Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 99



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi nhớ khi tôi còn 7 8 tuổi, theo như lời đồn đãi từ hàng xóm láng giềng về mẹ tôi, đa số xoay quanh cuộc sống xô bồ hay đạo đức thấp kém làm đề tài mà đồn thổi phán xét, có chút là suy diễn cắt câu lấy nghĩa, nghe rõ là bịa đặt hoang đường, vậy mà mấy người đó nói cứ như được chứng kiến tận mắt rồi ấy, thường khiến tôi tức tối một cách vô ích, cho nên là hận đời.

Mà ở cái tuổi ngây thơ khờ dại kia, tôi không thể hiểu được cách mà người lớn họ nhìn nhận, chịu khổ mà đổi lấy một cuộc sống bình yên, dì không đồng ý tôi đánh nhau, lời ra tiếng vào cũng không có bất cứ thái độ gì, không phản bác, chỉ dẫn đắt tôi, đối với lời dè bỉu chỉ cười nhạt hoặc cứ im lặng đi.

Bây giờ ngẫm lại, đừng tranh cãi vì những điều vô vị lại phí thì giờ, người sống thanh thản hơn đôi chút.

Dì luôn nói vô vị, tranh cãi vì thứ ấy vô vị, người ta chẳng buồn phân phải trái với thị phi đâu, bởi vì chuyện đó mình đâu có gặp phải, bởi vì thói đời thiếu niềm vui và đề tài để nói, bởi vì thích đâm chọt — họ căn bản không quan tâm bạn là ai cả.

Cho nên thích thì cứ nói.

Mà dì quả thật là vì tôi mà phải chịu nhiều như vậy.

“Về nhà à?”

Lái xe đi từ tầng hầm chỗ Phí Na, nhìn Hà béo băng qua đường đi về phía quán bar, Cung Tuyển Dạ xoay sang, qua kính chiếu hậu hai tầm mắt gặp nhau, đáp, “Được thôi.”

Còn lại hai người chúng tôi.

Tôi kéo toàn bộ cửa kính xe xuống, thấy mái tóc anh bị gió thổi tung, lại dựng lên hơn nửa, nghe anh nói, “Bất ngờ come out dọa em sợ rồi à.”

Trong giọng không có âm điệu lên cao, hai chúng tôi cũng không tán gẫu như bình thường nữa, bầu không khí an tĩnh không khỏi khiến tôi cảm thấy không quen, lúng ta lúng túng nói: “… Tàm tạm, kiến thiết tư tưởng được chút.”

Bỗng nhiên lại đề cập đến đề tài này, tôi trở nên hồi hộp vô cớ, nghe được mình lại có cái giọng khi đang nghĩ ngợi lung tung rồi, lo sợ nghe thấy điều không như mong đợi.

Tôi đang sợ cái gì?

Đại khái trước khi biết được cảm nhận của người ngoài, trong tâm tôi có một sự tự phụ mù quáng và lạc quan vô cớ, dù là sinh nhai hay phương diện tình cảm đi nữa, vững tin đến cuối cùng là có thể giải quyết êm đẹp, miễn là cả hai bầu bạn đồng hành, không có gì quá nghiêm trọng thì đều có thể vượt qua.

Quả nhiên tôi còn quá ngây thơ rồi. Những năm về trước đã từng có thời tôi phản nghịch trong trường học, chắc mẩm một tay phá hoại luôn có cơ hội lật bàn, tính năng động chủ quan thay đổi cả thế giới, nhưng có đôi khi dù có một bầu nhiệt huyết, cũng không đáng phải khiến cho toàn vũ trụ phải nhường đường vì bạn.

Luôn có một số thứ tôi không thể thay đổi.

Tôi nhìn anh qua hình ảnh phản chiếu trên kính, trong lòng suy nghĩ mông lung mà cố chấp, dù có thế nào cũng không thể rời xa nhau.

Nhất là cái lý do thối nát này.

Cho nên là vì tôi không đủ mạnh mẽ ư? Giả như tôi độc lập từ kinh tế đến phẩm chất một cách chân chính, không cần phải vắt hết óc nghĩ về thực tại, không hễ cứ có chuyện lại dựa dẫm người khác, làm chủ quyết định của mình, liệu khi ấy tôi có thêm phân lượng hơn so với bây giờ không?

Ý niệm này vô cùng đả kích tôi.

“…”

Cách quán của Hạ Giai chỉ còn một con phố, anh đậu xe dưới hàng cây bạch dương trên lộ, nhấn chân ga, nhưng không định để tôi xuống và rời khỏi.

Đầu óc tôi chạy như bay, nhìn hàng quán bên ngoài cửa sổ ồn ào náo nhiệt, những người qua đường mơ hồ, đi một hồi lại dừng, ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi, hướng mặt tôi nhìn về anh.

“Me… của anh, ” Tôi nói có hơi quá sức, “Bác gái có bận lòng anh là đồng tính không.”

“Bà –”

Anh trừng mắt nhìn, dường như đang nghĩ xem lý do mà tôi đề cập vấn đề này, mà đối với anh chuyện này cũng không có gì phải trốn tránh, vì thế một tay khoát lên lưng ghế, vẫn thản nhiên như không nói: “Khi ta học cấp II, lần đầu tiên được một đàn em tỏ tình, xuất phát từ hiếu kỳ và cả cái sự khốn nạn trong vài năm ấy, ta ăn nằm với người ta.”

“Nằm rồi lại nghĩ, không muốn nói lời yêu với con trai, nên chia tay rồi mặc kệ. Năm đó ta thuộc kiểu người đi ngang qua không ai dám cản đường, nên là cậu ta hiểu rằng không làm gì được ta, tìm đến tận nhà ta, đôi chút là có ý trả thù, muốn mách với bố mẹ ta, muốn một lời giải thích rõ ràng.”

“Ta nhớ rất rõ, hôm đó cuối tuần vừa lúc ta không ở nhà mà đi chơi đánh bóng bàn với Tư Tuấn, mẹ ta mời người ta vào phòng, đứa bé kia liền khóc sướt mướt nói với bà. Một chữ không sót, nói hết tất cả.”

“Ta nên miêu tả thế nào cho em nhỉ.”

Anh tùy tay xoay chiếc nhẫn bên tay trái, đuôi mắt ánh lên nét cười khi nhắc lại chuyện xưa.

“Mẹ ta là tiểu thư sống trong nhung lụa, khi ta đến tuổi biết truyện thiếu nhi toàn là hư cấu, bà còn nói với ta đêm Giáng Sinh sẽ có ông già Noel đến tặng quà cho bà, thật ra là bố ta mua, ta tự tay gói rồi giấu trên đầu giường cho bà, bà chính là một cô gái nhỏ bị hai tên đàn ông chúng ta chiều hư.”

“Bà nói với đứa bé kia, mấy đứa còn nhỏ quá, lần sau cũng đừng nên làm chuyện điên rồ chứ. Là anh tình tôi nguyện sao? Nó có ăn hiếp hay uy hiếp con không? Vậy cũng tốt, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó cho tốt, bảo nó xin lỗi con… Gì cơ? Thích con trai á? Có vấn đề gì không? Bé không thích con trai à, chúng ta cùng nhau chờ nó về ha, con có đói không, dì nấu mì con ăn nhe?”

Tôi nhất thời bật cười, lại ngại bầu không khí nên đành ho khan, cảm xúc có hơi phức tạp.

“Ta đại khái là di truyền từ bà.” Anh nheo lại con mắt hẹp dài, trong không gian nhỏ hẹp hơi hơi nghiêng đầu, tính cả bả vai mà lún sâu vào đệm tựa êm ái, đây là một tư thế ngồi phóng khoáng, anh tà tà nhếch môi, “Ta đoán cũng biết Hà Cố nói gì với em rồi, em viết hết cả trên mặt không hà. Nhưng lần này, ta muốn phản đối ý kiến của hắn.”

“Chuyện này có trong mắt người là vi phậm nhân luân, có người cũng không cho vào mắt, có yêu hay không không liên quan gì.” Anh nói, “Đừng vội đi thay đổi suy nghĩ của người khác, cứ làm những gì em cho là đúng ấy.”

“Trái lại ta thật ra chủ trương thuận theo mà trị, cùng lắm thì ta đi hỏi thăm má vợ, cho bao nhiêu tiền mới có thể ở bên con trai cô ấy?”

Tôi nhìn cái dáng phất phơ của anh là đủ hiểu, đối với kiểu bất cần này thì không có gì đáng ngại.

“Vậy anh nghĩ như thế nào chuyện đáng để làm?”

“Ta yêu em.”

Mới trước vừa giải thoát tôi khỏi cuối con đường, câu tiếp theo không hề có một sự chuyển đổi nào, một kích trực diện hoàn toàn không ứng phó kịp.

“Ta yêu em,” Bờ môi của anh dán bên tai nóng hổi, nói, “Đây chính là chuyện đúng đắn này.”

Tôi vội trốn ra sau, sau lưng va phải cửa xe, bị hai cánh tay anh nhanh chóng chặn đường lại, giữ lấy cái gáy của tôi, kéo tôi gần lại, mi một cái lên giữa trán của tôi.

“Anh đừng có lấn lướt chứ.” Tôi hắng giọng một cái, nói, “Anh còn chưa kể cho em lịch sử Roman không-sót-một-chữ của anh đâu đó, Cung tiên sinh ạ.”

Anh giả vờ ngạc nhiên, “Em nhất thiết phải nghe một câu chuyện nặng đô thế sao, muốn xe chấn à? Vậy còn nghe có lý hơn đấy.”

“…”

Nếu không vì báo nguy vô dụng với người này, tôi phải nhấn số gọi ngay rồi.

“Lần tới chúng ta kể chuyện khác đi, “Anh trìu mến nói, “Kể em nghe ta từ lúc em được bao nhiêu tuổi bắt đầu lập kế, tiếp cận, thăm dò, cuối cùng dụ dỗ em chủ động tỉnh tò với ta ha.”

“…Anh về tới nhà nhớ uống nhiều nước nhé.” Cái này nhất định còn nặng đô với cái kia nữa.

Anh nhìn theo tôi bước xuống xe, thò ra nửa cánh tay nắm lấy cửa xe, nói, “Mai nếu em đến chỗ Phí Na, ta mang ba lô em qua nhé, mai là thứ Sáu, ta không bận gì.”

“Được, em chờ anh.”

— Người người lên án cũng tốt thôi, thêm mắm dặm muối cũng được, nếu như những gì tôi có thể làm hữu hạn, thay vì dư hơi lo nghĩ cho một tình huống chưa xảy đến, không bằng hưởng thụ phút giây này, dù cho kết quả có tốt hay xấu đều chấp nhận cả.

Bởi vì anh xứng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.