Sau khi ra khỏi nhà mới, điện thoại di động của Trần Mộng Dao vang lên, là cuộc gọi từ công ty.
“Dao Dao, có chuyện gì vậy?”
“Công ty gọi điện thoại bảo cháu quay lại!” Trần Mộng Dao nói.
“Đi thôi, tôi đưa em đi!” Tiêu Thiên nói
“Anh Thiên, em lái xe đưa hai người đi.” Trương Thu Bạch tiến lên trước, nói.
Tiêu Thiên xua tay: “Không cần đâu, tôi tự lái xe đến đây!
Trương Thu Bạch cũng không ép buộc, gật đầu nhìn họ đi ra khỏi cửa.
Ngay khi anh ta chuẩn bị vào văn phòng, Lưu Hà lo lắng chạy lại, trêи tay cầm một cái túi: “Ông chủ, Tiêu tiên sinh quên đồ ở đây.”
Trương Thu Bạch nhìn chiếc túi, có lẽ là của mẹ vợ anh Thiên.
“Đưa đồ cho tôi, tôi lập tức mang đến đó.”
….….
Tầng thượng của Bất động sản Phú Hoa.
Phòng họp chật kín người. Hôm nay là ngày nhà họ Hạ và nhà họ Trần ở Vân Thành ký kết hợp đồng. Để thể hiện sự kính trọng của mình, bà cụ Trần đã triệu tập tất cả các cán bộ của nhà họ Trần qua đây.
Nhà họ Hạ là gia tộc hạng hai ở Vân Thành, năm ngoái suýt chút nữa đã trở thành gia tộc hạng nhất, khối tài sản lớn gấp nhiều lần so với nhà họ Trần.
“Vẫn là Văn Siêu tài giỏi, vậy mà có thể giành được mối hợp tác với nhà họ Hạ.”
“Thế này có là gì, Văn Siêu còn liên hệ được với tập đoàn Thiên Hồng nữa. Đợi sau khi ký hợp đồng xong với nhà họ Hạ, Văn Siêu sẽ xuất mã, bàn bạc về chuyện hợp tác, chắc cũng chỉ là chuyện trong vài phút.”
“Đúng đấy, với tốc độ này, nhà họ Trần chúng ta sẽ trở thành gia tộc hạng nhất vào một ngày không xa.”
Phòng họp ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người đều vây quanh Trần Văn Siêu cười cười nói nói.
“Haha, yên tâm đi, chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng tôi nhất định sẽ bàn bạc ổn thỏa.”Trần Văn Siêu mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng bồn chồn. Hôm qua, ngay cả mặt của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hồng còn chưa gặp qua đã bị đuổi ra ngoài rồi, hợp đồng với tập đoàn Thiên Hồng chắc chắn không thể đùa.
Ngay cả việc hợp tác với nhà họ Hạ cũng không phải do hắn ta đàm phán mà là công lao của bố hắn, Trần Dũng.
Trần Dũng làm vậy chẳng qua chỉ để củng cố vị trí của Trần Văn Siêu trong gia đình đồng thời vì quyền thừa kế của hắn mà thôi, ông ta cũng rất nhọc lòng.
“Vậy thì tốt rồi, nếu như tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hồng muốn đến, tôi sẽ đốt pháo chào đón anh ta!” Có người vừa cười vừa nói.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang bên ngoài, cả phòng họp im lặng một lúc.
Bà cụ Trần đi cùng một người đàn ông trung niên, vừa cười vừa nói tiến vào phòng họp.
"Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là chủ tịch Hạ, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hạ. Hôm nay, thay mặt nhà họ Hạ đến đây để ký thỏa thuận hợp tác với nhà họ Trần chúng ta. Mọi người hoan nghênh chủ tịch Hạ!" Cụ ông bên kia giới thiệu.
Sau khi khen ngợi nhau, hai bên bước vào quá trình ký thỏa thuận.
Nhưng ngay lúc này, Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên vội vã chạy tới công ty.
“Thật ngại quá, bà nội, vừa rồi con và Tiêu Thiên có chút chuyện phải giải quyết nên đã đến muộn.” Trần Mộng Dao vừa bước vào phòng đã nhanh chóng xin lỗi.
Chủ tịch Hạ vừa chuẩn bị đặt bút để ký liền bất giác ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã nhìn thấy Tiêu Thiên.
“Là cậu!”
Chủ tịch Hạ đập cây bút mình đang cầm xuống bàn.
Tiêu Thiên lúc này mới nhận ra, người này chính là người lúc sáng muốn mua biển số xe của mình tại văn Sở quản lý phương tiện.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Thiên.
“Chủ tịch Hạ, cậu không cần bận tâm đến tên phế vật này, đợi ký xong hợp đồng rồi tính sổ với cậu ta cũng chưa muộn!” Bà cụ Trần cảm thấy bầu không khí có chút không đúng nên nhanh chóng thúc giục.
“Ký cái ʍôиɠ tôi ý!”
Hạ Gia Vinh trực tiếp xé bỏ hợp đồng thành hai nửa, chỉ tay về phía Tiêu Thiên nói một cách giận dữ: “Mẹ kiếp thật, không ngờ cậu lại là người nhà họ Trần, hôm nay không chỉ mỗi việc hợp tác không thành, mà sau này tôi cũng sẽ đàn áp nhà họ Trần, để cậu biết kết cục của việc đắc tội với Hạ Gia Vinh.”
Sáng nay, tại Sở quản lý phương tiện, Tiêu Thiên đã làm mất mặt ông ta trước bao nhiêu người, đang nghĩ đến việc phải làm thế nào để trả mối thù này, không ngờ chiều nay đã có cơ hội.
“Cái gì? Cậu dám xúc phạm chủ tịch Hạ sao, cậu thật sự muốn sống hay muốn chết!”
Trần Văn Siêu nhìn với ánh mắt như nhìn kẻ thù, nhanh chóng nói: "Chủ tịch Hạ, tên tiểu tử này không phải là người nhà họ Trần, hắn không có quan hệ gì với chúng tôi."
“Thật khốn kiếp!”
Hạ Gia Vinh đấm một cái vào mặt Trần Văn Siêu: “Đều gọi là bà nội, còn nói không có quan hệ gì. Muốn hợp tác với tôi sao, cứ nằm mơ đi, có muốn cũng không được đâu!”
Trần Văn Siêu phải chịu một đấm lập tức kêu đau một tiếng, Trần Dũng đứng bên cạnh thậm chí còn quẫn trí hơn.
Nhưng vì lợi ích của gia tộc, ông ta cố nén cảm xúc trong lòng, nói: “Chủ tịch Hạ, xin hãy bình tĩnh …”
Nhìn thấy vậy, Trần Mộng Dao không biết nên làm gì, căn bản cô không biết giữa Tiêu Thiên và Hạ Gia Vinh đã xảy ra mâu thuẫn gì.
Bà cụ Trần cũng vô cùng lo lắng, vội vã bước tới chặn đường hắn ta: "Chủ tịch Hạ, tên khốn này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Trần cả. Chỉ cần một lời nói của cậu thôi, ngay bây giờ tôi sẽ đuổi bọn họ khỏi gia đình. Còn chuyện hợp tác, mong cậu hãy suy nghĩ lại!"
“Trần Mộng Dao, xem ông chồng phế vật của cô đã làm được chuyện gì tốt này, đến cả chủ tịch Hạ mà cũng dám đắc tội.”
“Đúng là sao chổi của nhà họ Trần mà, đã làm loạn trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội rồi, hôm nay lại làm hỏng chuyện tốt nhà họ Trần.”
“Bà nội, bây giờ cứ đuổi cả gia đình bọn họ ra khỏi gia tộc đi!”
Trong khoảnh khắc, cả phòng họp đều là những lời chỉ trích mắng chửi của các quan chức nhà họ Trần với Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên, bọn họ hận không thể động thủ.
Hạ Gia Vinh ban đầu rất tức giận, nhưng nhìn thấy nhà họ Trần nhao nhao lên án Tiêu Thiên, sự tức giận của ông ta bắt đầu lắng xuống.
Ông ta khoanh tay trước ngực, vênh váo nhìn Tiêu Thiên, lập tức nói: “Muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Hạ bọn tôi cũng không hẳn là không được.”
Hắn vừa dứt lời, bà cụ Trần nhanh chóng nói: “Chủ tịch Hạ, chỉ cần là chuyện nhà họ Trần có thể làm được, nhất định chúng tôi sẽ đáp ứng.”
“Bà cụ Trần, đây là cháu của bà.” Hạ Gia Vinh chỉ vào Tiêu Thiên: “Chỉ cần tiểu tử này quỳ xuống dập đầu ba cái, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Trần các người.”
Hạ Gia Vinh vừa nói xong, trong mắt Tiêu Thiên lóe lên sát khí vô cùng mãnh liệt.
Bà cụ Trần nghe xong, không chút do dự mắng chửi Tiêu Thiên: “Đồ chó chết, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với chủ tịch Hạ?”
Tiêu Thiên nhìn bà cụ Trần với ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng nói: “Bà thậm chí còn không biết giữa cháu và ông ta đã xảy ra chuyện gì mà đã muốn cháu quỳ xuống cầu xin ông ta sao?”
“Bà luôn miệng nói rằng cháu không có chút quan hệ gì với nhà họ Trần, vậy nên ông ta có hợp tác với nhà họ Trần hay không có liên quan tới cháu sao?”
“Muốn Tiêu Thiên này quỳ xuống, các người không có tư cách!”
Tiêu Thiên nói to ba câu này.
Trần Mộng Dao, người đừng gần anh nhất, đã cảm nhận được một luồng điện mạnh mẽ trong cơ thể Tiêu Thiên, cảm giác an toàn bỗng nhiên trỗi dậy.
“Chú thật sự là một người đàn ông đích thực…”
“Khốn nạn!”
Bà cụ Trần bị những lời nói của Tiêu Thiên làm cho tức đến mức toàn thân run rẩy, nếu không phải vì Tiêu Thiên biết đánh nhau, bà sớm đã cho người ép anh quỳ gối dập đầu rồi.
Trần Dũng cũng có vẻ tức giận, chỉ vào Tiêu Thiên và nguyền rủa: “Mày là đồ rác rưởi, đồ nghiệp chướng, không biết lớn nhỏ, không biết phép tắc, đúng là tên súc sinh!”
Vừa dứt lời, một nhân viên của Công ty bất động sản Phú Hoa vội vã xông vào phòng họp, giọng gấp gáp: “Chủ tịch, chủ tịch Trương của tập đoàn Tử Kim đến rồi!”
“Cái gì, chủ tịch Trương của tập đoàn Tử Kim đến rồi!” Bà cụ Trần bị sốc khi nghe tin đó, nhanh chóng nói: “Mau, mau mời vào….”
Chưa nói hết câu đã nhìn thấy một người đàn ông khí thế không phi phàm bước vào. Đó chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tử Kim, Trương Thu Bạch.
“Không biết chủ tịch Trương đến thăm, nên đã không kịp đón tiếp từ xa, mong cậu lượng thứ!” Bà cụ Trần lập tức bước lên trước, khom người xuống thấp.
Hạ Gia Vinh cũng bị sốc không kém, ông ta không ngờ lại có thể gặp được Trương Thu Bạch ở nhà họ Trần, ông ta vội vã tiến lên trước, giơ tay ra tâng bốc: “Chủ tịch Trương, xin chào! Tôi là Hạ Gia Vinh của nhà họ Hạ, bố tôi là Hạ….”
Trương Thu Bạch cười khẩy: “Nhà họ Hạ sao? Là thứ gì vậy?”
Nghe xong câu nói đó, tất cả mọi người đều sốc, Hạ Gia Vinh ngệt mặt ra.
Chuyện gì thế này?
Chủ tịch Trương tại sao vừa mở miệng đã chửi mắng? Lẽ nào mình đã đắc tội với anh ta sao?
“Chủ tịch Trương, có phải cậu thấy trong người không ổn không?” Hạ Gia Vinh nở một nụ cười gượng và nói.
“Không ổn?”
Khuôn mặt của Trương Thu Bạch đột nhiên lạnh băng, anh ta trực tiếp tát Hạ Gia Vinh một cái, khiến tai ông ta ù đi.
“Ông là thứ rác rưởi gì vậy, dám nói chuyện như vậy với tôi sao? Có tin tôi giết cả nhà họ Hạ không?”
Nói xong, Hạ Gia Vinh bị sốc, ông ta nhanh chóng lắc đầu: “Chủ tịch Trương, cậu nói đúng, có thể trong mắt cậu nhà họ Hạ chính là rác rưởi. Không đúng, đến rác rưởi còn không bằng, nên cậu đừng chấp nhặt người như tôi.”
Toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi.
Trương Thu Bạch cũng không phải khoác lác gì, nhà họ Hạ mặc dù là một gia tộc hạng hai, nhưng trong mắt anh ta nó còn chẳng bằng đống phân chó, nó có thể sụp đổ chỉ trong vài phút. Nếu đắc tội với Trương Thu Bạch, nhà họ Hạ chắc cũng không biết sẽ chết thế nào.