Rể Sang Đến Nhà

Chương 83: Nhà họ Tề xong đời rồi



Sau khi mọi người trút giận xong, liền hằm hằm rời đi.

Ra đến cửa, bọn họ đều mờ mịt rồi.

“Giám đốc Từ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đúng vậy, đi đâu?”

“Từ Lập cũng không biết nữa!”

Thái Phụng nghiến răng nói: “Nếu không chúng ta vẫn là quay lại tập đoàn Trần Thị đi, nhận sai với chủ tịch, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.”

“Đúng, quay về đi!”

“Chủ tịch rất dễ mềm lòng, chỉ cần thái độ nhận lỗi của chúng ta tốt, cô ấy chắc chắn sẽ cho chúng ta quay lại.”

Sắc mặt Từ Lập nóng lạnh bất định, nếu không phải Lưu Quân lừa hắn, hắn ta cũng không rời bỏ tập đoàn Trần Thị.

Thể diện mặc dù quan trọng nhưng làm sao quan trọng bằng việc nuôi gia đình chứ.

“Quay về đi!”

Hắn ta thở dài, đưa mọi người rầm rộ trở về.

Tinh!

Thang máy đã đến tầng lầu của tập đoàn Trần Thị.

Đám người này muốn vào trong, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại.

“Nhanh cho chúng tôi vào trong, chúng tôi muốn gặp chủ tịch!”

“Tôi là giám đốc dự án Từ Lập, cho chúng tôi vào!” Từ Lập cau mày nói.

Bảo vệ chỉ vào trước cửa: “Anh tự mình nhìn xem trêи cửa có dán cái gì?”

Thái Phụng bước qua xem: “Nhân viên đã nghỉ việc không được vào trong!”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên!

Đây…chủ tịch cũng quá vô tình đi mà?

Bảo vệ cười cười: “Khi các người bước chân ra khỏi công ty, đã không còn tư cách quay trở lại nữa rồi!”

“Ồ, e rằng các người vẫn chưa biết, tháng sau công ty chúng ta sẽ dọn về toà nhà văn phòng của riêng mình. Lương của những người ở lại sẽ được tăng gấp đôi, tổng hành trưởng của ngân hàng biết tiền vốn của công ty có vấn đề, đã đặc biệt phê chuẩn cho chúng ta khoản vay một tỷ không có lãi suất.”

Những lời nói của bảo vệ, giống như một chiếc búa nặng nặng nề, dữ dội giáng vào tim họ.

“Đi thôi, chủ tịch không thể nào gặp các người.” Vẻ mặt bảo vệ khinh thường nói.

“Mau tránh ra, chúng tôi muốn gặp chủ tịch!”

“Đúng, cho chúng tôi vào!”

Cả nhóm người ồn ào trước cửa đòi vào trong, lời của bảo vệ đã chọc tực làm cho họ gần như phát điên lên.

“Muốn gây chuyện đúng không”

Sắc mặt của bảo vệ ngay lập tức trầm xuống, lấy ra bộ đàm nói hai câu, ngay lập tức có mười mấy người bảo vệ thân hình vạm vỡ to lớn xông ra.

Bọn họ đều được điều động đến từ tập đoàn Tử Kim.

“Mẹ kiếp, ông đây hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, lại dám gây chuyện sao?”

Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông vạm vỡ, cao hai mét, cả người đều là cơ bắp cuồn cuộn như núi thịt.

Đám người Từ Lập nhìn thấy bọn họ xông ra, vô thức lùi lại hai bước!

“Các người muốn làm gì, đừng có làm loạn a, chúng tôi không phải đến gây chuyện!”



Đội trưởng đội bảo vệ khinh thường thúc giục: "Một đám người vì lợi quên nghĩa, đánh các người bẩn tay tôi ra!”

“Cho các người thời gian mười giây, biến mất trước mặt tôi, nếu không đừng trách những anh em này của tôi không nể mặt!”

“10, 9, 8…”

Anh ta bắt đầu đếm ngược.

Rào!

Đám người kia nghe thấy, lập tức bỏ chạy toán loạn, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

“Xì, một đám nhát gan!”

Đội trưởng đội bảo vệ vung tay nói: “Tập hợp!”



Tập đoàn Trần Thị, trong văn phòng chủ tịch!

Trần Mộng Dao nói: “Chú à, hôm nay chú lỗ mãng rồi, Quốc Tế Thiên Long là công ty có tiếng ở trong tỉnh, chú hôm nay ra tay đánh Phó Tề, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Sợ gì chứ.”

Tiêu Thiên nói: “Rất nhanh, Quốc Tế Thiên Long sẽ biến mất thôi.”

Cái gì?

Trần Mộng Dao cười khổ một tiếng, nói: “Sao có thể chứ, Quốc Tế Thiên Long cây to rễ sâu, nổi tiếng ở trong tỉnh thành.”

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Thiên quá đơn giản rồi.

Tiêu Thiên cũng không nói gì nữa, trực tiếp gửi tin nhắn cho Quý Thanh, anh hỏi hắn: “Có gì khó khăn không?”

Quý Thanh ngay lập tức trả lời: Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Tiêu Thiên gật đầu, lại gửi tin nhắn cho Trương Thu Bạch, anh ta cũng lập tức trả lời: “Vâng, anh Thiên, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau đó anh lại nghĩ, gửi cho Tần Minh một tin nhắn, như vậy sẽ tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.

Làm xong những việc này, Tiêu Thiên nói: “Được rồi, đừng mặt mày ủ ê nữa, tin tưởng tôi, sẽ không có bất kì chuyện gì cả!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả.”

Tiêu Thiên nói: “Em quen biết tôi lâu như vậy, đã khi nào thấy tôi khoác lác chưa!”

Trần Mộng Dao không nói nữa, quen biết Tiêu Thiên hơn một tháng nay, mỗi một lời hứa Tiêu Thiên nói ra, anh đều làm được.

Có một loại cảm giác tên là tin tưởng chảy trong tim, cô gật đầu nói: “Cháu tin chú!”

….

Cũng vào lúc này, văn phòng tổng giám đốc công ty Quốc tế Thiên Long chi nhánh Vân Thành.

Phó Tề mặt mày thâm tím sưng phù tỉnh lại rồi.

“A!”

“Đầu của tôi rất đau, cả mắt của tôi nữa, nhìn đồ vật sao lại bị nhoè như vậy, xương trêи người ông đây sắp rời ra rồi!”

Trong miệng Phó Tề không ngừng hít khí lạnh, cảm thấy toàn thân không có chỗ nào là không đau.

“Cậu chủ Phó, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

Phó Tề nhìn Lưu Quân bị đánh sưng phù như đầu heo hỏi: “Sao anh bị đánh đến thế này? Còn tôi nữa, trêи người sao lại đau như vậy?”

Cả người Lưu Quân run lên, không dám nói là người nào đánh: "Cậu quên rồi sao, vừa rồi ở tập đoàn Trần Thị, cậu bị cái người ở rể kia đánh cho ngất đi, là tôi liều mạng cứu cậu ra khỏi đó, thương thế trêи người tôi đều do người đó đánh.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Phó Tề trực tiếp sầm lại.

“Mẹ kiếp, từ bé đến lớn, đến bố mẹ tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, hôm nay lại bị một tên ở rể rác rưởi đánh.”

Phó Tề một bụng hoả khí: “Tôi muốn hắn chết, tôi nhất định phải cướp bằng được người phụ nữ Trần Mộng Dao kia, sau đó làm nhục cô ta trước mặt hắn!”

Ting ting ting…

Ngay sau đó, điện thoại Phó Tề vang lên.

Hắn ta cầm lên xem, là bố hắn gọi tới, doạ cho hắn toàn thân run rẩy: “Alo, bố!”

“Đồ mất dạy, có phải bây giờ mày đang ở Vân Thành không?” Điện thoại vừa kết nối, liền truyền đến giọng nói cực kỳ phẫn nộ của Phó Thiên Long.

“Bố… sao bố biết?”

“Đm nhà mày!”

Nghe thấy lời này, Phó Thiên Long nổi trận lôi đình mắng chửi một trận té tát, Phó Tề hồ đồ rồi, trong lòng nghĩ, ông không làm việc đó với mẹ tôi, thì làm sao có tôi?

“Mày có phải muốn hại chết nhà họ Phó không? Phó Thiên Long tao anh minh một đời, sao lại sinh ra đứa con súc sinh như mày!” Trong điện thoại, Phó Thiên Long thở dốc, có thể thấy đang vô cùng tức giận.

“Bố, con đến Vân Thành là để kiểm tra tiến độ của công ty chi nhánh, bố có cần tức giận như vậy không?” Phó Tề bĩu bĩu môi, không tài nào hiểu nổi.

“Mẹ kiếp, mày nói thật cho tao biết, có phải mày đắc tội với người khác rồi không?”

“Đắc tội?”

Phó Tề nói: “Sao có thể thế được, hôm qua con mới tới đây!”

“Mẹ kiếp, mày còn nguỵ biện!”

Phó Thiên Long gầm lên: “Có phải mày đắc tội với một người họ Tiêu ở Vân Thành không?”

Người họ Tiêu?

Phó Tề và Lưu Quân nhìn nhau: “Không có, con căn bản không quen biết ai họ Tiêu cả.”

Đúng vào lúc này, Lưu Quân vỗ trán nói: “Cậu chủ Phó tôi nhớ ra rồi, người chồng vô dụng kia của Trần Mộng Dao họ Tiêu!”

“Người mà chủ tịch nói không lẽ là hắn ta!”

“Mẹ kiếp, tao không cần biết mày có quen biết hay không, bây giờ lập tức đi xin lỗi người ta, bất luận mày dùng cách gì, cho dù có phải quỳ gối dập đầu, cũng phải làm cho vị lão đại cho tha thứ cho mày, không thì mày lấy cái chết để tạ tội đi.”

“A!”

Nói xong, người đối diện hằn học cúp máy.

Lúc này, Phó Tề và Lưu Quân đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Hắn ta là nam giới duy nhất trong nhà họ Phó, bố hắn bây giờ lại bắt hắn lấy cái chết để tạ tội, có thể thấy sự việc này nghiêm trọng đến nhường nào.

“Làm thế nào bây giờ?” Phó Tề hoang mang rồi, hắn thật sự sợ hãi: “Lẽ nào người mà bố tôi nói thật sự là tên ở rể vô dụng kia?”

Lưu Quân hít sâu một hơi nói: “Cậu chủ Phó, cậu đừng vội, chúng ta tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước.”

“Đúng đúng, anh nói đúng!”

Phó Tề vội vã lấy điện thoại ra, ấn số gọi cho mẹ mình.

“Alo, mẹ.”

Phó Tề ép buộc mình dùng ngữ điệu bình thường nói: “Có một chuyện, con muốn hỏi mẹ, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng mẹ hắn nhỏ giọng nức nở qua điện thoại.

Nghe thấy âm thanh này, trái tim Phó Tề như chìm xuống đáy vực.

“Mẹ, có phải mẹ đang khóc không?”

Sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại càng ngày càng to: “Đều trách mẹ, đều trách mẹ, chiều con quá mức, để bây giờ con gây ra tai hoạ khủng khϊế͙p͙, cả nhà họ Phó đều tiêu đời rồi!”

Rầm!

Nghe thấy những lời này, đầu óc Phó Tề ù đi, trước mắt trở nên trống rỗng.

“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

“Sản nghiệp của nhà họ Phó đều bị niêm phong rồi, hàng chục công ty trong tỉnh ra tay đánh lén chúng ta, nhà họ Phó chúng ta tiêu đời rồi.”

“Cạch”

Điện thoại trong tay Phó Tề trượt rơi xuống đất, cả người như chết lặng.

Chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Lưu Quân đứng bên cạnh nghe thấy rõ mồn một.

Gia sản của nhà họ Phó bị niêm phong, nhà họ Phó hết đời rồi.

Thầy bại thì tớ cụp đuôi, hắn ta phấn đấu mười năm, không dễ dàng gì mới trèo lên vị trí như hôm nay, nếu nhà họ Phó thật sự phá sản, vậy tất cả mọi thứ bây giờ của hắn cũng mất hết.

Nhìn thấy Phó Tề đang sụp đổ, Lưu Quân cắn răng nói: “Cậu chủ Phó, sốc lại tinh thần, sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.