Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đang ở đâu?”

Nghe hắn hỏi tôi, ngụm bia lạnh vừa nuốt vào không hiểu sao lại thấy rùng mình, mở miệng run run nói, tôi đang ở quốc lộ số 2 trên núi, cùng mọi người xem pháo hoa giao thừa.

So với tôi bên này, tạp âm bên hắn không nhiều, nhưng vẫn bên cạnh có người, tôi che một bên tai nói chuyện với hắn, “Ta cách em không xa đâu.”

“Ở đâu thế?” Tôi chợt hiếu kỳ hắn sẽ ở đâu mà mừng năm mới.

Nhớ không lầm thì bố mẹ hắn đã sớm qua đời, bỏ lại hắn bơ vơ, ngay cả tôi cũng không bằng.

“Ở nhà bạn ăn tất niên, ” Hắn nói, “5 phút sau ta đến ngay, đừng chạy đi đâu đó.”

“Chạy gì chứ.” Tôi không nhịn được phì cười, Kiều Hinh Tâm ngồi bên trái liếc mắt nhìn tôi.

“Ừ, chờ đây.”

Cúp máy, sau đó Kiều Hinh Tâm nhờ tôi lấy hộ nhỏ chai rượu, lúc nhận lấy từ tay tôi, biểu cảm tuy không giống, nhưng hiển nhiên là ngầm nói, yêu đương à.

Tôi càng hoảng hốt hơn.

Sức quan sát của con gái quả nhiên không thể xem thường. Tôi thầm nghĩ, nội phương diện này Lý Khiêm Lam cũng đủ bị đá văng 10 con phố, cho nên nó lúc này cũng đang ngất ngư chỉ vào pháo hoa rực sáng cười ngâu, cái đầu tựa trên vai tôi cử động một cái.

Cuối cùng tôi trầm ngâm phút chốc, cầm chai rượu vừa bật nắp rồi cạn với nhỏ.

“Nhanh thôi.”

Lời này tôi tuyệt đối chỉ nói cho bản thân mình nghe.

Hạ Giai đốt một cây đũa phép tiên nữ (pháo hoa) nhét vào tay tôi.

Đốm lửa lập lòe soi sáng gương mặt tôi, tôi đứng dậy, cùng dì ngắm nhìn cảnh đêm trời hiện ra trước mắt, dưới chân mình là thành phố nơi tôi đã sống suốt 18 năm bình yên mà chuyển động, tôi nghĩ, ở cái tuổi mà tôi thậm chí không tin rằng đã sống được ngần ấy, hay niềm từng hi vọng quá xa xôi được ngắm nhìn phong cảnh như thế này.

Tôi quơ vài vòng que pháo sắp cháy hết trên không trung, nói, mẹ ơi, mẹ mong muốn điều gì cho năm mới?

Hạ Giai khoanh tay trong gió, nhích gần bên cạnh tôi, nói, không biết nữa, cảm thấy cái gì mình cũng muốn, nhưng kể ra thì cái gì cũng không thiếu, cứ như vậy là đủ rồi.

Tôi giang tay ôm lấy dì, nương theo ánh sáng từ vệt pháo hoa trên trời, thấy một người đàn ông khoác áo lông cừu đứng bên vệ đường.

Hắn trông không như đã đến từ lâu, giữa dòng người ngập tràn hạnh phúc và vui mừng, ấy mà tôi vẫn có thể tìm thấy hắn, rất có thể hắn có khả năng sinh ra một loại vật chất đặc biệt nào đó, khiến hắn tỏa sáng một cách rạng rỡ dù là trong biển người, rất nhiều người thấy hắn, rất nhiều người cũng yêu hắn, rất nhiều người vây quanh hắn, nhưng dù có thế tôi cũng không đau lòng, khi ánh hào quang mất đi, chỉ có tôi nhìn thấy hắn.

Tôi đánh tiếng với Hạ Giai con cần ra đây một lát, có thứ cần tìm. Nói rồi tôi liền đi về hướng hắn. Hắn có lẽ cũng đã biết tôi thấy hắn, cũng có thể không, đoạn đường khá là dài, sau lưng được nguồn sáng chiếu đến, mùi lưu huỳnh phiêu tán trong không khí, khi tôi đã tiến vào khu vực “Có hắn ở đó”, câu nói đó liền chôn sâu trong lòng, hợp vào tim, khắc sâu khó quên. (hô chi dục xuất)

Tôi không nói gì, đứng cùng hắn xem pháo bông.

“Lạnh thật nhỉ.” Hắn nói.

“Ờ.” Tôi dậm chân, “Theo như dự báo thời tiết, ngày mai tuyết sẽ rơi đấy.”

Hắn không đáp lại, ánh sáng chiếu lên sườn mặt rõ rõ ràng ràng, quay đầu nhìn tôi.

Một căn pháo nổ tung, cách chúng tôi rất gần, tai gần như không thể nghe được gì trong nháy mắt, chiếu sáng bầu trời đêm như buổi ban ngày, tôi chợt thông suốt một chuyện, thứ dũng khí không biết nên nói thế nào nên tả ra sao, chi phối lấy tôi, chỉ trong vài giây đã đẩy sạch mọi bất an lẫn hoang mang trong lòng.

Tôi vươn tay, sượt qua môi hắn, như mê muội.

Đầu ngón tay lạnh cóng, chút ấm áp lại được đẩy lên như thiêu cháy, lại lo sẽ làm hắn lạnh, cho nên chỉ nhẹ nhàng sượt qua nơi mềm mại mà tôi tha thiết.

Khi hắn nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, tôi chỉ nói, không có gì đâu, môi dính vết bẩn thôi mà.

Hắn đứng nơi ánh sáng yếu ớt, trong đôi ngươi ấy như một màn đêm cám dỗ, sâu đến mức ngay cả pháo hoa cũng phải lụi tàn.

Hắn là một câu tiếng lóng, một trường kiếp nạn, một loài động vật xinh đẹp mà hiếu chiến, tự tiện xông vào phá tung mọi thứ của tôi.

“Hề.”

Hắn có vẻ như đang cười, giọng nói lại bị gió thổi nghe rè rè, cứ như truyền đến từ một nơi rất xa, nhưng không thể chạm đến dù chỉ một xentimet.

“Em không thể làm thế với ta đâu.”

Sau đó dùng sức nắm ngược lại tay tôi, môi áp lên.

— Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy, chính là điểm kết thúc của một thời niên thiếu.

Tôi đã từng được thấy trong hình ảnh, phim ảnh, cũng như ở người tình cờ gặp trong cuộc sống, những nụ hôn, trước khi gặp hắn, mấy thứ này chỉ như xếp giấy, có hình dạng kiểu dáng, nhưng không có cảm giác thật, cả cưỡi ngựa xem hoa cũng không mấy để tâm. Cho đến khi tôi va chạm với hắn, tất cả nhân quả vận mệnh đều liên hệ với nhau.

Tôi nghĩ có lẽ chúng ta đều sẽ gặp một người như thế, hắn không có gì đặc biệt, với bạn và cả xuất thân bần hàn này của bạn, nhưng hắn lại không gì không làm được, thực hiện hết thảy những vọng tưởng hư ảo của bạn.

Kết thúc nụ hôn này, cả hai đều không nói gì, dường như vừa nãy chính là một thế giới song song tách biệt với thế giới, cho đến khi cả hai chúng tôi trở lại thế giới thật, bí mật chỉ chúng ta biết không hề được đề cập – để tránh cho vài chuyện khiến người khó mà chống đỡ tiếp diễn sau đó.

Hồi lâu không ai nói gì, bầu không khí chỉ mới ấm lên lại lạnh đi, tôi bình ổn lại cảm xúc sục sôi của mình, nghe anh ấy nói, chúc mừng năm mới.

“Ta nhớ có giao thừa năm nào đó, ta vừa tham dự tang mẫu thân về.” Hắn mở màn một cách rất bình thản, “Tình cờ lại gặp em ở cửa tiệm đĩa.”

“Em khi đó bao nhiêu nhỉ? 11 tuổi? Lúc ấy em còn chưa cao đến ngực ta.”

“Em gọi ta chủ nhà, ánh mắt nhìn người luôn mang theo cảnh giác, ta vừa nói một câu thôi mà em đã chạy mất rồi.”

“Ta rầu rĩ lắm đấy. Nhưng lại không có cách giữ em lại.”

Tôi cảm giác hơi ấm của anh như một con dấu đính lên môi tôi, bây giờ vẫn nóng như thiêu, nói không ra lời, lại sốt ruột sợ anh đi, nghiêng người vung chân quệt quạc hai vệt dưới đất, không đầu không đuôi giải thích một câu, sau này em không chạy nữa.

Anh ấy ho khan một tiếng, như bị sặc, sau đó lại nở một nụ cười không rõ ý vị, cười đến nỗi làm tôi vừa lúng túng vừa giận.

“Em phải về.” Tôi nói, “Bạn em còn bên kia chờ.”

“Đi đi.” Anh gật đầu, lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác, “Ta cũng đi.”

“Lái xe chậm chút, đường này nhiều ngã rẽ, ” Tôi khoát tay một cái, “Chú ý an toàn.”

Tôi băng qua đường trên lối đi dành cho người đi bộ.

Tôi đột nhiên có một cảm giác càng lúc càng mạnh. Khi nói câu đó ra, quan hệ giữa chúng tôi tựa hồ đã thay đổi một cách vi diệu.

Nhưng không ai phản đối, thậm chí không ai nói ra, cứ thế để nó diễn ra, hướng về một con đường trong mông lung có thể biết trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.