Rể Sang Đến Nhà

Chương 66: Biết trước đã không làm



Trần Văn Siêu cố nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn khóc: “Dao Dao, xin lỗi, tôi không nên cướp vị trí phó chủ tịch của cô, là lỗi của tôi, mong cô tha thứ. Quay về đi, nhà họ Trần không thể không có cô!”

Nhìn thấy Trần Văn Siêu quỳ trêи mặt đất, trong lòng Trần Mộng Dao cũng vô cùng phức tạp.

Tần Ngọc Liên biết con gái mình mềm lòng, lạnh lùng nói: “Nếu như xin lỗi là có thể giải quyết mọi việc, vậy còn cần cảnh sát làm gì?”

“Dao Dao, đừng để bọn họ lừa gạt, trong mắt bọn họ trước giờ chưa từng coi chúng ta là người nhà, chỉ cần con đồng ý với hắn, giải quyết xong mọi việc, bọn họ nhất định sẽ cắn ngược lại.”

Nhiều năm như vậy, Tần Ngọc Liên quá hiểu đức hạnh của bọn họ.

Bà Trần tuổi tác đã cao mà vẫn một mực chiếm lấy vị trí gia chủ, còn không lo sợ việc sau này lúc già không ai chăm sóc sao?

Nghe những lời mà mẹ nói, Trần Mộng Dao cắn môi, quay đầu đi.

“Chú hai, lẽ nào chú thật sự muốn giết chết tôi sao?”

Bà Trần cố nén hai hàng nước mắt: “Sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ?”

Trần Cường mím môi không nói câu gì.

“Mấy người thật sự cho rằng vợ tôi muốn vị trí chủ tịch, chủ tịch hội đồng quản trị đó sao?” Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Tôi cho mấy người một lựa chọn cuối cùng, nhường lại dự án với tập đoàn Tử Kim và tập đoàn Thiên Hồng, sau đó ba người các ngươi hãy xin lỗi vợ tôi trước mặt tất cả mọi người trong công ty.”

Cái gì?

Nghe xong những lời này, ba người họ nhìn đến ngây người.

Nhường lại việc hợp tác với tập đoàn Tử Kim và tập đoàn Thiên Hồng cho Trần Mộng Dao?

Vậy bất động sản Phú Hoa chẳng phải sẽ bị thua lỗ sao?

Đặc biệt là nhà máy ở ngoại thành, bất động sản Phú Hoa đã đầu tư ba nghìn vạn, gần như đã đè nén bảy mươi phần trăm tài sản của bất động sản Phú Hoa.

Bà Trần run lên vì tức giận, thật đúng là một con sói đầy dã tâm.

“Mấy người…mấy người thật quá đáng!”

Trần Dũng không chịu được nữa, nói: “Đây là muốn đẩy nhà họ Trần vào đường cùng à.”

“Mấy người không đáp ứng không được sao?”

Tiêu Thiên nhún vai, “Đi ra khỏi cửa rẽ phải, tiện thể đóng cửa lại.”

Thật lòng mà nói, Trần Dũng hận không thể rời đi ngay lúc này, nhưng nếu ông ta rời khỏi đây, nhà họ Trần thực sự xong đời rồi.

Nhường lại toàn bộ dự án hợp tác với tập đoàn Tử Kim cho Trần Mộng Dao mặc dù sẽ gây ra tổn thất lớn cho công ty, nhưng cơ bản công ty sẽ không bị phá sản, chỉ cần cố gắng cắn răng chịu đựng có lẽ vẫn còn cơ hội làm lại.

Bà Trần mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng vẫn giữ vững một chút lý trí.

Gừng càng già càng cay, bà ta đương nhiên đã có tính toán kỹ lưỡng.

Thế nhưng, xin lỗi Trần Mộng Dao trước mặt tất cả mọi người trong công ty, chuyện này….chuyện này chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào khuôn mặt bà già này?

Sau này bà ta còn mặt mũi nào tiếp quản nhà họ Trần?

Nhưng nếu bất động sản Phú Hoa mà phá sản, thì bà ta cũng chẳng có chức quyền gì nữa.

“Được, ta…ta đồng ý!” Bà Trần dùng toàn bộ sức lực để nói ra câu này.

Trần Dũng im lặng không nói câu gì, Trần Văn Siêu quỳ trêи mặt đất, người ngợm dính đầy bụi bẩn, khuôn mặt thật thất bại.

Trong nháy mắt, bà Trần như già đi chục tuổi!

“Chín giờ sáng ngày mai, bà đợi cháu ở công ty!” Nói xong, bà Trần tập tễnh chống gậy rời đi.

“Người đang làm, trời đang nhìn, bọn mày cuối cùng sẽ gặp phải báo ứng thôi.” Trần Dũng buông ra một câu rồi rời đi.

Trần Văn Siêu đi sau với dáng vẻ chật vật không nói nên lời.

Sau khi ba người họ rời đi, Tần Ngọc Liên bỏ con dao cầm trêи tay xuống: “Sớm biết có người hôm nay, sao lúc trước còn như thế!”

Sau mớ hỗn độn vừa rồi, gia đình họ và nhà họ Trần xem như đã cạch mặt nhau.

Trêи chiếc xe Audi, sắc mặt của bà Trần u ám, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng.

“Đám người vong ân phụ nghĩa, lòng dạ ác độc.”

Dự án với tập đoàn Tử Kim, dự án với tập đoàn Thiên Hồng, một khi hai dự án này hoàn thành, nhà họ Trần ngay lập tức leo lên hạng nhất.

Nhưng bây giờ toàn bộ đều thuộc về tay Trần Mộng Dao rồi.

Ông ta không cam tâm.

Thế nhưng không cam tâm thì sao chứ, bỏ con xe để giữ con tướng, hành động bất đắc dĩ mà thôi.

…...

Ngày hôm sau, lúc chín giờ sáng.

Phòng họp của bất động sản Phú Hoa đã chật kín chỗ, gần như tất cả các nhân viên đều đến kỳ hạn rồi.

“Bọn họ đến chưa?” Bà Trần hỏi.

Trần Văn Siêu lắc đầu: “Vẫn chưa thấy đâu!”

“Tiếp tục đợi!” Nói xong bà Trần nhắm mắt lại.

Thời gian từng phút trôi qua, đến lúc mọi người không thể nhẫn nại chờ đợi được nữa, cánh cửa phòng họp bỗng mở ra.

Trần Mộng Dao bước vào trong, Tiêu Thiên đi ngay theo sau.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Mộng Dao, ánh mắt của bọn họ đều rất phẫn nộ.

Lúc này, chuyện Trần Mộng Dao lên kế hoạch hãm hại bất động sản Phú Hoa đã lan truyền khắp công ty.

Hơn nữa còn uy hϊế͙p͙ chủ tịch hội đồng quản trị, chủ tịch, phó chủ tịch phải xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người.

Một nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy, sao bọn họ lại không nhìn thấu từ đầu chứ?

Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Trần Mộng Dao không thèm để tâm chút nào.

Tiêu Thiên trực tiếp kéo một giám đốc điều hành cấp cao ra khỏi ghế, để Trần Mộng Dao ngồi xuống!

“Cậu…”

“Đứng đấy nghe đi!”

Tiêu Thiên thản nhiên nói.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Tiêu Thiên.

Quá kiêu ngạo rồi, quá hung hãn rồi.

Một tên ở rể thấp bé, lại dám hung hăng đến mức này, không có Trần Mộng Dao chống lưng, ai mà tin chứ?

“Cậu…”

Vị lãnh đạo cấp cao nhà họ Trần nọ vô cùng tức giận, giơ tay muốn tấn công Tiêu Thiên, nhưng đã bị bà Trần trừng mắt.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không…không có!”

Tiêu Thiên khoanh tay trước ngực, quan sát khuôn mặt tái xanh của Trần Dũng: “Thủ tục chuyển nhượng hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa?”

Trần Dũng hít một hơi thật sâu, cố tiết chế suy nghĩ muốn bóp chết Tiêu Thiên của mình.

“Chuẩn bị xong rồi.”

Ông ta liếc mắt một cái, nhân viên pháp vụ đứng bên cạnh cầm hợp đồng chuyển nhượng ra.

Tiêu Thiên cầm bản hợp đồng, đọc thật kỹ các điều khoản, không phát hiện ra điều gì bất thường: “Vợ, không vấn đề gì, có thể ký được rồi.”

Trần Mộng Dao ký tên trêи hợp đồng, từ nay về sau, dự án với tập đoàn Tử Kim và tập đoàn Thiên Hồng đều thuộc về cô ấy, không dính dáng một đồng nào với bất động sản Phú Hoa nữa.

Ngay lúc đó, mặt của tất cả những người trong bất động sản Phú Hoa đều vô cùng khó coi.

Bọn họ nỗ lực cực khổ làm việc, cuối cùng toàn bộ đều thuộc về Trần Mộng Dao, họ cảm thấy vô cùng uất ức.

Bà cụ Trần nói: “Dao Dao, bà vẫn luôn không hiểu, cháu muốn dự án này làm gì, tập đoàn Tử Kim vẫn cần thêm hai mươi triệu nữa, tập đoàn Thiên Hồng đầu tư ban đầu là năm mươi triệu, tổng cộng là bảy mươi triệu, cháu lấy đâu nhiều tiền như thế?”

Trần Dũng cười nhạt, “Bảy mươi triệu nhân dân tệ chứ không phải bảy trăm nhân dân tệ đâu!”

“Nếu như ta đoán không nhầm, cháu định đem thỏa thuận này đi tìm đối tác đầu tư khác, sau đó nâng giá cao hơn, kiếm ít lãi từ khoảnh chênh lệch trung gian, có đúng không?”

Câu nói của Trần Dũng như khiến mọi người trong nhà họ Trần ngộ ra điều gì đó.

“Chẳng trách Trần Mộng Dao lại muốn dự án lần này, hóa ra là muốn tự mình kiếm tiền!”

“Tâm địa rắn rết, đấy rõ ràng là tiền của công ty, cô ta không sợ trời phạt sao!”

“Loại đàn bà này, ai dám hợp tác cùng cô ta chứ?”

Bất kể là tập đoàn Tử Kim hay tập đoàn Thiên Hồng đều là những doanh nghiệp lớn hàng đầu tại Vân Thành.

Vô số hào môn đại tộc muốn hợp tác cùng bọn họ.

Chỉ cần Trần Mộng Dao phát tín hiệu, sẽ có người tìm đến tận cửa!

Ngay cả khi khoản đầu tư ban đầu có lớn hơn một chút, thì những khoản lợi nhuận sau này cũng đủ để họ kiếm thêm.

Còn một khả năng khác, là Trần Mộng Dao đem bản hợp đồng để đi vay ngân hàng!

Những loại hợp đồng như thế này, đáng giá ngàn vàng, một trăm ngân hàng thì cả một trăm ngân hàng đồng ý cho vay.

Trần Mộng Dao cắn môi: “Không phải, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ chuyển hợp đồng này cho người khác!

“Vợ à, không cần phải giải thích với đám người ngu xuẩn này!”

Tiêu Thiên cười nhạt, nói: “Chuyện hợp đồng xong rồi, tiếp theo là đến xin lỗi.”

“Tiêu Thiên, cậu đừng có hùng hùng hổ hổ dọa người!”

“Thật quá đáng, chúng ta đã nhường dự án cho họ rồi, lẽ nào thật sự muốn để chúng ta mất mặt sao?”

“Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Tiêu Thiên cười nhạo một tiếng, “Các ngươi chỉ là cá tôm thối, còn muốn cá chết lưới rách sao, mấy người xứng không?”

Chỉ một câu nói, tất cả mọi người đều nổi trận lôi đình, có vài người trong số họ thậm chí còn xắn tay áo lên muốn động thủ.

“Tất cả im miệng hết cho ta!”

Bà Trần đứng dậy, run rẩy đứng trước mặt Trần Mộng Dao: “Dao Dao, bà xin lỗi, là bà sai rồi!”

Ngay sau đó, Trần Dũng, Trần Văn Siêu hai người họ cũng khom lưng xin lỗi.

Nhìn thấy cảnh tượng này,tất cả mọi người đều sửng sốt: “Chủ tịch, không thể được!”

“Chủ tịch, không cần xin lỗi đâu!”

“Đừng cản tôi, tôi phải giết chết đôi cẩu nam nữ này!”

Đối mặt với người nhà họ Trần đang vô cùng tức giận, Tiêu Thiên bỗng nhiên vỗ bàn một cái.

Bốp!

Đập một cái xuống bàn, chiếc bàn lập tức nứt thành nhiều mảnh, nhìn bọn họ bằng đôi mắt giống như con chim ưng đang liếc tìm con mồi, tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ khiến tất cả mọi người phải khϊế͙p͙ sợ.

Phòng họp ngay lập tức im ắng không một tiếng động.

Lúc này, Trần Mộng Dao đứng dậy, nhìn bà Trần và nói: “Bà nội, cháu muốn từ chức!”

Cái gì!

Tất cả mọi người trong phòng họp lại được dịp nhao nhao lên.

Trần Văn Siêu giận tím mặt, chỉ tay vào mặt cô và nói: “Hiện tại, tập đoàn Thiên Hồng và tập đoàn Tử Kim còn chưa rút đơn kiện, cô đã muốn từ chức? Không có cơ hội đấy đâu!”

“Trần Mộng Dao, cô đúng là tâm địa độc ác!”

Trần Dũng tức giận nói: “Vậy mà muốn tay không bắt giặc!”

Chỉ một câu nói, tất cả mọi người trong nhà họ Trần lại ào ào lên.

“Mấy người không có não sao?”

Tiêu Thiên ho một tiếng, nói: “Bây giờ, dự án của ông đã được bàn giao lại cho vợ tôi rồi, nói cách khác, bên chịu trách nhiệm dự án này theo như hợp đồng đã được chuyển từ bất động sản Phú Hoa sang vợ tôi rồi. Chuyện này đã không còn liên quan gì đến bất động sản Phú Hoa của mấy người nữa rồi, hiểu chứ?”

“Nói thật nhé, vợ tôi xuất sắc như vậy, nếu phải làm việc với một đám ngốc nghếch ở công ty các ông thì thật oan ức cho cô ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.