Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 25: Cuối kỳ



Sương mù bốc hơi trong phòng tắm, hình ảnh hai cơ thể trần truồng kề sát nhau chiếu trên cửa kính phòng tắm, tiếng rên rỉ đứt quãng của cô gái nghe không còn rõ ràng.

“Đừng…đừng đến…a.”

Lương Sam bị Kỷ Vũ bế lên, lưng dán sát vào mặt tường, trước người là cơ thể nóng bỏng của cậu, giữa hai chân là một cây gậy dữ tợn đang điên cuồng ra ra vào vào. Chân cô đã sớm bám lên sườn eo rắn chắc của Kỷ Vũ, hai tay cậu bám lấy đôi mông, từ dưới thúc lên trên tàn ác đưa đẩy.

“Tôi mới bắn có một lần, em đã bắn nhiều lần rồi.” Eo cậu thúc sâu, thưởng thức người trước ngực nhu tình quyến tũ, âm thanh mang theo ý cười: “Sao sướng xong thì trốn tránh không nhận người? chị thật vô tình…”  Phần lưng Lương Sam cọ sát tường gạch, sau lưng nóng nóng rát rát, chỉ cảm thấy vừa đau vừa trầm luân vào khoái cảm, cô trả lời đứt quãng: “Cậu câm…miệng…a.”

Kỷ Vũ không nói nữa, chỉ chuyên chú vào động tác thúc vào.

Bọt nước tí tách đánh vào trên mặt cô, dưới thân bị chọc sâu, tiếng thở dốc bắt đầu không thoải mái, lớp thịt trong động co rút nhiều hơn, tiếng rì rầm trong miệng càng thê thảm đáng thương. Hình như cảm nhận được cô không tốt, Kỷ Vũ giơ tay tắt vòi sen, ôm cô lên ngực thúc vào mấy chục lần, nghe tiếng cô thét chói tai cao trào.

Dịch nhầy trong suốt theo động tác rút ra của Kỷ Vũ chảy từ bắp đùi xuống dưới, giao thoa cùng bọt nước chưa kịp lau khô. Cậu dùng khăn lau lung tung trên cơ thể hai người, ôm cô ngã xuống giường lớn mềm mại. Lương Sam như bị đào rỗng, chân tay không có sức, bò ra giường không thể động đậy, thong thả đưa tay ôm gối đầu, nhắm mắt chôn sâu vào.

Không ngờ một đôi tay lại nâng mông cô lên, chưa đợi phản ứng lại tiếp theo là một trận chọc vào rút ra mưa rền gió dữ. 

Lương Sam ôm gối đầu, tiếng rên hừ hừ như mèo kêu từ miệng phát ra, lẫn vào trong gối nghe không được rõ ràng. Kỷ Vũ chọc càng nhanh, cơ thể cô bị đâm cho không ngừng trườn lên trên đầu giường, nhìn thấy cô sắp cộp đầu vào thành giường, tay Kỷ Vũ nắm ở hông kéo cô xuống dưới, tiếp tục ra vào cọ sát.

Trên giường hai cơ thể trần chuồng giao nhau, khăn trải giường đầy dấu vết chất lỏng và mồ hôi, thùng rác đầy áo mưa, không khí nam nữ làm tình thấm vào mỗi góc trong phòng ngủ, mãi chẳng tiêu tan.

Lương Sam không biết hai người đã làm bao lâu, mình cao trào vài lần, không biết Kỷ Vũ bắn bao nhiêu lần, cuối cùng cũng bị chuông báo thức làm tỉnh, mí mắt vẫn không nhấc lên nổi. Cô như bị yêu tinh hút khô sinh khí, uể oải sa sút, mà Kỷ Vũ chính là nam yêu, sau một đêm tình, ngược lại tinh thần cậu phấn trấn, gương mặt tỏa sáng. Kỷ Vũ kiên nhẫn hầu hạ người con gái đánh răng rửa mặt, cô như con gấu túi treo trên người cậu, hưởng thụ sự chăm sóc này, hai người làm không biết mệt.

Vẫn là Kỷ Vũ lái xe đưa cô đi làm, Lương Sam ngồi ghế phụ lái nghiêng đầu đánh giá cậu.

Tóc Kỷ Vũ đã dài hơn lúc mới gặp, đuôi tóc nhỏ vụn có vài sợi chui vào cổ áo. Lúc không cười môi mỏng mím nhẹ, hơn nữa diện mạo vốn lạnh lẽo, làm người khác có cảm giác rét lạnh nếu trong mùa hè nóng bức. Ai có thể nghĩ được người như khổi băng, lúc lên giường lại như lang như hổ, tinh lực lúc nào cũng tràn đầy.

Nghĩ vậy, Lương Sam cảm thấy tuy làm tình với cậu rất mệt, nhưng cũng không phải không thể chịu được, coi như thấy sắc nổi lòng tham cũng là như vậy đi.

Đây là lần thứ hai Kỷ Vũ đưa cô đến công ty, quan hệ giữa hai người tuy không có thay đổi, nhưng có gì đó không còn giống như trước nữa. Lương Sam ấn tháo đai an toàn, nghiêng người hôn lên khóe môi Kỷ Vũ, mở miệng nói trước:”Xe lái về trường đi.”

Kỷ Vũ ngạc nhiên, cổ họng như có gì đó mắc nghẹn: “Vậy em…”

“Tan tầm lại đến đón tôi.” Mặt Lương Sam lúc này mang theo ve thỏa mãn, cười đến động lòng, nhìn Kỷ Vũ không đang chưa kịp phản ứng: “Sao vậy, không muốn à?”

“Không phải” Kỷ Vũ cố gắng kiềm chế nụ cười trên môi, làm như không có vẻ thiếu kiên nhẫn: ‘Vậy chiều tôi chờ em ở đây.”

“Ừm” Lương Sam nhớ đến việc cậu vẫn còn đang đi học: “Như vậy có làm chậm trễ việc học không?”

“Sẽ không, cuối kỳ  nên nhiều môn cũng học xong, chỉ còn ba môn chính.”

“Vậy là tốt rồi” Lương Sam cầm túi đẩy cửa xuống xe, cúi đầu cười vào bên trong: “Đi nhé.” 

“Ừm”

Kỷ Vũ cũng cong môi, nhìn cô đi vào cửa tòa nhà văn phòng mới khởi động xe rời khỏi.

Đã là cuối kỳ, các khoa thay phiên nhau lên sân, học thần bắt buộc phải vào thư viện chăm chỉ làm bài, sau đó sẽ là đến kỳ nghỉ tết nguyên đán. Sau nữa là kỳ nghỉ đông, nhưng việc học ở thời gian nghỉ vẫn rất quan trọng.

Đã lâu Kỷ Vũ không về ký túc xá, lý do nói cho các bạn là cuối kỳ ít tiết nên về nhà ở, thực tế đều ra vào nhà Lương Sam, ngày làm tài xế cho cô, đưa đi đón về, ban đêm thành công cụ làm ấm giường.

Trước đó Lương Sam đau đầu vì cơm chiều, sau đó cậu cũng ôm lấy mọi việc, qua một thời gian, tay nghề nấu nướng của Kỷ Vũ đã cao hơn, mới bắt đầu còn chưa thành thục sau tiến bộ rất nhanh.

Đồng nghiệp thường gọi cô là “Tam Tam liều mạng”, mỗi ngày đúng giờ sẽ tan tầm, chờ đến bữa cơm chiều, cuộc sống như được lên giây cót, trở nên đi vào quy luật hơn. Kỷ Vũ không thấy hành động của mình có gì không ổn, tuy thái độ của Lương Sam vẫn mập mờ như cũ, nhưng trên giường vẫn nguyện ý dỗ cậu vài câu vui vẻ, lời ngon tiếng ngọt như thạch tín, mà cậu cam tâm bị trúng độc.

Ngày nghỉ tết nguyên đán đến, hai người triền miên như đôi vợ chồng ân ái, ngày đêm điên đảo.

Kỷ Vũ như một học sinh hiếu học, lôi kéo Lương Sam làm đủ mọi tư thế ngóc ngách trong nhà, nhu cầu tình dục của họ phù hợp với cường độ cao, cậu thỏa mãn mỗi ngày phát tiết tinh lực trên người cô.

Kỷ Vũ trẻ tuổi, mới biết đên dư vị của tình yêu, làm tình không có biên độ, vừa điên cuồng lại dã tính, mỗi lần Lương Sam đều ăn đau, nhưng lại hãm sâu trong đó, thế giới của cô chỉ còn lại hoan ái điên cuồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.