Rể Sang Đến Nhà

Chương 59: Ngoan ngoãn nghe lời



Nghe những lời này, gương mặt thanh tú của Trần Mộng Dao đỏ ửng lên.

Nhìn chiếc áo choàng tắm hơi mở ra của Tiêu Thiên, để lộ bộ ngực săn chắc.

Thậm chí trêи áo choàng tắm còn có một vết đen thẫm, đó... là nước bọt cô để lại!

Trời ơi, thế này thì thật không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.

Nếu như nói lần trước lao vào vòng tay của Tiêu Thiên là do uống rượu, còn lần này, làm sao giải thích được đây?

Sau hai mươi phút, Trần Mộng Dao ngượng ngùng đi ra khỏi phòng.

Thấy con gái có gì đó không đúng lắm, Tần Ngọc Liên nhanh chóng kéo cô qua một bên, nói: "Dao Dao, tối hôm qua không phải bọn con đã làm chuyện ấy rồi chứ? Thế này cũng quá nhanh rồi đấy!"

Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao giật mình.

"Mẹ, mẹ nghĩ gì thế." Trần Mộng Dao nói: "Mới được bao lâu chứ!"

Tần Ngọc Liên thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con người Tiêu Thiên không tệ, nhưng thời gian tiếp xúc vẫn còn ít quá, bản thân con phải chú ý, đừng để có em bé."

Cái gì mà có em bé chứ, Trần Mộng Dao không ngờ mẹ cô có thể nói thẳng ra như vậy.

Sau khi ăn qua loa hai miếng cháo, Tiêu Thiên lái xe đưa Trần Mộng Dao đi làm.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa bất động sản Phú Hoa.

Cùng lúc đó, tại phòng họp của bất động sản Phú Hoa.

Hôm nay là cuộc họp của công ty mỗi tuần tổ chức một lần, bà cụ Trần ngồi ở ghế chủ trì, Trần Dũng và Trần Văn Siêu ngồi ở hai bên.

Khi Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao tới, người của phòng họp hầu như đã đến đông đủ.

"Thật là kiêu ngạo, để tất cả mọi người chờ một mình cô!"

"Có cần rót cho giám đốc Trần cốc nước, rồi mới bắt đầu cuộc họp không?"

Vừa bước vào cửa, còn chưa ngồi xuống, người trong phòng họp đã bắt đầu châm chọc, khiêu khích cô.

"Trần Mộng Dao, cô quá đáng quá rồi đấy." Trần Văn Siêu đứng dậy chỉ trích: "Chúng tôi đều ở đây đợi cô mười phút rồi, cô không coi quy định của công ty ra gì sao?"

"Được rồi, con đừng tức giận nữa." Trần Dũng nói: "Thứ hai đi làm vào giờ cao điểm, tắc đường là chuyện bình thường."

Trần Mộng Dao cau mày, giờ mới là tám giờ bốn mươi phút, cách thời gian đi làm còn hai mươi phút nữa.

Cô không nhận được thông báo, cũng không ai nhắc cô đi sớm, như thế này cũng có thể trách cô sao?

Bà cụ Trần sắc mặt u ám, đang định mở miệng chỉ trích, Tiêu Thiên liền bước đến.

Anh lấy ra một bản thỏa thuận từ túi xách của Trần Mộng Dao, ném thẳng qua đó.

"Đây là?"

Bà cụ Trần giật mình, đang định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy đề mục của hợp đồng, gương mặt trở nên kinh ngạc.

"Tối hôm qua Dao Dao đã đến tập đoàn Thiên Hồng, đây là thỏa thuận hợp tác, được đóng dấu công chứng của tập đoàn Thiên Hồng, chỉ cần có chữ ký của Chủ tịch hội đồng quản trị nữa, thì có thể có hiệu lực!"

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp ai nấy đều kinh ngạc!

Trần Dũng tức đến ngứa chân răng, Trần Văn Siêu đố kị hận không thể cướp bản hợp đồng đó về, nói là do bản thân mình đàm phán được.

Một số quản lý cao cấp trong phòng họp không nhẫn nhịn được vây xung quanh xem bản hợp đồng, nhìn con dấu đỏ tươi trêи đó, còn có chữ ký của người đại diện, bọn họ sừng sờ không tin nổi.

"Con dấu này đường viền quá đỏ phải không? Không phải là con dấu giả chứ?"

"Còn chữ ký này, cũng quá ẩu rồi, căn bản nhận không ra được là chữ gì!"

Nghe vậy, Tiêu Thiên cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, anh bảo với Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho Lâm Thâm.

"Alo, chào anh, giám đốc Lâm, tôi không làm phiền anh chứ!" Trần Mộng Dao nhấn nút loa ngoài.

"Xin chào, cô Trần!" Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói khách khí của Lâm Thâm: "Không hề, cô gọi điện thoại đến là có việc gì sao?"

Trần Mộng Dao kể lại sự việc với Lâm Thâm, Lâm Thâm đột nhiên nói: "Bọn họ không tin sao? Không sao, giờ tôi sẽ qua đó, cô chờ một lát, vài phút nữa tôi tới nơi!"

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Người trong phòng họp đều sững sờ!

Người mà Trần Mộng Dao vừa nói chuyện điện thoại là Lâm Thâm, tổng giám đốc của công ty Vân Thành thuộc tập đoàn Thiên Hồng sao?

Thật hay giả vậy?!

Một lát nữa Lâm Thâm sẽ đích thân đến công ty của mình?

Vẻ mặt của ai nấy đều lộ rõ vẻ hoài nghi.

Phòng họp rất yên tĩnh, bầu không khí cũng bị đè nén!

Năm phút sau, một nhân viên vội vàng đi vào trong phòng họp: "Chủ... chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng, giám đốc Lâm đến rồi."

Cái gì?

Nhanh như thế đã đến rồi sao?

Âm thanh vừa vang lên, Lâm Thâm đã bước vào trong phòng họp.

Liếc nhìn Tiêu Thiên, sau đó nhanh chân bước về phía Trần Mộng Dao, giơ hai tay ra: "Cô Trần, xin chào."

"Giám đốc Lâm, sao anh đến nhanh vậy?"

"À, tôi đi làm đúng lúc đi qua con đường này, qua cột đèn giao thông là tới đây ngay."

"Lâm tổng, chào cậu!"

Bà cụ Trần đứng dậy, đi qua.

Mặc dù bị bẽ mặt trong buổi lễ khai trương, nhưng bà ta không dám ghi hận.

"Ừ."

Sau khi bắt tay, Lâm Thâm đảo mắt nhìn mọi người, lớn giọng nói: "Vừa nãy ai nói hợp đồng là giả?"

Ánh mắt nhìn tới đâu, không một ai dám ngẩng đầu lên.

Những người vừa nãy còn ồn ào nói hợp đồng giả, đều im lặng hết.

Ai dám đứng ra nói chứ, đấy không phải là tự tìm đường chết sao?

Trần Văn Siêu đố kị muốn chết, rõ ràng là hắn liên lạc trước với bộ phận cấp cao của tập đoàn Thiên Hồng trước, nhưng đối phương căn bản không để ý đến hắn.

"Vừa hay tôi qua đây, các người mau chóng đóng dấu ký tên, tôi tiện cầm hợp đồng đi luôn."

Nghe thấy lời của Lâm Thâm, bà cụ Trần nhanh chóng gọi người đưa con dấu tới, sau đó ký tên của mình lên trêи hợp đồng.

Lâm Thâm cầm theo hợp đồng, không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Lâm Thâm vừa đi ra khỏi phòng họp, ngay lập tức bà cụ Trần liếc nhìn tất cả mọi người nói: "Tôi thông báo một chuyện!"

Tất cả mọi người ai nấy đều kϊƈɦ động, có thể hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng, tương lai của nhà họ Trần vô cùng rộng mở!

Rất có khả năng chưa đến cuối năm, đã có thể trở thành một trong những gia tộc đứng đầu ở Vân Thành.

Trần Mộng Dao lúc này cũng vô cùng phấn khích, vào lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Trần, bà đã đích thân đồng ý, ai có thể kí được hợp đồng với tập đoàn Thiên Hồng, thì vị trí phó tổng giám đốc bất động sản Phú Hoa sẽ giao cho người đó!

Hôm nay, hợp đồng được cô mang về, bà cụ Trần nhất định là muốn thông báo chuyện này.

Các quản lý cấp cao của công ty đều nhìn về phía Trần Mộng Dao với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Mặc dù đa số bọn họ đều mang nụ cười giả tạo, nhưng như thế thì đã sao.

Phó tổng giám đốc, đó là người đứng thứ ba của bất động sản Phú Hoa!

Sau này, cấp trêи của bọn họ sẽ nhiều thêm một người, chính là Trần Mộng Dao.

Bà cụ Trần nghiêm nghị nói, "Kể từ hôm nay, Trần Văn Siêu chính là phó tổng giám đốc của bất động sản Phú Hoa, toàn quyền chịu trách nhiệm việc hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng, những người khác phải dốc toàn lực để phối hợp với nó."

Không ai ngờ tới quyết định này của bà cụ Trần, ngay cả bản thân Trần Văn Siêu cũng không ngờ tới.

Mọi người nhất thời sững sờ, Trần Văn Siêu gương mặt hân hoan, vội vàng nói: "Cảm ơn sự tín nhiệm của bà nội, cháu nhất định sẽ không để bà thất vọng."

Khóe miệng Trần Dũng khẽ nhếch lên, xem ra những lời mấy ngày trước nói với bà đã có tác dụng, bây giờ bà đã hoàn toàn cảnh giác với Trần Mộng Dao.

"Giải tán!"

Bà cụ Trần đứng dậy rời đi, căn bản không nhắc đến chuyện bản thân đã đồng ý mấy ngày trước.

"Bà nội!"

Trần Mộng Dao nôn nóng, vội vàng đuổi theo: "Bà nội, không phải bà nói, ai có thể lấy được hợp đồng của tập đoàn Thiên Hồng, sẽ được đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc bất động sản Phú Hoa sao? Hợp đồng này rõ ràng là cháu lấy được, dựa vào đâu mà đưa cho Trần Văn Siêu, cháu không phục!"

Trần Mộng Dao trong lòng ngập tràn sợ hãi và tủi thân, nếu như không phải bọn họ đến tận nơi mời cô, cô căn bản sẽ không đi đến tập đoàn Thiên Hồng, bây giờ hợp đồng do bản thân lấy được, kết quả bà nội lại thất hứa.

"Cô không phục ư?"

Bà cụ Trần lạnh lùng nói: "Nếu như không phải vì người chồng vô dụng của cô đắc tội với Hạ Gia Vinh, hợp đồng của Hạ gia chúng ta đã lấy được rồi, giờ có hợp đồng với tập đoàn Thiên Hồng, Trần gia chúng ta năm nay nhất định có thể sẽ có thể vươn lên trở thành một trong những gia tộc đứng đầu, bây giờ cô còn mặt mũi nói không phục với ta sao?"

Ngay từ đầu, bà ta căn bản không có ý định giao chức phó tổng giám đốc bất động sản Phú Hoa cho Trần Mộng Dao.

Ai cũng có thể được thăng chức, ngoại trừ Trần Mộng Dao.

"Không phải là các người đến tận cửa mời Dao Dao đến tập đoàn Thiên Hồng bàn hợp đồng à? Bây giờ hợp đồng đã bàn xong, bà lại muốn chơi xấu ư?"

Tiêu Thiên đứng bên cạnh Trần Mộng Dao, vẻ mặt bất bình nhìn bà Trần.

Toàn bộ Bắc Cảnh này đều biết, trạng thái này của Tiêu Thiên, mới thật sự đáng sợ nhất.

"Phế vật, cậu nói cái gì?"

Bà cụ Trần tức giận nói: "Cậu chẳng qua chỉ là đứa ở rể nhà họ Trần chúng ta, không bằng một con chó, vậy mà lại dám nói điều kiện với ta? Nói thật cho cậu biết, kể cả cậu có lấy được thêm bao nhiêu hợp đồng đi nữa, vị trí phó tổng giám đốc này cũng không đến lượt các người, các người vẫn nên từ bỏ đi thì hơn."

Sau khi lạnh lùng để lại những lời này, bà cụ Trần quay người rời đi.

Thành thật mà nói quyết định này của bà ta là điều bọn họ muốn nhìn thấy, sao bọn họ có thể để một người phụ nữ cưỡi lên đầu mình được?

"Trần Mộng Dao, cô cho rằng lấy được hợp đồng, thì có thể trở thành người có công sao?"

"Đừng ngốc nữa, đó gọi là lấy công chuộc tội!"

"Vẫn là chủ tịch sáng suốt, không để người phụ nữ không biết xấu hổ này thăng chức!"

"Trần Mộng Dao, thật uổng công cho cô hao phí sức lực."

Trần Văn Siêu bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Kể từ ngày hôm nay, tôi chính là phó tổng giám đốc của bất động sản Phú Hoa rồi, sau này, sẽ là chủ nhân của nhà họ Trần! Cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.