Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà mới có một gian phòng làm việc, nằm giữa 2 phòng ngủ, diện tích không lớn, hai cái giá sách một cái bàn là thành thư phòng rồi, kết hợp cả nghỉ ngơi giải trí luôn. Đáng tiếc là tôi và Hạ Giai căn bản không ở nhà vào thời gian bữa trà chiều, cho nên cũng không được tận dụng.

Thế nhưng đêm nay chúng tôi tâm sự với nhau. Về đến nhà rồi tôi đi tắm rửa, bước ra khỏi phòng tắm vẫn chưa tới giờ ngủ, phòng khách đã tắt đèn, tôi chạy lên phòng trên lầu, cửa mở, tôi nhìn thấy Hạ Giai ngồi trước cửa sổ gió thổi lay động, đặt gạt tàn lẫn bật lửa lên bàn, vỗ cái đệm đan mây, ý bảo tôi ngồi xuống.

“Lại đây ngồi.” Dì vuốt phần mái lòa xòa ra phía sau, châm thuốc hít một hơi, “Nói cho ta suy nghĩ của con nào.”

Dì đã bỏ thuốc từ lâu rồi, ban đầu là vì nghèo, mỗi ngày dành dụm vài đồng mua sữa cho tôi, dần dần cũng cai, có thèm đến mấy cũng không thắng nổi thời gian, mà bây giờ hút trở lại, ắt hẳn dì cũng không còn cảm giác ấy nữa.

Gió đêm mang theo mùi bạc hà xông khói, tôi đặt chén trà trong tay cách bao thuốc 1 tấc, chợt nhớ lại về lần đầu tiên tôi hút thuốc. Bao thuốc màu gì? Là nhãn hiệu gì? Vị như thế nào? Tôi không nhớ. Chỉ có cảm giác cay gắt lưu dính trên răng môi, cùng với nước mắt trào ra và trong giây thoáng qua, nhìn thấy khuôn mặt của người kia.

Tôi thu tay lại, cầm cái ly.

“Con muốn theo nghề hát.”

Tôi đoạn nghĩ lại nói,“Không phải làm ngôi sao…… Chỉ là ca hát mà thôi. Có thể sống với nghề và duy trì cho cả một đời.”

Dì cắn đầu lọc, đốm lửa đỏ lập lòe trong làn khói trắng, tôi nhìn dì, không hề cảm thấy bầu không khí nặng nề và áp lực. Điều này khác với những gì tôi đã nghĩ.

“Ừ, vậy thì con có bao nhiêu quyết tâm vì mục tiêu này?”

Tôi nào ngờ sẽ là một vấn đề mang tính khách quan như thế, là thực tế ngay trước mắt, không hề có yếu tố cá nhân, so với các bậc phụ huynh mà theo như lời các học sinh khác luôn phải đấu trí đấu dũng với họ thì lý trí hơn nhiều.

Nhưng ngẫm lại dưới góc độ khác, bây giờ mới đúng là phong cách của dì.

Cho nên tôi thẳng thắn đầu đuôi ngọn ngành – từ việc lén nghe nhạc bằng tai nghe, lần đầu tiên ước ao và vẽ nên huyễn cảnh trong giấc mơ, về một tương lai nghe có vẻ hoang đường và ngoài tầm với. Bạn bè tôi, sư phụ của tôi, đến cả microphone của tôi. Tôi càng mong chờ hơn dì nghe không chỉ là những điều này.

Cũng may hiện đang là buổi tối. Buổi tối người ta có thêm dũng khí để nói thật.

“…… Ta hiểu.”

Tôi nói xong thì lại uống tiếp một hớp, dì đổi tư thế ngồi, khoác một chân lên chân kia, tựa vào tường mà lưng vẫn thẳng tắp như cột buồm, xương đòn gầy gò nổi bật dưới phần cổ, dì cười hỏi tôi, “Con nói thật cho ta, mấy năm nay có phải con cảm thấy rất khổ cực không?”

Tôi nghĩ về tất cả từ lúc bắt đầu, dì từng nói với tôi, con theo ta là chịu khổ.

Chỉ chớp mắt đã qua mười năm, tôi hoàn toàn quên mất cái gọi là gặm nhấm cuộc đời này.

Quá khứ trôi đi như làn sóng tràn lên bờ rồi lại nhanh chóng rút đi, tôi chưa bao giờ níu kéo. Tôi nói, không biết ạ, chắc con cũng quên mất nó như nào rồi.

Dì dập tàn thuốc, trong mắt ánh lên tia sáng nhàn nhạt.

“Sau này cứ giữ vững tinh thần đó là được rồi.”

“Ta nuôi con lớn đến chừng này không phải vì muốn con sống theo cách của ta, cũng không phải để con thay ta hoàn thành tâm nguyện, càng không can thiệp vào cuộc sống của riêng con, để rồi cuối cùng con lại oán ta.” Dì nói.

“Vậy thì vì sao ạ?”

“Ngốc.” Trước khi đi ngủ dì còn nhéo mặt tôi, cười lắc đầu, “Ta thích thế.”

Thời gian bắt đầu cuộc tranh tài đã sắp đến gần, tôi có muốn ra vẻ không có việc gì, tĩnh lặng như mặt nước mà chuyên tâm học hành ở trường là không thể nào, tôi cũng không phải Kiều Hinh Tâm.

Nhưng chính miệng đã cam kết với Hạ Giai rằng dù có chơi nhạc cũng không để ảnh hưởng đến việc học, tôi không thể nuốt lời với dì được, cho nên cố gắng hết sức bình tĩnh lại, chỉ là thói quen cứ giờ số học là lại ngồi viết ca từ không sửa nổi nữa.

Mà trong thời gian này điều khiến tôi phiền lòng nhất là Nhạc Tiêu Nhã.

Có trách cũng trách tôi thiếu sót phần cảm thông với cảm xúc của người khác, có một số chuyện mà trực giác lẫn ngộ tính của tôi đều dốt đặc, dẫn đến tôi thường thường không biết nên làm sao để phân tích và đối đãi với hành động của đằng ấy, ví dụ như nhân lúc tôi rời chỗ ngồi trong giờ học đặt lon soda, chocolate, mấy thứ mà con gái thích các loại, hoặc chả bí mật nhét quà đâu đó, hay như lại hứng thú chưa từng thấy với hoạt động sau giờ học của tôi. Nhận được sự quan tâm đến thế quả thật là khiến tôi lúng túng không thôi, trước đây không chung lớp còn dễ nói, bây giờ lại ngồi chung một phòng học cho nên tôi không thể nào tránh đằng ấy được.

Đây là lần thứ ba tôi từ chối đằng ấy đi cùng đến quán bar sau giờ học. Hình như đằng ấy rất muốn gia nhập vào thế giới ba người chúng tôi, nhưng chúng tôi sớm chiều ở chung với nhau suốt thời gian qua đã đạt đến một cán cân cân bằng mà khó có người ngoài nào có thể xen vào, chủ yếu là cả ba đứa đều có chuyện để làm, không chỉ là đơn thuần tụ tập chơi chung, không thể nào mang đằng ấy đi cùng được.

Tiết trời đầu hạ nhiều mưa, mưa đêm mông lung khí trời khoan khoái, hơn tám giờ thì Kiều Hinh Tâm cùng Lý Khiêm Lam về, Hà béo thẳng tay đóng cửa quán, dành lại không gian cho tôi tập luyện.

Sau hồi trao đổi thì quyết định, tôi sẽ hát những bài hát ít thịnh hành hơn, nhưng tôi đã thuộc làu, chắc mẩm 10 trên 10 lúc biểu diễn sẽ không xảy ra sự cố gì. Dù sao cũng là chọn bài cho cuộc tranh tài chính quy, tạo sự bất ngờ cho khán giả mặc dù cũng quan trọng, nhưng tôi muốn lấy vững làm đầu.

Vấn đề này trong lúc trao đổi tôi còn phải tranh luận một phen với Hà béo, bởi vì… Rap underground đa phần là thuần Pop Rap và Dirty Talk, tôi lại đi hát dòng Jazz tuyệt đối sẽ trở nên khác loài chỉ trong nửa phút, ai có thể đảm bảo người nghe có thể chấp nhận đánh cược vào?

Hà béo khinh thường hừ một tiếng, lời gã nói không che giấu trí tuệ cầm thú hơn người của mình, gã nói, có thế nhóc mới có cơ hội đánh khỏi vòng vây hiểu không? Đến lúc đó thì nhóc là độc nhất vô nhị. Nhóc nghĩ đi, người ta toàn hát nhạc từ năm 2000 nhóc lại hát các bài từ những năm mấy ngàn, điều này nói lên cái gì?

Tôi sửng sốt một hồi, nói, điều này nói lên… Điều này nói lên rằng tôi bị điên.

Gã giơ vỗ vào ót tôi, cứ như đập vào dưa hấu chín, miệng thì trách móc, mẹ kiếp, nhóc không có sự nổi bật lấy gì người ta nhớ đến nhóc? Đứa trẻ kém may mắn lúc lên sân khấu thì mồm miệng nào có phải trẻ con, vừa xem lần đầu khiến người kinh ngạc…

Hai chúng tôi đang mãi hăng hái, không chú ý đến cô nàng đứng ngoài cửa.

Ánh sáng từ màn đêm không quá tối, tôi liếc thoáng qua, lấy làm hoảng sợ.

“Nhạc… Nhạc Tiêu Nhã?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.