Rể Sang Đến Nhà

Chương 65: Quỳ xuống xin lỗi



“Tiêu Thiên, tấm thẻ này, mẹ không thể nhận!” Tần Ngọc Liên lắc đầu.

Chỉ cần nghĩ đến việc bước ra ngoài phải mang theo cả tỷ trêи người, bà ấy liền cảm thấy không tự nhiên.

Trần Cường đứng bên cạnh cũng gật đầu, “Số tiền này không thể nhận.”

“Bố mẹ, số tiền này hai người nhất định phải nhận.”

Tiêu Thiên cười một tiếng, nói: “Đây là số tiền báo hiếu bố mẹ.”

“Nhưng, nhưng nó quá nhiều!”

“Không nhiều, không nhiều chút nào.” Tiêu Thiên nhanh miệng nói: “Con đưa tiền cho bố mẹ mình tiêu, có nhiều đến mấy thì cũng không đủ!”

Chỉ một câu nói, trong lòng Trần Cường và Tần Ngọc Liên không thể diễn tả được niềm an ủi trong lòng.

“Số tiền này, bố mẹ cứ cứ dùng thoải mái đi, muốn mua gì thì mua, muốn làm gì thì làm, không đủ cứ bảo con!”

Trong lòng Tần Ngọc Liên vừa cảm động vừa phấn khích.

Một tỷ này, họ có tiêu cả đời cũng không hết.

Vừa định nói chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên!

“Ding dong…..”

“Có lẽ là người của cửa hàng Gucci mang quần áo đến.”

Vì có quá nhiều quần áo, quần áo cần là ủi cũng không ít, nên quản lý của của hàng Gucci nói hôm nay sẽ mang đồ đến.

“Để tôi mở cửa!”

Trần Cường đứng dậy ra mở cửa.

Cửa vừa mới mở, ông ấy lập tức quay sang một bên, “Sao mấy người lại đến đây?”

“Ai tới vậy?”

Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao quay lại nhìn, sắc mặt tái nhợt đi, nói đồng thời: “Sao lại là mấy người!”

Tiêu Thiên cau mày, không nói lời nào.

“Cường Tử, mẹ đến thăm con đây!” Bà Trần nở một nụ cười.

“Chú hai!” Bố con Trần Cường nói.

“Mấy người có chuyện gì không?”

Trần Cường đứng ngoài cửa, không có ý muốn để họ vào nhà.

“Chú hai, mọi người nghe nói chú chuyển nhà, nên đặc biệt tới thăm chú.”

Trần Văn Siêu cười một tiếng: “Trong tay cháu đang cầm nhiều đồ quá, chú để mọi người vào nhà đi.”

“Vào đi.”

Trần Cường vẫn không biết hôm nay bất động sản Phú Hoa xảy ra chuyện gì.

Ba người họ vừa bước vào nhà đã bị choáng ngợp bởi cách trang trí xa xỉ và tinh xảo.

Phong cách trang trí này nói không chừng còn cao cấp hơn cả biệt thự nhà họ Trần.

Hai bố con Trần Dũng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tức giận trong mắt nhau. Căn nhà xa xỉ như vậy, tiền thuê ít nhất cũng phải tới mười ngàn tệ.

Bọn họ lấy đâu ra lắm tiền vậy chứ?

Bà Trần nhướn mắt lên, không nói gì nhưng trong lòng đang không ngừng cười.

Tần Ngọc Liên cũng nhướn mày lên, sao bọn họ biết mình đang sống ở đâu mà tìm đến chứ?

Hơn nữa, hôm trước chẳng phải bọn họ đã tới thăm rồi sao?

Đám người này tới thăm chắc không có chuyện gì tốt rồi!

“Dao Dao, bà nội đến thăm con đây!” Bà Trần cố kìm nén sự bất mãn của mình trong lòng, bước tới muốn kéo tay Trần Mộng Dao, nhưng Trần Mộng Dao không thèm nói gì mà tránh đi.

Nét mặt bà Trần có chút xấu hổ, lập tức thở dài: “Dao Dao, bà nội biết là con đang tức giận, hôm nay ta đến chủ yếu là để xin lỗi con, nhà họ Trần chúng ta không thể không có con, đừng giận nữa có được không?”

Nghe thấy thế, cả Trần Cường và Tần Ngọc Liên đều sửng sốt, nghe những lời này của bà Tần dường như đã có chuyện gì đó xảy ra vậy?

Ngay lúc này, Trần Mộng Dao đã nhìn thấu bộ mặt của họ rồi, dĩ nhiên không chút dao động.

Trần Dũng bước lên trước, nói: “Dao Dao, chuyện này là lỗi của chú, hôm nay ngay tại đây, trước mặt bố mẹ cháu, chú dám bảo đảm sau này tuyệt đối không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”

“Không phải, mọi người dừng lại đã!”

Tần Ngọc Liên nói, “Các người vừa tới xin lỗi vừa tới tặng quà, có phải lại muốn bắt nạt Dao Dao không?”

“Ngọc Liên, đều là người một nhà cả, sao lại nói là ức hϊế͙p͙ chứ?” Trần Dũng nói.

Tần Ngọc Liên cười nhếch mép: “Ông ức hϊế͙p͙ gia đình tôi vẫn còn ít lắm sao?”

Chỉ một câu nói, Trần Dũng mặt đỏ tía tai: “Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, hiểu lầm nhỏ, mọi người không cần làm quá lên chứ.”

“Đúng đó, thím hai!”

Trần Văn Siêu nói: “Người một nhà khó tránh khỏi những va vấp, xung đột nhỏ cũng là chuyện hết sức bình thường mà.”

“Được rồi, mấy người nói đủ chưa?”

Tiêu Thiên nghe không lọt tai được nữa, nói: “Nói xong rồi thì mời về, mang theo đồ đạc đi, nơi này không chào đón cậu!”

“Tiêu Thiên, ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao?” Trần Văn Siêu nói: “Mày đúng là không biết xấu hổ!”

“Người không biết xấu hổ chính là mấy người đấy!”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tiêu Thiên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Trần Văn Siêu lập tức cảm thấy như có gai đâm sau lưng, giống như bị một con ác thú âm thầm quan sát.

Ngay lúc đó, hắn sợ tới mức dựng tóc gáy, mồ hôi trêи trán chảy dài xuống.

“Dao Dao, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tần Ngọc Liên kéo tay Trần Mộng Dao, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Trần Mộng Dao cắn môi, kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Tần Ngọc Liên và Trần Cường tối sầm lại.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai trơ trẽn như vậy!”

Tần Ngọc Liên nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết bao nhiêu lần bắt nạt con gái chúng ta, bọn họ thật sự cho rằng chúng ta là đồ trang trí sao?”

“Ngọc Liên, đừng tức giận!”

Bà Trần vội vàng nói: “Chuyện này là do ta chưa cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần Dao Dao tình nguyện trở về giải quyết trong hòa bình với tập đoàn Thiên Hồng và tập đoàn Tử Kim, mẹ sẽ giao chức phó chủ tịch cho Dao Dao!”

Trần Văn Siêu bên cạnh đứng như trời trồng.

“Phó chủ tịch gì chứ? Chúng tôi không thèm!”

Tần Ngọc Liên lúc này giống như một con sư tử cái đang tức giận, bà ấy cầm những thử mà họ đem đến vứt ra ngoài.

“Cút, mấy người cút hết đi cho tôi!”

“Cô….Ngọc Liên à, chúng ta là người một nhà mà, mấy người sao có thể thấy chết không cứu chứ.”

Bà Trần nói với bộ dạng vô cùng lo lắng: “Nói thế nào thì con cũng là con dâu nhà họ Trần.”

“Con trai của ta, trêи người con dù sao cũng mang dòng máu của nhà họ Trần, lẽ nào con nhẫn tâm để mặc cơ nghiệp mà bố con để lại bị sụp đổ sao?”

Vốn dĩ cho rằng Trần Cường sẽ bị dao động bởi những lời mà bà ấy nói, nhưng điều khiến bà thất vọng chính là vẻ mặt bình tĩnh của Trần Cường, dường như ông ấy không có chút dao động nào.

“Chú hai, lẽ nào đến lời của anh trai mà chú cũng không nghe sao?”

Không thể làm gì được, Trần Dũng nhíu mày nhìn Trần Cường.

Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là Trần Cường nhìn hắn ta với bộ dạng không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.

“Đồ xấu xa, lại muốn ức hϊế͙p͙ chồng tôi à?”

Tần Ngọc Liên vội vã lao vào phòng bếp, cầm lấy con dao làm bếp lao ra ngoài, khua loạn xạ trong không trung, “Tôi sẽ chém chết lũ xấu xa các người!”

Nếu không phải Trần Mộng Dao ôm chặt lấy, Trần Dũng chắc đã bị chém trúng người rồi.

Trần Văn Siêu bị dọa đến mức hai chân run cầm cập, Trần Dũng cũng bị dọa đến tâm thần phân liệt, “Mụ điên, mụ đàn bà này điên rồi!”

Bà Trần còn sợ hãi đến mức liên tục lùi về phía sau, tất cả rơi vào cảnh tượng hỗn loạn.

Ngay lúc này, Tiêu Thiên lên tiếng.

“Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh đã.”

Anh ta bước lên phía trước, nhìn bà Trần và nói: “Muốn mời vợ tôi về làm việc thì phải mang dáng vẻ cầu xin người khác! Phó tổng giám đốc là cái thá gì chứ? Nếu đủ thành ý thì nhường lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đi!”

Cái gì?

Bà Trần vừa nghe xong, nét mặt lộ rõ sự sợ hãi, bà ta liên tục quay sang nhìn Trần Dũng.

Trần Mộng Dao này quả nhiên đã lộ ra mục đích của mình rồi.

Cô ta thật sự muốn tự mình báo thù!

“Cái này không được!”

Trần Dũng nổi giận nói.

Trần Văn Siêu cũng không kiềm chế nổi cơn giận: “Trần Mộng Dao, hôm nay cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật rồi, cô chính là đồ sói gian ác, gia tộc cho cô đồ ăn cái mặc, cho cô đi học, vậy mà cô lại đền đáp gia tộc như thế sao?”

Đùa cái gì vậy, một khi Trần Mộng Dao trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, tất cả bọn họ sẽ xong đời.

“Nói đi nói lại vẫn là hai câu đó, mấy người có chút sáng tạo nào không vậy?”

Tiêu Thiên cười cười: “Nếu như vị trí chủ tịch hội đồng quản trị không được, vậy còn chủ tịch thì sao?”

“Cái này…”

Bà Trần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của mình thì sao cũng được.

Mặt Trần Dũng đỏ bừng: “Tôi đã phấn đấu khổ cực vì nhà họ Trần mấy chục năm rồi, cái ghế chủ tịch là do tôi tự mình giành được, sao có thể nói nhường là nhường, cho dù tôi có nhường đi nữa thì người khác cũng không phục!”

“Vậy thì khó giải quyết rồi!”

Tiêu Thiên nói: “Cái này không cho, cái kia cũng không cho, lại muốn nhờ người ta giúp, vậy thì khó đấy.”

“Hay là như vậy đi, mấy người cứ về trước đi, để Dao Dao suy nghĩ bảy tám hôm, đến lúc đó sẽ có câu trả lời chắc chắn!”

Nghe thấy vậy, bà Trần lo lắng.

Bảy tám ngày nữa, nhà họ Trần sẽ phá sản mất.

“Dao Dao, ngàn vạn cái sai đều là lỗi của bà nội, nhà họ Trần chúng ta có mấy trăm người, bọn họ đều phải kiếm cơm mà.”

Bà Trần nói: “Chả lẽ con nhẫn tâm để họ trải qua những tháng ngày nhịn đói sao?”

“Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống!”

Trần Dũng dùng chân đá vào bắp chân Trần Văn Siêu, bịch một tiếng, Trần Văn Siêu trực tiếp quỳ trêи mặt đất.

“Dao Dao, ta biết Trần Văn Siêu đã cướp vị trí phó chủ tịch của cháu, làm cháu không vui, bây giờ bác khiến nó quỳ xuống xin lỗi cháu.”

Bốp!

Ông ta tát một cái vào mặt Trần Văn Siêu, “Còn không mau xin lỗi em họ đi?”

Trần Văn Siêu đầu óc quay cuồng.

Hắn quỳ trước mặt tất cả mọi người, lại còn bị Trần Dũng cho một cái bạt tai.

Khoảnh khắc này, nhân phẩm, lòng tự trọng của hắn đã bị nghiền bị ép không còn sót lại chút gì!

Trần Dũng trong lòng cũng đang gào thét, “Các người cứ chờ đó cho tôi, chờ tppo vượt qua của ải khó khăn này, tôi sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.