Rể Sang Đến Nhà

Chương 246: Cái chết của Bạch Trung



Cùng lúc đó, ở trong phòng sách.

Bạch Vô Cực gọi đại quản gia đến, “Bạch Ngọc Lan vẫn chưa đến?”

“Thưa tộc trưởng, người bên dưới vẫn chưa đến báo!”

“Đi xem thử đi”.

Tiêu Thiên nói cô ấy lên máy bay lúc 6 giờ, tính thời gian thì cũng sắp đến rồi.

“Vâng!”

Quản gia quay người rời đi.

“Này, cô gái của gia tộc nhánh phụ kia xinh đẹp thật”.

“Dáng vẻ đó quá tuyệt vời!”

“Đúng vậy, Thập quản gia tối nay may mắn thật, nếu tôi có thể sảng kɧօáϊ một trận thì có sống ít hơn 10 năm tôi cũng bằng lòng”.

Ngoài đại quản gia thuộc dòng chính nhà họ Bạch, thì những người còn lại đều là họ hàng xa của nhà họ Bạch.

“Các cậu đang nói gì vậy?”

Đại quản gia quát mắng.

Đệ tử nhà họ Bạch đang giữ cửa bị dọa cho vội vã đứng thẳng người, đêm hôm khuya khoắt sao đại quản gia lại đến đây, vị quản gia này là người nghiêm khắc tàn nhẫn, trong nhà họ Bạch không ai là không sợ ông ta.

Đại quản gia lạnh lùng hừ một tiếng rồi hỏi: “Tối nay không có ai đến đây à?”

“Thưa đại quản gia, không có ạ!”

Không có?

Đại quản gia nhíu mày, nghĩ thầm chắc Bạch Ngọc Lan vẫn chưa đến, rồi nói: “Tẹo nữa có người tên Bạch

Ngọc Lan đến đây, thì thông báo ngay lập tức, nghe rõ chưa?”

“Vâng thưa đại quản gia, chúng tôi đã rõ...”.

Đột nhiên, một trong những tên canh cổng nghĩ đến điều gì đó, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Bạch Ngọc Lan, đây chính là tên của người con gái thuộc dòng nhánh họ Bạch vừa rồi mà?

“Đại... đại quản gia, vừa... vừa nãy người tên Bạch Ngọc Lan đã đến rồi”.

“Cô ấy ở đâu?”

Đại quản gia vội hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của đại quản gia, tên đó cũng ngây ra, chuyện gì vậy, vì sao đại quản gia lại quan tâm đến người của nhánh phụ như vậy?

“Cô... cô ấy theo Thập quản gia vào trong rồi...”

“Đi đâu?”

“Đi... đi đến chỗ ở của ông ấy...”

“Tên khốn khϊế͙p͙ này, lần này gây họa lớn rồi!”

Đại quản gia giẫm mạnh chân, vội vàng chạy đi.

Mấy tên trước cổng ngu ngơ, chuyện này là thế nào?

Lẽ nào thân phận của người tên Bạch Ngọc Lan này rất đặc biệt?

Lúc này, tại nhà Bạch Trung, Bạch Ngọc Lan đang bị ép đến một góc.

Hai mắt Bạch Trung lộ ra tia tà ác, “Đừng sợ, em trốn làm gì, tôi cũng không có ăn thịt em!”

“Ông đừng đến đây!”

Bạch Ngọc Lan hai tay ôm ngực, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cô không ngờ lần đầu tiên đến nhà chính lại xảy ra chuyện như thế này.

“Đừng có không biết phải trái, nếu không phải thấy cô có chút xinh đẹp thì ông đây cũng không thèm liếc mắt đến cô”.

Là quản gia cấp thấp nhất của nhà họ Bạch, quyền lợi nhỏ nhất, hắn ta được phân công việc đón con cháu của chi nhánh chuyển đến, kiếm chác được ít đến đáng thương.

Vì vậy hắn ta liền chú ý đến đám con gái này.

Đương nhiên, dòng nhánh Vân Thành và hắn ta là họ hàng xa lắc xa lơ, cách nhau mười mấy thế hệ, đó cũng là lý do hắn ta trắng trợn như vậy.

“Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, thì tôi đảm bảo cuộc sống của em sẽ rất thoải mái, nhưng nếu em không nghe lời thì tôi sẽ có rất nhiều cách dày vò em”. Luật lệ của gia tộc rất nghiêm ngặt, những con cháu chi nhánh này rất dễ mắc sai lầm, khi bị hắn ta nắm được thóp thì hắn ta muốn trừng phạt thế nào mà chẳng được!

“Thả tôi ra!”

Bạch Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào hắn ta, dù có chết cô cũng không để tên ghê tởm này động vào mình.

“Cứu tôi với, cứu!”

Cô lớn tiếng kêu cứu.

“Ha ha, em gọi đi, em gọi nát họng cũng không có ai nghe thấy đâu!”

Bạch Trung không nhịn được cười phá lên, nhà của hắn ta rất hẻo lánh, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, thường ngày cũng không mấy ai qua đây.

Hắn ta từ từ cởi quần áo của mình, mỉm cười tiến đến, kéo Bạch Ngọc Lan đẩy lên giường.

Bạch Ngọc Lan đã tuyệt vọng rồi.

Thân dưới đau đớn kinh khủng khiến cô không còn sức chống cự.

Bạch Trung hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê nói: “Thơm, thơm quá đi mất”.

Nói xong, hắn ta liền định lao đến.

Đúng lúc này, ‘Ầm’ cánh cửa phòng bị người bên ngoài đá văng phát ra âm thanh rất lớn.

“Súc sinh!”

Tiếng hét lớn đủ để khiến Bạch Trung sợ hãi, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, đại quản gia tức giận bừng bừng đứng trước cửa, điều càng làm hắn hồn bay phách lạc là tộc trưởng đang đứng sau ông ta.

“Mẹ kiếp, mày ăn gan hùm à, dám cưỡng hϊế͙p͙ người trong gia tộc, mày muốn chết rồi!” Đại quản gia hai mắt trợn trừng, bước nhanh đến nắm lấy cổ hắn ta, vung tay, ném Bạch Trung bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

Đại quản gia nhìn Bạch Ngọc Lan đang nằm trêи giường khóc như mưa, thấy cô quần áo chỉnh tề thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Tộc trưởng, tôi...”

“Bốp”.

Sắc mặt Bạch Vô Cực cực kì lạnh lẽo, thẳng tay tát lên mặt hắn ta, “phụt”miệng phun ra 1 ngụm máu, mấy chiếc răng bay ra.

Với sức mạnh to lớn như vậy, Bạch Vô Cực hiển nhiên cũng là một cao thủ võ thuật.

“Mày muốn chết à?”

Vài phút trước Tiêu Thiên mới gọi điện bảo ông ta chăm sóc Bạch Ngọc Lan, vài phút sau thứ chó má này đã muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô ấy, con mẹ nó nếu để hắn thực hiện được thì cả nhà họ Bạch này đều toi đời.

Tiêu Thiên mà tức giận thì nhà họ Bạch có là cái thá gì, mười nhà họ Bạch cũng không đủ cho một ngón tay của anh ta nghiền nát.

“Trưởng tộc, tôi sai rồi, tôi sai rồi...”

Bạch Vô Cực không để thèm để ý đến hắn ta, nhìn đại quản gia, “Đánh cho tôi...”

Nói xong, bước nhanh đến bên giường, thấy vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của Bạch Ngọc Lan, thì càng tức giận.

“Đánh cho đến chết!”

“Vâng!”

Ánh mắt đại quản gia nghiêm lại, biết tộc trưởng đã có ý muốn giết người, liền rút một chiếc roi sắt từ thắt lưng ra, quật không chút thương tiếc lên người hắn ta.

“Bốp, bốp, bốp”.

“Bốp, bốp, bốp”.

Không lâu sau, hắn ta đã bị đánh cho toàn thân bê bết máu, tiếng hét thảm thiết vang sang cả nhà bên cạnh.

“A... tộc trưởng, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi...”

Cho dù hắn ta cầu xin tha thứ như thế nào, thì Bạch Vô Cực cũng không động lòng.

Tiếng hét thảm thiết của hắn khiến ánh mắt của Bạch Ngọc Lan trở nên tươi tỉnh hơn.

“Anh... anh là tộc trưởng?”

“Ngọc Lan, thật xin lỗi, là do anh quản lý không nghiêm, khiến em bị hoảng sợ!”

Bạch Vô Cực vội vàng cúi người xin lỗi, cho dù là tộc trưởng của nhà họ Bạch, nhưng về thân phận anh ta không thể bằng người phụ nữ của Tiêu Thiên.

Sở dĩ nhà họ Bạch có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào Tiêu Thiên, nếu không có Tiêu Thiên thì nhà họ Bạch bọn họ đã sớm bị sụp đổ trong cuộc chinh phạt của các gia tộc lớn rồi.

“Bốp, bốp”.

Chiếc roi quất xối xả lên người Bạch Trung, rất nhanh, tiếng cầu xin của hắn ta dần trở nên yếu ớt, hiện giờ đã kêu không ra tiếng, thở không ra hơi, giống như không còn sống nổi.

“Bốp”.

Dùng hết sức mạnh, chiếc roi cuối cùng đánh xuống đã kết thúc hoàn toàn mạng sống của Bạch Trung.

Đại quản gia dù là cao thủ võ thuật, nhưng hai tay đánh đến mức nhũn ra, ông ta cầm chiếc roi đẫm máu đi đến: “Tộc trưởng, hình phạt đã kết thúc”.

Bạch Vô Cực xua tay, nghiêm mặt nói: “Thông báo toàn tộc, treo thi thể của Bạch Trung ở Bạch Viên 3 ngày để cảnh tỉnh, phải để cho bọn hắn nhớ kĩ, quy định của gia tộc to hơn trời, ai dám vi phạm đều phải chết!”

“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, sẽ đưa Bạch Ngọc Lan vào gia phả dòng họ, ta nhận cô ấy là em gái kết nghĩa, địa vị chỉ đứng dưới ta, ngày mai triệu tập con cháu toàn gia tộc đến dự lễ!”

“Vâng!”

Đại quản gia chắp tay, kéo thi thể của Bạch Trung rời đi.

Đợi đại quản gia rời đi, Bạch Ngọc Lan lúc này mới hoàn hồn lại, vẻ mặt phức tạp nói, “Tộc trưởng, chuyện... chuyện này sao có thể được, tôi chỉ thuộc chi nhánh, tuy là dòng chính nhưng thế hệ cách nhau mười mấy đời, anh nhận tôi làm em gái kết nghĩa thì vai vế chẳng phải sẽ loạn hết sao?”

“Không sao”.

Bạch Vô Cực lắc đầu cười: “Chỉ sợ em không đồng ý, coi thường người anh trai kết nghĩa này”.

“Đâu dám!”

“Được, vậy quyết định thế đi, ngày mai trước sự chứng kiến của cả gia tộc, em gia nhập vào gia phả dòng họ ta, sau này em là em gái kết nghĩa của anh, trong gia tộc là người dưới một người trêи nghìn người.”

Bạch Ngọc Lan đầu óc choáng váng, sao trong chớp mắt đã thành em gái kết nghĩa của tộc trưởng rồi, chuyện... chuyện này ʍôиɠ lung quá đi.

Đi theo sau ông ta, Bạch Ngọc Lan không nhịn được hỏi: “Tộc trưởng, vì sao?”

Bạch Vô Cực cười nói: “Có một người bạn thân thiết nhờ anh chăm sóc”.

“Bạn thân thiết?”

Bạch Ngọc Lan rất kinh ngạc, trong đầu lóe lên vài bóng dáng, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, “Có phải là Tiêu Thiên không?”

Bạch Vô Cực cười mà không nói.

Dù cho Bạch Ngọc Lan có hỏi thế nào, thì ông ta cũng không lặng thinh không nói.

Đến nhà chính của gia tộc, tường trắng bao quanh, xung quanh là hàng liêu xanh ngắt, ba cánh cổng đầy hoa leo, hành lang nối liền bốn phía.

Trong sân các đường lát gạch nối liền nhau, điểm xuyết một vài tảng đá lớn...

Ngôi nhà của Bạch Trung không thể nào sánh bằng.

“Sau này, đây chính là nhà của em, anh ở ngay trong căn nhà khác cách đây không xa, nếu có chuyện gì thì sai người đến thông báo là được rồi”.

Bạch Vô Cực còn bố trí cho Bạch Ngọc Lan 4 cô hầu gái, đều là người được nhà học Bạch huấn luyện từ nhỏ.

“Cảm... cảm ơn tộc trưởng...”.

“Sau này gọi anh là anh trai được rồi, tộc trưởng gì chứ, nghe xa lạ quá!”

Bạch Vô Cực cười vẫy vẫy tay, thật ra anh ta nhận Bạch Ngọc Lan làm em gái kết nghĩa là có một chút mong muốn xấu xa.

Anh chủ yếu là muốn làm anh rể của Tiêu Thiên.

“Vâng... vâng ạ!”, Bạch Ngọc Lan gật đầu.

“Nghỉ sớm đi, ngày mai anh sẽ lại đến tìm em”.

Nói xong, Bạch Vô Cực liền quay người rời đi.

“Tiểu thư, chúng em phục vụ chị tắm rửa thay quần áo ạ.”

“Không cần đâu, tự tôi làm được rồi!”

“Tiểu thư, chị chê bọn em à?”

“Nếu chị không để bọn em phục vụ, thì theo quy định, chúng em sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.”

......

Bạch Ngọc Lan không lay chuyển được bọn họ, cuối cùng đành hưởng thụ trải nghiệm làm thiên kim đại tiểu thư thời cổ đại.

Thấy trêи người Bạch Ngọc Lan đầy dấu hôn, mấy cô gái nhỏ không nhịn được hỏi, “Tiểu thư, những dấu vết trêи người chị là do ai để lại vậy.”

“Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả...”

“Đúng vậy, nhìn đã thấy đau...”.

Mặt Bạch Ngọc Lan đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ vừa sốt ruột, còn không phải tên dã thú Tiêu Thiên thì ai chứ, lăn qua lăn lại không ngừng nghỉ.

Từ từ tắm xong, Bạch Ngọc Lan trở về phòng, nằm trêи chiếc giường ấm áp, nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, dùng bốn từ quanh co li kì cũng không đủ để miêu tả.

Cô cầm điện thoại, muốn nhắn tin hỏi Tiêu Thiên, soạn xong tin nhắn, nhưng chần chừ không gửi.

“Thôi, chắc chắn là tên xấu xa nhà anh âm thầm giúp em rồi”.

Trong lòng Bạch Ngọc Lan cảm thấy ngọt ngào, cô không ngờ Tiêu Thiên lại thật sự quen biết Bạch Vô Cực, tuy Bạch Vô Cực không trả lời chính thức, nhưng phản ứng và thái độ của ông ta đã nói lên tất cả.

Cô xóa từng chữ đã soạn xong, nếu mình gửi tin nhắn thì tên xấu xa kia chắc chắn sẽ đắc ý cho xem?

Quay đi quẩn lại cuối cùng đến thủ đô, nhưng vẫn cần anh ấy chăm sóc.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng có cô gái nào lại không thích sự quan tâm của người yêu chứ?

Ngẫm nghĩ một chút, cô lại soạn một đoạn tin nhắn rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có vài chữ.

“Em đến rồi, đừng nhớ em!”

Sau đó gửi đi.

Gửi xong tin nhắn, cô để điện thoại sang một bên, đợi tin nhắn lại.

1 phút, 5 phút, 20 phút... vẫn chưa có tin trả lời.

Cuối cùng, 1 tiếng sau, lúc cô sắp ngủ gục thì điện thoại rung lên, “Biết rồi!”

Bạch Ngọc Lan trêи đầu đầy vạch đen, bản thân đợi một tiếng lại chỉ đợi được hai chữ này.

Anh miễn cưỡng trả lời tin nhắn của em đến cỡ nào chứ?

Bạch Ngọc Lan tức giận vứt điện thoại sang một bên, cô nghĩ sau này không thèm gặp tên xấu xa đáng ghét kia nữa.

Ngẫm nghĩ chút, cơn mệt mỏi ập đến khiến cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm đó, nhà họ Bạch to lớn đã xảy ra một cơn chấn động.

Tất cả mọi người đều kinh sợ trước thủ đoạn độc ác của tộc trưởng.

Đó là thập quản gia đó, người đang sống sờ sờ mà lại bị đánh chết, treo xác lên Bạch Viên.

Một vài người con gái nhát gan nhìn thấy thi thể bê bết máu kia đều bị dọa cho phát khóc.

Cả nhà học Bạch từ trêи xuống dưới đều bắt đầu trở nên cẩn thận dè dặt, tám quản gia còn lại của nhà họ Bạch ai ai cũng nghiêm chỉnh lại.

‘Dưới ʍôиɠ’ bọn họ sạch đến mức không thể sạch hơn.

Thậm chí có hai người vì không chịu được áp lực mà chủ động đi tìm Bạch Vô Cực thật thà nhận lỗi, đợi bọn họ là gia quy nghiêm khắc, nhưng ít nhất không phải mất đi cái mạng nhỏ của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.