Rể Sang Đến Nhà

Chương 91: Tiệc tối (2)



Bảy giờ tối, tại nhà họ Bạch, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, rực rỡ vô cùng.

Đại khái có hơn hai trăm gia đình sống ở đây, xứng danh với một gia tộc lớn, hơn nữa tất cả đều là họ Bạch.

Ở giữa trang viên của gia tộc, là một ngôi biệt thự có hàng trăm năm tuổi đời.

Trước cửa có hai bức tượng sư tử đá lớn, vô cùng hoành tráng.

Xung quanh biệt thự toàn là những loại xe tốc độ hạng sang đậu, hầu như không thể tìm được chiếc nào thấp hơn 2 triệu.

Aston Martin, Ferrari, Lamborghini, có ở khắp nơi!

Nơi đây chính là trung tâm của toàn bộ nhà họ Bạch, biệt thự nhà Bạch!

Tương truyền rằng, nơi đây từng là chỗ ở của một vị lãnh chúa nào đó, nhưng về sau đã được tổ tiên nhà họ Bạch mua lại.

Trêи tường xanh phủ đầy dây leo, hé lộ một góc lịch sử.

Trước cửa ra vào, mấy người làm nhà họ Bạch đang tiếp khách, họ không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt mà đón đãi từng vị khách, trêи mặt luôn nở nụ cười.

Người điều khiển chương trình đứng ở cửa ra vào mà tuyên bố.

"Chủ tịch tập đoàn Nguyên Kim, Hà Vinh Thành đến thăm, tặng một đôi sư tử Bạch Ngọc!"

"Bậc thầy thư pháp, Sở Bảo Sinh đến thăm, tặng một đôi bình gấm!"

"Tổng giám đốc khoa học kĩ thuật Thiên Lam, Tôn Ngọc đến thăm, tặng một bức hoạ trúc Trịnh Bản Kiều!"

"..."

Khi đến dự tiệc của nhà họ Bạch, có một luật bất thành văn đó chính là, nhà họ Bạch không bao giờ nhận tiền, chỉ lấy duy nhất những vật có liên quan đến đồ cổ, dù đó là một thiết bị cũ cũng được.

Nghe có vẻ hơi rắc rối nhỉ?

Thế nhưng nếu là nhân vật thượng lưu, có ai lại không chơi đồ cổ?

Những người đó hết lần này đến lần khác lấy đồ cổ làm thú vui, thậm chí vào lúc tặng quà, còn muốn tranh nhau xem ai tặng quà tốt hơn.

Đương nhiên là tất cả những món đồ cổ này cuối cùng đều sẽ rơi vào trong túi nhà họ Bạch.

Với tư cách là gia tộc đồ cổ đứng đầu Vân Thành, quyền lực của nhà họ Bạch đều được mọi người công nhận.

Hầu như tất cả đều muốn có quan hệ tốt với nhà họ Bạch.

Đúng lúc này, một chiếc Maybach S-Class dừng lại.

Từ trêи xe bước xuống hai người, không phải Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao thì là ai?

Trần Mộng Dao khoác tay Tiêu Thiên, đi đến cửa ra vào biệt thự nhà họ Bạch.

"Thiệp mời!"

Tiêu Thiên đem thiệp mời trong tay đưa đến.

"Xin mời!"

Tiêu Thiên nắm tay Trần Mộng Dao vừa định nhấc chân đi vào, ai ngờ lúc này, một người làm bỗng nhiên đưa tay ngăn cản.

"Tiên sinh, anh cứ như vậy mà đi vào sao?"

Trần Mộng Dao kinh ngạc nói: "Không thể đi vào sao?"

Tiêu Thiên nhíu mày, đưa mắt nhìn người dẫn chương trình đứng ở cửa, gã đang liếc mắt nhìn anh, lộ vẻ khinh thường.

Giờ thì anh hiểu rồi.

"Muốn quà tặng đúng không?"

Tiêu Thiên nói.

Người làm kia nghe xong, sắc mặt dần trở nên khó coi, ở đâu ra xuất hiện, một người không hiểu quy củ như vậy.

Tặng quà và muốn quà, hai cái này tính chất hoàn toàn không giống nhau.

"Anh có hiểu quy tắc hay không?"

"Cái này gọi là đáp lễ, anh có hiểu không?"

"Thiệp mời là chính các người gửi đến, chúng tôi dự tiệc còn phải tặng quà?"

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng: "Ai cho các người mặt mũi đó?"

"Đi thôi, vợ, chúng ta về! Cái buổi tiệc này, dự hay không cũng giống nhau."

Nói xong, Tiêu Thiên muốn dẫn Trần Mộng Dao rời đi.

Đúng lúc này, một người đàn ông đi giày Tây từ bên trong đi ra: "Khẩu khí thật lớn, nhà họ Bạch tôi gửi thiệp mời cho các anh, chính là vinh hạnh của các anh, vậy mà còn dám ở đây ăn nói lỗ mãng?"

"Đại thiếu gia!"

"Đại thiếu gia..."

Người làm trước cửa nhanh chóng xoay người.

Người đàn ông này tên là Bạch Hải, cậu cả của nhà họ Bạch.

Gã vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Oa, đó chính là cạu cả nhà họ Bạch, thật đẹp trai!"

"Anh ấy vẫn còn độc thân đó."

"Đây quả là một người đẹp trai đích thực!"

Đến tham gia buổi tiệc, có không ít các cô nàng tiểu thư giàu có, sau khi thấy được Bạch Hải, tất cả liền nổi máu mê trai.

Loại người tự cho mình là tốt nhất, Tiêu Thiên không thèm để ý đến, nếu không nể mặt Bạch Ngọc Lan, anh căn bản không muốn đến.

Anh đường đường là chiến thần Bắc Cảnh, đến thăm đã là vinh hạnh cho bọn họ rồi, một cái nhà họ Bạch nho bé, mặt mũi cũng không lớn như vậy!

"Ồ, đây không phải là Trần Mộng Dao và chồng của cô ta sao?"

Đúng lúc này, một giọng nói ngả ngớn truyền đến.

Trần Mộng Dao quay người lại, lông mày khẽ nhíu.

Người đến không phải là Trần Văn Siêu cùng Trần Dũng thì có thể là ai.

"Hai đứa cũng đến dự tiệc sao?" Trần Dũng bình tĩnh nhìn hai người.

Trần Mộng Dao gật đầu, không nói gì.

"Vợ, chúng ta đi thôi."

Tiêu Thiên muốn kéo Trần Mộng Dao đi, Bạch Hải sắc mặt âm trầm đuổi theo.

"Hai người đứng lại cho tôi, tôi đã cho các người đi rồi sao?"

"Như thế nào, anh còn muốn ngăn cản tôi?" Tiêu Thiên nhìn Bạch Hải!

"Muốn đi cũng được, nhưng phải xin lỗi!"

Bạch Hải kiêu ngạo nói: "Đến dự tiệc không có quà còn chưa tính, còn dám ở trước cửa nhà họ Bạch nói năng ngông cuồng, quy tắc đâu mất rồi?"

Gã vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trần Mộng Dao trêи mặt xuất hiện vẻ lúng túng.

Cô lần đầu tiên tham gia buổi tiệc của nhà họ Bạch, căn bản không biết quy tắc của nhà họ Bạch, hơn nữa đây không phải là tiệc sinh nhật hay tiệc cưới, đâu cần chuẩn bị quà.

"Chậc chậc chậc!"

Trần Văn Siêu tắc lưỡi lắc đầu: "Trần Mộng Dao, các cô không thấy mất mặt quá sao? Đến tiệc nhà họ Bạch mà không mang quà?!"

"Bạch thiếu gia, xin hãy bớt giận, hai người họ tuổi trẻ không hiểu chuyện, đừng có chấp nhặt làm gì!"

Nói xong, hắn dâng thiệp mời và hộp quà trêи tay cho Bạch Hải, cười nói: "Bạch thiếu gia, trong đây là một bức tranh Thị Nữ của Đường Bá Hổ, hy vọng anh sẽ thích!"

Tranh Thị Nữ của Đường Bá Hổ?

Bạch Hải giật mình, không ngờ Trần Văn Siêu lại cao tay như thế.

Đường Bá Hổ, hoạ sĩ nổi tiếng thời triều Minh, giỏi vẽ tranh Thị Nữ, tùy tiện vẽ một bức cũng phải là trăm vạn!

Mọi người nghe thấy ba chữ Đường Bá Hổ, đều không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn.

"Bạch thiếu gia, hãy lấy bức tranh cho chúng tôi mở rộng tầm mắt với!"

"Đúng vậy cậu Bạch, nghe nói tranh Thị Nữ của Đường Bá Hổ là tuyệt nhất!"

Tham gia bữa tiệc có rất nhiều tín đồ đồ cổ, vì vậy đang năn nỉ Bạch Hải lấy tranh ra.

Kỳ thật trong nội tâm của Bạch Hải cũng rung động.

Mở chiếc hộp ra, bức hoạ bên trong khẽ hé mở, quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Nhà họ Bạch mấy thế hệ đều làm nghề giám định bảo vật, mặc dù Bạch Hải là cậu chủ sống trong lụa là, nhưng mắt quan sát không hề tệ.

Với phong cách này, nét vẽ này, chính xác là tranh của Đường Bá Hổ.

"Anh Văn Siêu, thật là tốn kém!"

Gia tộc ở Vân Thành phân loại đủ kiểu khác nhau, tất nhiên các loại thiếu gia sống sung sướиɠ cũng phân chia ra cấp bậc.

Trước kia Trần Văn Siêu không có tư cách giao lưu cùng với gã, bây giờ với bức Thị Nữ đồ này, gã quyết định để Trần Văn Siêu chơi cùng mình.

"Không có gì, cậu Bạch thích là được!"

Trần Văn Siêu nói, thật ra trong nội tâm đang nhỏ máu, tranh này là hắn bỏ ra hơn hai trăm vạn, chính vì để cho Bạch gia có ấn tượng sâu với mình, hắn sẽ làm bằng bất cứ giá nào.

"Bạch thiếu gia, cho tôi xem với!"

Một đám người trong nghề đều vây lên xem, dưới ánh đèn mà tỉ mỉ nghiên cứu.

Hai người ở bên cạnh cùng với người dẫn chương trình cũng cố gắng duỗi cổ đến xem, nhất quyết phải thấy được bức hoạ này!

"Cái này đích thực là do Đường Bá Hổ vẽ ra!"

"Cậu Trần thật hào phóng!"

"Cung nữ đồ này thật đẹp!"

Nghe mọi người tấm tắc khen ngợi, Trần Văn Siêu như muốn bay lên trời, Trần Dũng bên cạnh cũng vui mừng.

"Được rồi, sau khi kết thúc buổi tiệc, mọi người muốn xem tôi sẽ cho tất cả xem đủ."

Bạch Hải nói: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, đừng ở đây chắn hết lối đi."

Mọi người nghe vậy, đều đồng ý gật đầu.

Lúc này, Trần Văn Siêu nhìn Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên, nói: "Có thấy quà tôi đưa hay không? Hai người không mang đồ không biết xấu hổ? Mau cút về nhà đi, đừng làm mất mặt nhà họ Trần!"

"Xem như nể mặt mũi của anh Văn Siêu, tôi không so đo với các người nữa." Bạch Hải rộng rãi khoát tay: "Hai người mau cút đi!"

Mọi người đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn hai người học, Trần Mộng Dao kéo tay Tiêu Thiên, "Chú, chúng ta về đi!"

Tiêu Thiên vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô đừng lo.

Sau đó, anh nhìn Trần Văn Siêu, cười nhạo một tiếng rồi nói, "Anh thực sự rất buồn cười, đem hàng nhái làm như hàng thật."

Nói xong, anh lại nhìn về phía Bạch Hải, nói: "Anh còn buồn cười hơn, với tư cách là đại thiếu gia nhà họ Bạch, thậm chí ngay cả hàng nhái rõ ràng như vậy mà cũng nhận không ra, thật làm trò cười cho người trong nghề!"

Cái gì?

Nghe Tiêu Thiên nói, mọi người đều giật mình.

"Tên này đầu óc có vấn đề à?"

"Quan trọng là, Bạch thiếu gia từ nhỏ đã chìm đắm trong văn hoá chơi đồ cổ, sao có thể không phân biệt được thật giả?"

"Tôi nói nè, cậu ta vừa bị mất mặt xong, muốn lấy lại mặt mũi, nên mới nói bậy bạ như thế!"

"Không sai, muốn lấy lòng mọi người, sao không soi trong nước xem chính mình mặt mũi ra sao nữa!"

Trần Văn Siêu nghe anh nói vậy, rất nhanh liền tức giận, chỉ vào mũi Tiêu Thiên mắng: "Mày là cái thứ phế vật ăn cơm chùa, cùng lắm chỉ là con rể của nhà họ Trần tao, cái gì cũng không biết, còn dám ở đây nói bậy bạ?!"

Ở đây có nhiều người như vậy, còn lâu hắn mới sợ Tiêu Thiên, nếu như anh thật sự dám động thủ, nhà họ Bạch cũng sẽ không tha cho!

"Cái gì, người này chính là con rể của nhà họ Trần?"

"Tôi còn nói là thấy quen mắt!"

"À, hôm nay ăn mặc chỉnh tề thế này, người ta bảo người đẹp vì lụa, còn loại phế vật như thế mặc đồ sang trọng vào cũng lãng phí."

"Ai nói không phải đi!"

Mọi người đều hướng Tiêu Thiên chỉ trỏ, còn cười nhạo rất to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.