Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 97



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngẫm lại thì, từ khi nào thì tôi bắt đầu thích anh, anh có gì khiến tôi say mê như vậy, thích đến nỗi sợ có người đoạt mất. Vốn dĩ tôi có thể yên bình mà sống, giống như những tháng năm một nghèo hai trắng khi ấy, không có gì trong tay cũng không cần phải sợ ai. Nhưng anh cứ như vậy mà xuất hiện, nhờ có anh mà tôi trở thành vị đại gia hạnh phúc nhất thế giới, không cần sự đồng ý của tôi mà giấu đi món kho báu vô giá ở nơi này của tôi, lại tự ý lấy đi một thứ thuộc về tôi, vậy thì nó là gì? Chính là điểm yếu của tôi, để cho tôi không tài nào thoát khỏi lòng bàn tay anh. Anh tốt ở điểm nào và không tốt ở đâu, tôi không thể liệt kê ra từ 1 2 3 được, chắc có lẽ khi thích ai đó, chúng ta như bị người giữ lấy cái đuôi, nhất nhất nghe theo lời người ấy.

Tôi vẫn đang mặc quần áo của anh, nhìn cái bóng đổ xuống sàn nhà, chân nam đá chân xiêu, thiếu điều bật cười trong căn phòng chỉ có một mình này luôn.

Hẹn với Phí Na lúc 3 giờ, trước khi ra ngoài tôi chạy vọt đi tắm lạnh, sau đó lại thấy đói bụng, lục trong tủ lạnh được hai thanh chocolate, cho vào mồm rồi chạy ra người đón xe.

Đến phòng thu của Phí Na rồi mà tóc hãy chưa khô, đẩy cửa vào thì phát hiện Phí Na không có ở đây. Có một người đàn ông với dáng người đậm ngồi giữa căn phòng, than thở với cái bàn.

“Sư phụ Hà?”

Tôi đi đến, vỗ cái bộp vào bàn tay giơ giữa không trung của gã, “Chị Phí Na đâu ạ?”

Gã nâng tay chỉ vào toilet đối diện, “Bên kia kìa.”

Tôi kéo cái ghế ngồi đối diện gã, tiếng nước chảy bên trong cũng ngừng lại, Phí Na ôm một hộp khăn tẩy trang ngồi xuống tại nơi cả hai chúng tôi có thể thấy. Lần đầu tiên tôi được thấy mặt mộc của chị, nào có quá lời như người ta nói, con gái tháo lớp trang điểm cứ như hai người, chị chỉ trông có một nét đẹp khác hơn thôi, nhưng lại có vẻ mỏi mệt.

“Hôm qua cô ấy kéo ta cùng đi dạo phố, mua thùng loa mà cô ấy kéo không xuể, ” Hà Cố giải thích ngọn nguồn, “Kết quả là hai chúng ta tình cờ đụng mặt bạn trai cũ của cô ấy ngoài trung tâm mua sắm, tay trong tay dạo phố cùng vị hôn thê nữa chứ.”

“Cô gái kia chính là Tam nhi năm đó, cướp mất vị trí của Na Na của chúng ta.” Gã lắc đầu, “Con gái gì đâu.”

Phí Na chẳng hề mà cười nhạt, “Tên đó đá tôi.”

Chị chỉ chỉ vào mình, “Hắn nói tôi quá thu hút hắn không có cảm giác yên tâm, nghe có thấy giống tiếng người không?”

“Cái đó à.” Hà Cố khinh thường, dựa vào ghế và giễu cợt nói, “Vậy chắc gã chỉ yên tâm với cô em gái mặc đồng phục học sinh đầu cắm cọng cỏ khóc lóc đòi mua khinh khí cầu thôi hen.”

Từ lời này liên hệ với việc khác, một lần nữa đâm vào lòng tự trọng của Phí Na, chị có bao nhiêu cũng không bằng vị hôn thê kia. Mặt ngoài có trông lạnh lùng bất tuân thật đấy, giống như bao cô nàng thất thường như chương trình buổi tối, tận trong xương vẫn là một cô gái, thấy người yêu cũ huênh hoang sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, cần an ủi và khích lệ. Chị hờn giận hết sức với Hà Cố, tôi thấy thế vội chen vào giải vây, “Chỉ là cái cớ thôi, là lời sáo rỗng thôi, là gã không tốt ấy.”

Nói rồi tôi chỉ muốn vả cho mình một cái. Tôi thì biết cái chi chứ.

Tôi có muốn nói câu “Anh quá đẹp trai em không có cảm giác an toàn” không sao, tôi muốn lắm chứ, dù là ai khi đã theo đuổi thành công nam thần rồi mới phát hiện anh là một tên có niềm đam mê nhảy cầu không xuống được bếp hát ngang chè lại còn đi tranh sủng với mèo nữa chứ, có mấy ai có được lòng dạ rộng rãi như tôi đâu.

“Ừ, cho nên cho dù họ có anh anh em em trước mặt ta, bà đây cũng không thể cho thấy quá gai mắt được ha.”

Phí Na ngước mặt lên trần nhà, một tay chấm chấm bông tẩy trang ở vùng dưới mi mắt, trừng mắt một cách nghiêm túc: “Bởi vì vương miện rồi sẽ rơi, kỹ nữ rồi sẽ cười.”

Hà Cố gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng nữ thần nói rất đúng.”

“Cái quan trọng là, “Chị hít thật sâu vào, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trên mặt ta kẻ mắt và son môi cộng lại ít nhất cũng 2 ngàn, mới ra khỏi cửa có 1 giờ, có chết cũng không…”

“…”

Tôi và Hà Cố im lặng.

Hồi sau tôi quay đầu, thấy gã cũng có biểu cảm y hệt tôi, đa phần là vì tình thần cực kỳ đáng khâm phục này, muốn ngợi ca lại cảm thấy vốn từ quá nghèo nàn, phổi cứ như phình ra thêm vậy ấy.

Phụ nữ thật kiên cường.

“Thôi thì, đừng cố mà gượng cười, con gái lúc cần khóc thì cứ khóc thoải mái, coi như một cách giải tỏa ấy.” Gã nói, “Anh đây dỗ cưng.”

Hà Cố đã từng có lúc đau lòng vì tình cảm lúc này đây rất có tâm mà dỗ dành người bạn đồng bệnh tương liên này, một bên lắng nghe lại còn an ủi khuyên nhủ, quan điểm của gã có sức thuyết phục như gã làm người vậy, rất nhanh đi đến chỗ cây đàn guitar cất trong túi đặt bên tường, điều chỉnh tư thế một chút, gác guitar lên đầu gối, cúi mắt chỉnh dây vài ba lần, nhịp chân gõ theo nhịp điệu đơn giản.

“Người con gái tôi yêu khiến tôi phát điên mất

Không chỉ cá tính mà còn đánh đấm rất điêu luyện

Tôi khá hướng nội còn em trái lại cực kỳ sáng sủa

Chơi với nam cũng được mà con gái cũng thân thiết

Tuy rằng em là như vậy nhưng tôi vẫn luôn bên em

Thấy căn má lúm đồng tiền của em khi cười tôi chỉ muốn véo má em

Tiếc thay chúng ta bên nhau không được bao lâu là tốt nghiệp mỗi ngả

Trước khi đi cũng không tự thẩm khi buồn nữa…”

_Hoa Chúc_

Giọng hát của Hà Cố vẫn có tính đáng nể như thế, chất khàn trong câu chữ, đan xen sự mượt mà êm ái dường như vì dân ca mà nên, còn mang đến cái sự hài hước của người đàn ông trưởng thành nữa. Phí Na không buồn khóc nữa, bộp một cái ném đi cái hộp khăn giấy trong tay, “Ông gọi đó là dỗ đấy hả…?”

Đến tôi cũng nghe hết nổi. “Điệu dân ca của chú tẩu lái xa quá rồi sư phụ Hà ơi.”

“Tình hoài đó, có hiểu không, cái này gọi là tình hoải.”

Hà Cố vừa hứng chịu cơn giận của Phí Na vừa thiết tha giải thích, “Thất tình lục dục đều là biểu hiện rõ rệt nhất của cảm xúc con người mà, thấy người thích hợp liền muốn lên giường cùng, đó không phải là bản năng của sinh vật thế gian sao.”

“Có lẽ tình yêu không chỉ mỗi lên giường không thôi, em sẽ còn muốn trò chuyện cùng người đó, không nói về nhân sinh là không còn cách hình dung nào khác nữa. Cho nên nếu muốn yêu một ai đó, trước có thể lên giường, sau đó rồi hẵng tán gẫu cũng được vậy.”

Tôi lặng thinh suy nghĩ, hình như đúng là thế thật.

“Vậy tại sao người như vậy lại khó tìm đến thế…”

Phí Na nản chí ngồi về ghế, đá đá chân ghế Hà Cố, mép nhếch lên cong như cái vịnh cái eo biển luôn ấy, “Ây, thanh xuân của bà đây cũng qua cả rồi, chạy cho nhanh một chút chứ…”

Chắc là do điệu bộ này quá giống như một cô bé đang hờn dỗi, Hà Cố cũng cười theo, một tay khoát lên guitar, tay kia vươn đến vùng da không đánh phần, cực kỳ tự nhiên quẹt đi cái còn sót dính trên chóp mũi.

“Còn cả đời để tìm.” Gã nói, “Cứ từ từ mà tìm.”

Sau đó họ mới nhớ hôm nay tôi đến để viết lời, bàn bạc xong xuôi các đề mục cũng đã đến giờ cơm, Phí Na bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc vì vấn đề cá nhân mà lỡ mất cả một chiều, nói là bao bữa nướng, buổi tối về lại tập tiếp, tranh thủ cho xong một lần.

“Được rồi há, nếu nhóc muốn học hậu kỳ thì ở lại đây ta chỉ cho mà xem, lần sau cậu có thể tự mình thầu phần hậu kỳ, cơ mà để ta giúp cũng OK thôi.” Chị đứng trước gương trang điểm lần nữa, trong lúc mở cây son màu đỏ thẫm bất chợt quay ra hỏi tôi, “Ấy, kiểu này là bạn trai nhóc tới đón à?”

Tôi có muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.

“…Ai cơ?”

Sau lưng là Hà Cố vốn đang định tắt đèn, run tay cái lại bật lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.