Rể Sang Đến Nhà

Chương 72: Hội trưởng



Vẻ mặt Thạch Kim Vinh ẩn giấu chút giận dữ.

Bố con Trần Dũng ở một bên nhìn nhau, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Có điều vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trêи người Trần Mộng Dao, không ai chú ý đến bọn họ.

“Dao Dao, sao cháu lại nói chuyện với Thạch hội trưởng như vậy?” Trần Dũng nói: “Còn không mau xin lỗi Thạch hội trưởng đi.”

“Ồ, Trần Dũng, không sao cả!”

Thạch Kim Vinh xua xua tay: “Thanh niên tính khí nóng nảy là chuyện rất bình thường.”

“Trần tiểu thư, hôm nay mời cô đến đây là có hai việc, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề!”

Thạch Kim Vinh nói: “Tôi nghe nói công ty của cô có kế hoạch thu mua một toà nhà thương mại, công ty tôi vừa hay có một toà cao ốc, cao ốc Kim Vinh, không biết Trần tiểu thư có hứng thú hay không?”

“Việc thứ hai chính là muốn mời tập đoàn Trần Thị của Trần tiểu thư gia nhập vào hiệp hội phát triển thương nghiệp của Vân Thành.”

Trần Mộng Dao không nói gì, quay đầu nhìn Tiêu Thiên, việc này tám phần là do anh làm.

Cô tức giận nhìn anh, hạ thấp giọng nói: “Chú à, trước khi làm chuyện gì chú có thể thương lượng với cháu được không?”

Tiêu Thiên nhìn thấy Trần Mộng Dao tức giận cũng có một thứ tình cảm riêng biệt, cười nói: “Lúc đó tôi suy nghĩ không được thấu đáo, tập đoàn Trần Thị chúng ta bắt buộc phải có cao ốc của riêng mình. Hơn nữa, chỉ một toà nhà mà thôi, cũng không đắt!”

Nghe đến đây, người trong phòng lại một lần nữa cười ồ lên.

Tên tiểu tử này sợ là một tên ngốc rồi?

“Thằng nhóc, cậu khoe khoang quá đà đúng không? Sao cậu không nói mua lại cả Vân Thành này luôn đi?”

“Ha ha, giám đốc Trần, tên ở rể của nhà cô sợ rằng não có vấn đề rồi?”

Nghe nói vậy, Tiêu Thiên cũng không giận giữ, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần vợ tôi mở lời, Vân Thành nhỏ bé này có là gì?!”

Cả đám người nghe liền ôm bụng cười lăn lộn.

“Tiêu Thiên, im miệng!”

Trần Dũng tức giận mắng: “Cũng không xem xem đây là nơi nào!”

“Là nơi nào? Chẳng phải muốn bán toà nhà của mình cho chúng ta sao?”

Tiêu Thiên nhướng mi nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, trực tiếp ra giá đi!”

“Câm miệng! Trần tiểu thư còn chưa mở lời, một người ở rể bỏ đi như anh có tư cách gì mà lên tiếng?”

“Cần im miệng là các người mới đúng!”

Trần Mộng Dao lạnh lùng nói: “Anh ấy là chồng tôi, những gì anh ấy nói chính là đại điện cho lời của tôi!”

“Trần tiểu thư, cô…”

“Im miệng Tiểu Lỗi!”

Thạch Kim Vinh nheo mắt nói: “Vậy được, tôi sẽ nói thẳng, toà nhà Kim Vinh nằm ở trung tâm khu phía Nam. Năm 2013 bắt đầu khởi công, năm 2016 hoàn thành. Diện tích ba trăm ngàn mét vuông, 38 tầng trêи mặt đất, 2 tầng hầm, tổng cộng 40 tầng, tầng hầm thứ nhất là một siêu thị cỡ siêu lớn, tầng hầm thứ hai là bãi đỗ xe, giá sáu trăm triệu!”

Xì!

Sáu trăm triệu?

Mọi người không ngừng hít một hơi lạnh.

Sáu trăm triệu là khái niệm như thế nào? Đây cmn ở khu phía Đông có thể mua được hai toà cao ốc thương mại rồi.

“Thạch hội trưởng, cái giá này quá đắt rồi, ông vẫn nên tìm người khác thôi.” Trần Mộng Dao rất quen thuộc với giá cả của các toà nhà ở Vân Thành, vị trí của toà nhà Kim Vinh cũng không gọi là quá tốt, đắt nhất cũng chỉ hai trăm năm mươi triệu.

“Cái gì quá đắt?” Thạch Lỗi nói: “Lần trước có người trả tám trăm triệu chúng tôi cũng không bán, nếu không phải chúng tôi đang cần tiền, thì cũng sẽ không bán toà nhà Kim Vinh với giá thấp như vậy!”

Nghe đến đây, Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng: “Nếu đã như vậy, các người vẫn nên tìm người trả tám trăm triệu kia đi, với giá sáu trăm triệu chắc chắn người đó sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý.”

“Mẹ kiếp, ông đây nhịn mày rất lâu rồi.”

Thạch Lỗi nổi khùng rồi, trực tiếp lấy bát trêи mặt bàn ném đi.

“Ping pang”

Tiêu Thiên nghiêng người một cái, chiếc bát liền đập vào một người bên cạnh anh, sau đó rơi xuống đất vỡ vụn.

Một đòn không thành, Thạch Lỗi thẹn quá hoá giận, vươn tay túm lấy Trần Mộng Dao ở bên cạnh.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Tiêu Thiên lạnh lùng, vung tay bắt lấy cánh tay hắn ta, nhẹ nhàng bẻ.

“Rắc rắc!”

Ngón tay của hắn ta bị bẻ gãy!

“A!”

“Tay của tôi…. Tay của tôi gãy rồi…”

Lần này thật sự động vào tổ ong vò vẽ rồi.

“Con trai!”

Sắc mặt Thạch Kim Vinh đại biến, giận tím mặt: “Được lắm Trần Mộng Dao, tôi nói chuyện tử tế với cô, còn muốn kéo cô gia nhập liên hiệp hội, cô vậy mà dám làm con trai tôi bị thương!”

“Ồn ào!”

Tiêu Thiên trực tiếp giơ chân đá bay hắn.

Rầm!

Cơ thể mập mạp rơi thẳng xuống đất, thiếu chút nữa làm hắn ngã gãy lưng.

Sự việc xảy ra quá nhanh, làm mọi người không kịp nhìn.

Hai cha con Trần Dũng càng sững sờ hơn, bọn họ thế nào cũng không nghĩ rằng Tiêu Thiên lại ra tay tàn bạo như vậy, đến phó hội trưởng của hiệp hội phát triển thương nghiệp anh cũng dám ra tay.

“Cậu xong rồi, công ty chúng ta xong thật rồi.”

Thạch Kim Vinh nằm trêи đất, chỉ vào Tiêu Thiên với ánh mắt oán giận: “Tôi nhất định sẽ báo với hiệp hội phong sát các người, tôi sẽ cho các người biết tay!”

“Vợ, chúng ta đi!” Tiêu Thiên nắm tay Trần Mộng Dao định rời khỏi.

“Không được đi!”

Thạch Lỗi giống như một người điên: “Chặn bọn chúng lại…”

Rầm!

Lời vẫn chưa nói hết, Tiêu Thiên lại một chân đạp hắn bay lên tường.

Sau đó anh liếc nhìn cha con Trần Dũng, ánh mắt ấy, làm hai người họ không nhịn được mà run sợ.

Những người xung quanh nhìn thấy Tiêu Thiên bạo lực như vậy, lại có thể một chân đạp bay Thạch Kim Vinh nặng hơn một trăm kí, nào dám chặn đường anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời đi.

“Phế vật phế vật!”

Phổi Thạch Kim Vinh sắp nổ tung vì tức giận rồi: “Nhanh chóng liên lạc với hội trưởng, tôi muốn tập đoàn Trần Thị bị loại khỏi Vân Thành!”



Sau khi ra khỏi khách sạn Vân Thành, vẻ mặt Trần Mộng Dao rất kém.

“Sao vậy?”

Tiêu Thiên nhận ra có gì đó bất thường, vội vã nói: “Xin lỗi, tôi không phải là định tạo bất ngờ cho em sao?”

Thấy Tiêu Thiên xin lỗi, sắc mặt Trần Mộng Dao có chút dịu đi: “Bất ngờ gì, chính xác hơn là kinh hãi! Bây giờ tốt rồi, đắc tội với cả hội trưởng của hiệp hội phát triển thương nghiệp”

“Sợ gì chứ, bọn họ rất lợi hại sao?”

Trêи mặt cô hiện lên vẻ buồn bã: “Chú nói xem? Hiệp hội này không chỉ mở rộng các thương nghiệp của địa phương, còn có các tỉnh thành khác nữa, quan trọng nhất là, hội trưởng của hiệp hội phát triển thương nghiệp, là ông trùm trong tỉnh! Trước đây ở địa ốc Phú Hoa có nghe qua, vị hội trưởng này vô cùng bao che cho con, từng có hiệp hội phát triển thương nghiệp của tỉnh khác muốn sở hữu dự án mà họ đã ký kết, cuối cùng ông ta ra mặt, trực tiếp làm cho hiệp hội đó phá sản.”

“Vừa nãy chú đánh bị thương Thạch Kim Vinh, bọn họ chắc chắn sẽ liên kết lại để ngăn chặn công ty chúng ta, dựa vào tính cách của người đó, e rằng công ty chúng ta cũng sẽ…”

“Người em vừa nói tên là gì?”

“Quý Thanh!”

Tiêu Thiên cau mày, cứ cảm thấy cái tên này nghe có chút quen tai!

“Chú à, hay là chúng ta quay lại xin lỗi họ đi?”

Trần Mộng Dao cắn môi nói.

Tiêu Thiên lắc đầu: “Xin lỗi, bọn họ xứng sao?”

Nói xong, anh kéo tay Trần Mộng Dao đang lo âu buồn bã lên xe.

Sau khi trở về công ty, Tiêu Thiên gọi một cuộc điện thoại cho Tần Minh.

Bíp!

Dường như nghe máy ngay lập tức, Tần Minh nói: “Anh Thiên, có chuyện gì dặn dò!”

“Giúp tôi điều tra một người, hắn ta tên Quý Thanh, hội trưởng hiệp hội phát triển thương nghiệp của Vân Thành.”

Nghe thấy lời này, Tần Minh cười nói: “Anh Thiên, người mà anh nói đến, không cần điều tra nữa, em biết tất cả thông tin về hắn ta!”

“Quý Thanh, cựu chiến binh khoá 15 đã về hưu, hạ binh Bạch Hổ doanh, sau khi về hưu được sự tài trợ của anh, trong hai năm ngắn ngủi đã thành lập được thị trường rộng lớn ở Quảng Đông, tài sản của hắn đứng top ba của tỉnh.”

“Nói như vậy, đây cũng là người của mình?”

“Đúng vậy anh Thiên! Đây là quân cờ mà năm năm trước anh cài ở đây, vả lại hắn ta còn là fans cuồng nhiệt của anh nữa!” Tần Minh hỏi: “Anh Thiên, anh cần dùng đến hắn sao?”

Tiêu Thiên xoa xoa cằm: “Nuôi binh năm năm, dùng trong một giờ…”

Đồng thời lúc này, tổng bộ của hiệp hội phát triển thương nghiệp.

Thạch Kim Vinh dẫn theo con trai mang băng gạc của mình đứng trước bàn, đang tố cáo với Quý Thanh: “Hội trưởng, anh không biết bọn họ quá đáng như thế nào đâu, tôi có thiện ý muốn bán toà nhà Kim Vinh cho họ, còn dự đính giới thiệu họ gia nhập hiệp hội, nhưng bọn họ không những không biết điều, lại còn đánh bị thương tôi và con trai tôi!”

“Anh phải thay tôi làm chủ!”

Thạch Lỗi ở một bên vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói: “Cầu xin hội trưởng làm chủ!”

Nghe nói vậy, Quý Thanh cau mày: “Bọn họ thật sự hung hãn như vậy sao?”

“Thật sự là như vậy, không tin, anh có thể hỏi cha con Trần Dũng, bọn họ là bác ruột và ạnh họ ruột của chủ tịch tập đoàn Trần Thị!”

Trần Dũng vội vàng bước lên trước, thêm mắm thêm muối nhắc lại chuyện của hai cha con Trần Cường một lần nữa.

Sự việc trước đây, chỉ là tranh đấu trong nội bộ gia tộc, dù thế nào họ cũng không cầu xin được sự giúp đỡ của Quý Thanh, nhưng lần này lại khác.

Là Tiêu Thiên đánh đập hai cha con Thạch Kim Vinh trước, tự mình lợi dụng tình hình, hội trưởng chắc chắn sẽ ra mặt.

Chỉ cần ông ta ra tay, Cố Minh Huy gì đó, tất cả đều phải ra rìa.

Nghe xong lời của Trần Dũng, hình ảnh của hai cha con vô cùng bội bạc và quỷ quyệt hiện lên trong đầu Quý Thanh.

Quý Thanh đứng dậy, nói: “Đi, đưa tôi đến tập đoàn Trần Thị, tôi muốn xem xem, bọn họ có thật sự giống như lời mấy người nói không!”

Rất nhanh, cả đoàn người đã đến toà nhà Thiên Long, vào thang máy, trực tiếp đi lên tầng trêи cùng.

Trần Văn Siêu bước đến trước mặt cô gái ở quây lễ tân và nói một cách tự hào: “Mau chóng bảo chủ tịch của các người ra đây, không thì hậu quả cô tự chịu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.