Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 28: Nấu mì



Tám giờ sáng, hơi thở lười biếng len lỏi qua tấm rèm cửa, chỉ có một vệt ánh sáng chiếu lên chiếc chăn phồng lên trên giường. Theo đồng hồ sinh học, dù hôm trước túng dục đến mấy thì sáng hôm sau cậu vẫn đúng giờ tỉnh dậy, cậu nhìn người bên cạnh đang ngủ say, hôn lên lông mi mềm mại trên mí mắt, có một quầng thâm nhàn nhạt, không cần nghĩ cũng biết là cậu ngày đêm cầu hoan làm nên.

Trong lòng trào dâng chút áy náy, nhưng cậu không muốn sửa.

Chân tay nhẹ nhàng xuống giường,  dém chăn lại cho cô, nhặt lấy áo tối qua ném ở dưới giường tròng lên người, đi vào nhà vệ sinh. Kỷ Vũ đánh răng, trong lòng đang nghĩ xem lấy sủi cảo trong tủ ra nấu hay chờ Lương Sam tỉnh dậy sẽ nấu mì, không để ý đến cửa nhà truyền đến tiếng động khe khẽ.

Cho tới lúc cậu rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân đang đi về phía phòng bếp đúng lúc này đứng yên tại chỗ.

Bên cạnh bàn ăn có một người phụ nữ, gương mặt giống Lương Sam đến bảy tám phần, chỉ là mặt đã có dấu vết của năm tháng, đối phương nhìn thấy cậu chỉ thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cũng đánh giá cậu như cậu đang đánh giá bà.

Kỷ Vũ rất nhanh nghĩ ra đây chính là mẹ của Lương Sam.  

Ngày hôm qua Lý Văn Tú cùng chồng trở về từ Tây Tạng, lần này về không đi ngay, công việc kinh doanh nói bỏ liền bỏ, có chút không cam lòng, chỉ là có nhiều thứ còn quan trọng hơn so với tiền. Hai người chỉ có một đứa con gái là Lương Sam, gần ba mươi năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, họ cảm thấy tình cảm dần bị thiếu hụt. Trong mắt Lý Văn Tú, Lương Sam không lớn lên dưới mí mắt mình, tuổi dần dần lớn hơn, càng ngày càng giống như một con ngựa hoang thoát cương, ngày trước bà quản không được, hiện tại quản không xong. Đối với thua thiệt của con gái không thể bổ sung một sớm một chiều, vì vậy trở về hôm trước, vào sáng sớm ngày hôm sau, bà đi chợ sớm mua mấy túi rau củ và trái cây đến thẳng nhà cô con gái nhỏ.

Lúc bà vào cửa thấy nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước, còn ngạc nhiên vì sao cuối tuần Lương Sam lại rời giường sớm như vậy.

Đúng lúc đặt đồ vật lên bàn, nghe tiếng bước chân quay đầu lại, thấy một chàng trai trẻ cao cao gầy gầy đứng như hóa thạch trước cửa nhà vệ sinh, đầu tóc ướt át lòa xòa, tối qua ngủ ở đâu không cần nói cũng biết.

Lương Sam mặc bộ quần áo nhung màu trắng ở nhà ngồi trên sô pha, cơn buồn ngủ bị mẹ yêu giá lâm làm tan biến hầu như không còn.  Lý Văn Tú ngồi ở sô pha đơn, nhìn hai người đang ngồi song song bên cạnh, không nói gì.

Bà đánh giá Kỷ Vũ, nhìn qua tuổi còn rất trẻ, nhưng bề ngoài cực tốt, ngoài lúc vừa gặp mặt cậu khiếp sợ chỉ nói một câu chào dì ạ, lúc sau không thấy nói một câu, chỉ là vành tai đỏ bừng đã bán đứng cậu.

Tầm mắt chuyển lên người Lương Sam, mới rời giường nên mặt còn hơi hồng hồng, không giấu đi những vết đỏ bên trong cổ áo, có thể dễ dàng thấy được, ánh mắt bà giao thoa cùng chàng trai bên cạnh, trong mắt đặc quánh như có thể nhìn thấu, người từng trải như Lý Văn Tú làm sao không nhìn ra được quan hệ giữa hai người.

Bà ho nhẹ, nhìn Kỷ Vũ không biết gọi là gì: “Cháu…” 

“Dì gọi cháu là Kỷ Vũ ạ.” Dáng ngồi của Kỷ Vũ lập tức ngoan ngoãn, trả lời như đang giới thiệu bản thân.

Lương Sam cười cười nhìn mắt cậu, thoáng thấy ánh mắt nóng bỏng của mẹ mình lia đến, chỉ có thể hậm hực quay đầu, cả người vùi vào sô pha.

Lý Văn Tú mang theo ý cười nhạt, hỏi: “Tiểu Vũ năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cháu… sắp 21.”

Tuy rằng chỉ còn nửa năm nữa thôi.

“Vẫn còn đang đi học nhỉ, là người ở đây sao?”

“Cháu……”

“Đói rồi……” Lương Sam ngăn lời Kỷ Vũ đang tiếp tục nói, dùng mũi chân chạm chạm cẳng chân cậu: “Đi nấu mì.”  

Kỷ Vũ nhìn nhìn cô, lại liếc nhìn về hướng Lý Văn Tú một cái, mất tự nhiên nói được, nghe lời đi vào bếp. 

Lương Sam nhìn bóng dáng Kỷ Vũ thuần thục lấy nồi trong phòng bếp, nhẹ nói thầm: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”

Mặt bà trầm xuống đến dọa người: “Mẹ làm gì? Mẹ còn muốn hỏi một câu xem con muốn làm gì? Lúc trước không phải con nói không có hứng thú với người ít tuổi à? sao nào? qua mấy ngày đã  đổi tính nết?”

Lương Sam tự biết mình đuối lý, chỉ bất đắc dĩ nói: “Mọi việc đều không có gì tuyệt đối”

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Vũ đang cho nước vào nồi, mở bếp bắt đầu đun nước, khóe miệng mang theo ý cười: “Cậu ấy khá tốt.” 

Nhìn dáng vẻ của con gái, Lý Văn Tú cũng quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, bóng dáng Kỷ Vũ thẳng tắp cao lớn, cả người tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, cúi đầu đứng đó, vừa chuyên chú lại nghiêm túc.

Nhưng tuổi còn quá nhỏ, thậm chí tuổi kết hôn còn tận hai năm nữa.

“Tình huống trong nhà cậu ta con có biết không?” Lý Văn Tú thu hồi ánh mắt, nhìn Lương Sam hỏi.

Lương Sam vẻ mặt không có gì cả: “Con không phải muốn cùng người ta kết hôn, biết tình huống trong nhà cậu ấy làm gì?”  

“Con còn có thể chơi mấy năm? Cậu ta tuổi trẻ thì chẳng sao cả, nhưng con có nghĩ đến mình không?”

Lý Văn Tú đánh không đánh được, chỉ hận thiết không thành cương. Việc kết hôn của Lương Sam là một phần tâm bệnh của bà, cũng coi như việc cuối cùng còn vướng bận. 

“Mẹ ——con biết rồi, con cũng không chơi bời, chỉ là tuổi cậu ấy còn nhỏ, trước mắt con cũng chưa tính đến việc kết hôn, đây là việc có cậu ấy hay không cũng không hề thay đổi.” 

Lương Sam kéo áo ngủ lên cài cúc kín kẽ, che khuất vết dâu tây, hai tay đúc vào túi áo, nhìn Lý Văn Tú với ánh mắt chắc chắn: “Vốn cả đời này con không định kết hôn, nhưng nếu hai năm sau con và Kỷ Vũ còn ở bên nhau, nếu cậu ấy có tính toán, khả năng con sẽ xem xét.” 

Lý Văn Tú biết rằng khuyên răn việc này đối với  Lương Sam là không thể, vẫn chỉ ôm mục đích gọi là:”Vì tốt cho cô”, thường thường khuyên bảo hai câu, lại phát hiện quan hệ của mẹ con ngày càng cách xa. Bà biết, một người không bằng hai người có thể nương tựa vào nhau, ai có thể bảo đảm cả đời không phát sốt sinh bệnh, không đau đầu nhức óc, bà lo lắng về sau không có ai chăm sóc cho Lương Sam.

Hiện tại Lương Sam lại cho bà một tia hi vọng, vì vậy bà nhìn Kỷ Vũ cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Mẹ con hai người nói chuyện đã mất sức, Kỷ Vũ đã nấu xong ba bát mì đặt trên bàn cơm, trong tay cầm chiếc đũa đứng bên cạnh bàn nói: “Lương Sam, đến ăn mì.”, quay đầu qua giọng nói cung kính khiêm nhường đối với Lý Văn Tú: “Dì cũng qua ăn một chút ạ.” 

Lương Sam nhướng mày, đứng lên đi đến bên cạnh cậu, cách một lớp  áo chọc một cái vào eo, nhỏ giọng chế nhạo: “Sao không gọi là chị? Không lớn không nhỏ.”

Kỷ Vũ trên mặt nóng ran, khi xuống giường chưa bao giờ gọi cô là chị, hôm nay cũng là lần đầu tiên làm trò trước mặt cô gọi bằng tên, bị cô trêu trên mặt không nhịn được, nhưng ngại vì mẹ của Lương Sam ở đây nên không làm ra hành động nào không đúng mực. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.