kinh sợ, toàn thân như bị dọa đến đờ người ra. A Đại và A Nhị là cao thủ số một số hai của gia tộc, đến họ cũng không phải là đối thủ của Đầu Trọc thì rốt cuộc… Rốt cuộc họ đang chọc vào những người như nào đây.

Bố con Thường Huy cũng sợ đến mức khϊế͙p͙ vía. Đó là Vương Thiếu Du, nhị thiếu gia của nhà họ Vương gia tộc số một Yến Kinh. Thế mà đến hắn, Tiêu Thiên cũng dám đánh mà còn đánh tàn phế người mà hắn dẫn đến nữa. Tiêu Thiên điên rồi sao?

Tiêu Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh Vương Thiếu Du, vỗ lên mặt hắn nói: “Nhớ lấy, cho các người thời gian một ngày”. Tiêu Thiên nhìn Thường Huy một cái rồi dẫn người rời đi.

Vương Thiếu Du ngồi bệt trêи đất trong phòng khách, toàn thân run rẩy, mặt thì sưng như đầu lợn. Thường Huy cũng mặt mũi ủ rũ đau khổ, cổ họng thắt lại, tính toán sai lầm, thực sự là tính toán sai lầm.

Ông ta vốn tưởng rằng Vương Thiếu Du ở đây thì sẽ không có gì phải lo lắng nữa nhưng không ngờ tên ở rể của nhà họ Trần lại bạo lực như thế, đến Vương Thiếu Du cũng đánh không thương tiếc.

“Vương thiếu gia, cậu không sao chứ?”, Thường Huy vội lên trước đỡ hắn dậy.

Một lúc sau, Vương Thiếu Du mới nói với vẻ mặt đầy oán trách: “Tao sẽ không tha cho chúng đâu, tao phải giết chết chúng, giết chết hết”.

“Bây giờ tao phải gọi cao thủ trong nhà đến đây…”, toàn thân Vương Thiếu Du như phát điên, hét lớn rồi chạy ra ngoài.

Hai anh em A Đại A Nhị đỡ nhau lên rồi đuổi theo, gọi: “Nhị thiếu gia, đợi chúng tôi với…”.

“Vương thiếu gia, đợi tôi với”, Thường Huy chạy theo nói: “Vậy nhà họ Thường chúng tôi phải làm sao, cậu không thể bỏ mặc nhà chúng tôi chứ”. Tiêu Thiên bắt bọn họ trong vòng một ngày phải cút ra khỏi thành phố Việt, nếu như không đi thì chỉ e…

“Bốp”, Vương Thiếu Du trực tiếp tát một cái lên mặt ông ta, nói: “Mẹ mày chứ, cút đi…”.

Thường Huy bị cái tát này làm cho hồ đồ, ông ta cũng không dám chắn cái tát đó nên đành chịu tát rồi nhìn họ rời đi với đôi mắt vô hồn.

“Bố ơi, chúng ta… Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”, Thường Uy thập thễnh chân bước lại, trong lòng hoang mang cực độ. Hắn như hiểu ra, nhà họ Trần căn bản không sợ nhà họ Vương. Hiện giờ nhà họ Thường đã đắc tội chết với nhà họ Trần rồi, nếu như nhà họ Thường không đi thì nhà họ Trần sẽ không tha cho họ.

Thường Huy xoay người lại, đôi mắt vốn vô hồn giờ đây toàn là lửa giận, ông ta giơ tay lên rồi tát bốp một cái.

“Bốp”, toàn thân Thường Uy như đờ đẫn ra, nói: “Bố, bố tát con làm gì?”

“Bốp, bốp”, Thường Huy không để ý mà trái phải mỗi bên một cái tát, vừa tát vừa nói: “Không làm được chuyện gì chỉ giỏi phá, chuyện nhỏ như này giao cho mày mà cũng không làm nổi. Mẹ kiếp, trước khi chọn đối thủ, mày không tìm hiểu kỹ càng lai lịch của đối phương à?”

“Nhà họ Trần có nhiều cao thủ như vậy thì làm sao có thể là một gia tộc bình thường được, mày đúng là đồ khốn nạn”, Thường Huy càng nói càng tức nên ra tay ngày càng hung hãn hơn: “Đồ nghiệp chướng, nhà họ Thường đúng là bị hủy trong tay mày rồi”. Chỉ cần nghĩ đến tập tài liệu về tập đoàn Trần Thị mà Thường Uy nghênh ngang đặt lên trước mặt ông ta mà ông ta lại bực. Tập đoàn Trần Thị không sợ ai như thế, chứng tỏ sau lưng có người chống lưng. Thế mà thằng khốn này lại nói Tập đoàn Trần Thị chỉ là một gia tộc nhỏ bé không đáng nói.

Bây giờ nghĩ lại ông ta mới thấy mình đúng là ngu xuẩn, một gia tộc nhỏ bé mà có thể trong thời gian chưa đầy nửa năm đã mở rộng phát triển đến tận thành phố như này sao? Vì thế mà ông ta ra tay càng nặng hơn, Thường Uy bị ông ta đánh cho mà liên tục kêu gào.

“Bố đừng đánh nữa, đánh nữa con sẽ bị bố đánh chết đấy”.

“Con là con độc đinh của nhà họ Thường đấy”, Thường Uy khóc lóc cầu xin.

“Trước đây thôi, bây giờ… Thì không phải nữa rồi”, Thường Huy hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại lên gọi. Rất nhanh điện thoại đổ chuông, trong điện thoại truyền lại tiếng của một người phụ nữ: “Sao lại gọi cho tôi giờ này thế?”

“Đưa con đến đây, tôi chuẩn bị cho nó nhận tổ tiên”.

“Gì cơ, ông nói thật sao?”, trong điện thoại, người phụ nữ nói với giọng vui mừng khôn xiết, thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy.

Thường Uy không dám tin mà nhìn bố của mình. Toàn thân hắn như mềm nhũn, hắn biết bố mình đã từ bỏ mình thật rồi.

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Thường, Tiêu Thiên nhận được cuộc gọi của Tư Mã Kính.

“Quay đầu xe đi, đến cao ốc Dao Trì”, tập đoàn Dao Trì có được thành tựu như hôm nay, Tư Mã Kính có vai trò rất lớn. Điều thú vị là lâu như vậy rồi nhưng Tiêu Thiên chưa từng gặp mặt Tư Mã Kính.

Xe Maybach dừng ở dưới tòa nhà, một người trẻ tuổi mặc đồ âu màu đen, vẻ mặt tuấn tú nhanh bước đi đến mở cửa: “Hoan nghênh chủ tịch”.

“Tư Mã Kính, cậu ngẩng đầu lên nhìn xem tôi là ai?”

Lúc này, Tư Mã Kính ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chấn động, nói: “Anh… Anh là Độc Cô An?”

Độc Cô An là tên trước đây của Tiêu Thiên, sở dĩ đặt tên là An bởi vì mẹ của anh luôn hi vọng anh có thể sống một đời bình an.

“Đã lâu không gặp?”, Tiêu Thiên thản nhiên cười nói: “Đi nào, chúng ta lên tầng nói chuyện”.

Tư Mã Kính vừa thấy kinh ngạc vừa khó tin, cậu ấy đi theo sau Tiêu Thiên mà không nói lời nào.

“Chào Tổng giám đốc”.

“Chào Tổng giám đốc”, nhân viên của tập đoàn tài chính Dao Trì nhìn thấy Tư Mã Kính thì đều chào hỏi cậu. Nếu như trước đây thì cậu ấy đều cười gật đầu đáp lại nhưng hôm nay vẻ mặt cậu không chút biểu cảm, nhìn thấy mà coi như không. Không ít người đều tò mò không biết hôm nay Tư Mã Kính làm sao vậy. Nhưng khi mọi người nhìn thấy Tiêu Thiên đi đầu thì lòng hiếu kỳ của mọi người đều như đốt cháy. Người con trai này là ai vậy? Đến tổng giám đốc cũng phải đi sau anh ta.

…………………

Trong văn phòng, Tiêu Thiên đun nước pha trà như không kiêng kị gì, Tư Mã Kính ngồi đối diện với anh mà mặt mày ủ rũ không nói một lời.

“Chúng ta phải mười mấy năm không gặp rồi nhỉ?”, Tiêu Thiên rót một cốc nước cho cậu ấy rồi nói: “Sao vậy, gặp tôi không vui sao?”

Tư Mã Kính lắc đầu, nói: “Chỉ có có chút không dám tin thôi ạ”. Ở Yến Kinh, có một nhóm người, họ không thể nhìn thấy mặt trời, sự tồn tại của họ là sự sỉ nhục và vết nhơ đối với một số người. Bọn họ chính là những người con riêng của gia tộc. Tư Mã Kính cũng vậy, cậu ấy không có bạn bè, người bạn duy nhất là Độc Cô An hay chính là Tiêu Thiên đã mất tích mười mấy trước. Cậu ấy từng nhìn ảnh của Tiêu Thiên, chỉ có điều trong ảnh Tiêu Thiên với mái tóc bạc, thoạt nhìn cứ như ông chú trung niên. Cậu ấy chỉ thấy quen mắt nhưng không nghĩ quá nhiều. Nhưng những gì cậu không nghĩ thông thì giờ đều nghĩ thông suốt hết rồi.

Ví dụ như lúc Trương Thu Bạch tiến cử mình với Tiêu Thiên, Tiêu Thiên không do dự gì mà đồng ý luôn, thậm chí Tiêu Thiên còn không cần gặp mặt nữa.

Ông chủ này tốt quá đi, thậm chí tốt đến mức khiến cậu ấy khó đón nhận được. Nhất thời khiến cậu thấy sợ hãi, thậm chí sợ mình không hoàn thành được nhiệm vụ mà Tiêu Thiên giao cho. Vì vậy mỗi ngày mỗi đêm đều nỗ lực tăng ca chính là muốn nhanh chóng hoàn thành mục tiêu mà Tiêu Thiên đề ra.

“Anh giấu em kỹ thật đấy”.

Tiêu Thiên cười lớn, nói: “Tôi cố ý đấy, chỉ muốn xem dáng vẻ cậu sau khi biết được thân phận thật sự của tôi thôi”.

“Bức ảnh đó của anh là nhờ người chỉnh rồi đúng không?”, Tư Mã Kính hỏi.

“Ảnh nào?”

“Ảnh trêи tư liệu đó anh”, lúc này Tiêu Thiên ngây người ra như hiểu được cậu ấy nói gì: “Không, đó là tôi thật đấy”.

Từ lúc anh rời khỏi Bắc Cảnh, anh mắc một căn bệnh khó nói, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả ngoại hình. Lúc đó nhìn anh thật sự rất già, danh xưng ‘ông chú’ cũng từ đây mà ra. Mặc dù nói bây giờ anh đã dần khôi phục lại phong độ, tóc cũng đen lại rồi nhưng Trần Mộng Dao vẫn không thay đổi cách gọi, một câu "chú", hai câu “chú”.

Nghe thấy vậy thì Tư Mã Kính gật đầu và cũng không hỏi tiếp.

“Em nghe Thu Bạch nói, anh đi tham gia quân ngũ, chẳng trách mà bao nhiêu năm không thấy tung tích gì, tìm anh lâu như vậy mà không thấy”.

“Ừm, tôi mới về năm nay”, Tiêu Thiên nói có chút xúc động.

“Chết tiệt thật, anh không thể viết cho em một lá thư hay sao?”, Tư Mã Kính cắn răng nói: “Anh có còn coi người bạn như em ra gì không?”

Cậu ấy vẫn còn nhớ, lúc Tiêu Thiên bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ấy đã buồn đến mức nào, thậm chí cậu ấy còn định đi cùng với Tiêu Thiên nữa. Nhưng lúc đó cậu ấy quá yếu đuối, còn không ra nổi cửa nhà thì nói gì đến đi cùng.

“Hai người đàn ông thì viết thư gì chứ?”, Tiêu Thiên bĩu môi nói: “Lập dị quá đi”.

“Mẹ kiếp, ông anh quả nhiên không coi em là anh em nhé…”, khóe mắt Tư Mã Kính như có nước mắt rồi một quyền đập lên ngực Tiêu Thiên. Nếu để đám nhóc ở Bắc Cảnh nhìn thấy có người dám làm thế này với chiến thần thì chỉ e sớm đã tạo phản rồi.

Tiêu Thiên cũng không né tránh mà cười nói: “Ai nói tôi không coi cậu là anh em, cậu nghĩ xem cậu ra khỏi nhà Tư Mã kiểu gì?”. Cả đời này Tiêu Thiên không có quá nhiều bạn và Tư Mã Kính được coi là một trong số đó. Không những vì hai người có tuổi thơ giống nhau, mà quan trọng hơn, Tư Mã Kính thực sự coi anh như anh em của mình. Tiêu Thiên sắp xếp mọi thứ chính là vì hôm nay.

Tư Mã Kính là người thông minh nhạy bén, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu điểm mấu chốt trong đó.

“Đồ khốn này lại dám tính toán với cả em nữa”, trêи miệng cậu nói thế nhưng không kìm nổi mà bật cười. Tiếng cười giòn tan, như muốn trút bỏ nỗi bất mãn, bất bình đã nhiều năm.

“Trước kia đều là cậu thắng, bây giờ cũng nên đến lượt tôi thắng một lần chứ?”, Tiêu Thiên cũng không kìm nổi mà đắc ý bật cười. Có lúc, niềm vui của đàn ông chỉ giản đơn như vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.