Một bước nữa, rồi cô nghe và trông thấy mặt sàn sụp xuống dưới lớp móng chân đồ sộ dáy cộm của nó. Cô lùi tiếp, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai bên –
- và thình lình nó lao tới, cực nhanh, chỉ thấy một cái bóng chớp lên khi nó thả tay xuống, vung ra, những lưỡi dao mọc trên cánh tay sáp lại, gần đến nỗi cô thấy được ảnh phản chiếu của chính mình trên đó khi lao sang một bên. Cô lăn tròn một vòng, giữ chặt khẩu súng trước ngực, rồi bật dậy khi con quái vật chấm dứt cú nước rút thần tốc. Tia lửa nhoáng lên từ vách tường bên cạnh thang máy, bảng nút bấm điều khiển bị bong ra một mảng -
- chợt ánh sáng lóe lên sau lưng cô, chuông kêu đánh cong một tiếng – ngay khoảng giữa Rebecca với cái sàn thang máy cô sử dụng khi nãy, một tấm kim loại đồ sộ đang trượt xuống dần. Nó sắp ngăn đôi gian phòng – và nhốt cô vào chung với con vật quái đản đó.
Cô cắm đầu chạy sang phía bên kia cửa. Tấm kim loại nặng nề ấy đang trượt khá nhanh, và có thể nói là bất khả xâm phạm đối với con quái vật.
Cô sang được bên kia không chút trở ngại, rồi quay người lại, bước thụt lùi.
Sinh vật kỳ dị kia đã đuổi theo cô, nó đang luồn qua dưới tấm kim loại hạ thấp. Rebecca nghe tim mình nhảy lô tô, mồ hôi toát đầm đìa khắp người; nếu cô mà bị nhốt cùng một chỗ với nó thì coi như xong đời.
Cô chờ đợi, còn nó vẫn chầm chậm tiến dần về phía cô – và khi mép dưới tấm kim loại nằm ngang tầm trán, cô lao vọt sang mé bên kia, vừa chạy vừa cúi đầu, hy vọng con quái vật bị nhốt lại.
Nó vẫn tiếp tục hướng theo cô, đang khom người, móng vuốt giơ cao trên đầu khi luồn ngang dưới tấm kim loại. Cô cảm thấy một tia hy vọng, rằng nó sẽ bị nghiến nát - rồi có tiếng kêu rít lên khi bộ móng khổng lồ của nó rạch dài trên tấm kim loại hạ thấp. Rebecca nhìn, vừa kinh hãi vừa sửng sốt, khi nó làm đà tuột chậm lại để có thể luồn qua. Và nó đã qua được, còn tấm kim loại tiếp tục hạ xuống với một tiếng kêu lớn.
Bản năng mách bảo cô nên chạy ngay, chạy thật xa – nhưng chẳng có nơi nào mà chạy. Tấm kim loại đang tụt dần, gian phòng lúc này chỉ còn rộng hơn căn hộ nhỏ của cô một chút. Cô phải vào trong thang máy. Đó là cơ may duy nhất.
Cô lao đến đó, chộp vào cánh cửa và kéo ra – thì nghe thấy tiếng nó đang đến, tiếng chân bình bịch của nó, tiếng kêu răng rắc của xi măng dưới sải chân dữ dội của nó.
Khốn kiếp! Rebecca thậm chí không kịp quay đầu lại, bản năng cho cô biết rằng không kịp nữa. Tất cả những gì cô có thể làm là rùn chân xuống, lăn sang một bên - vừa đúng lúc những móng vuốt nện xuống, đâm thẳng vào cửa thang máy, rạch lên bức vách mà cô vừa đứng đó một giây trước.
Rebecca loạng choạng đứng lên khi nó quay lại, cặp mắt nhìn cô đăm đăm, chân lại bước tới. Nó rất tập trung, lạnh lùng và khắc nghiệt chẳng khác gì một cỗ máy. Cánh tay dài của nó đang kéo ra sau, giống như tư thế chuẩn bị ném banh, và sấn thêm một bước.
Nghĩ đi, nghĩ đi! Cô không thể đối đầu trực diện, có lẽ không thể giết được nó bằng những gì đang có; hy vọng duy nhất lúc này là đánh lừa nó bằng cách nào đó…
Cô vừa hành động vừa phác dần kế hoạch trong đầu. Con quái vật quá to lớn, nên sẽ không dễ dàng dừng bước một khi bắt đầu chạy; nếu canh được đúng thời điểm nó di chuyển, tránh khỏi đường lao của nó, cô sẽ kịp chui vào thang máy. Rebecca quyết định đứng yên không lùi nữa, càng đi xa thang máy thì cô càng khó vào được bên trong.
Một bước nữa. Những móng vuốt cứa trên sàn. Dấu hiệu cho thấy chưa đến lúc để chạy. Cô giữ nguyên khẩu súng chĩa vào nó, sẵn sàng hành động một khi nó tăng tốc.
- và nó đang đến, chỉ còn cách cô có vài bước chân. Rebecca vọt sang bên và chạy, đâm bổ tới chỗ thang máy, bàn tay run rẩy vịn vào cửa. Cô kéo nó ra, nhào vào trong, quay lại đóng cửa -
- và thấy nó đã lại nhìn cô chăm chú, rồi lao nhanh theo, rất nhanh. Cánh cửa sẽ không ngăn nổi nó, cô biết chắc như vậy. Rebecca giương súng, siết cò mà không kịp ngắm.
Phát đạn bắn trúng vai phải. Nó giật ngược lại, gào rú, máu phun ra từ vết thương loang lỗ, và Rebecca không thấy gì nữa. Cô đóng sầm cửa, nhấn cái nút thấp nhất trên bảng, mắt nhắm lại trong lúc cầu nguyện.
Nhiều giây đồng hồ trôi qua. Thang máy tiếp tục đi xuống, đi xuống - cuối cùng dừng lại. Cô ngưng cầu nguyện một lát, nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài – hẳn là đường cống - nhưng vẫn còn quá bàng hoàng với những việc vừa xảy ra, toàn thân run rẩy không sao kìm được.
Sau một lúc lâu, cơn run dần tan biến. Cô vẫn ổn… ít nhất là còn sống cho tới lúc này. Sau khi cầu nguyện lần cuối để đừng gặp lại sinh vật đó nữa, Rebecca đẩy cửa, bước ra ngoài.
oOo
William Birkin đang rời đi thì nghe thấy một tiếng gào rú không giống người vọng khắp căn cứ, chất giọng chứa đầy phẫn nộ. Lão dừng chân trước lối vào đường hầm nhỏ dưới mặt đất, nơi sẽ dẫn ra ngoài, ngó ngoái về phía phòng điều khiển. Lão đã mất tới hai tiếng đồng hồ trong khu vực bí mật, đầu tiên là đắn đo quyết định, kế đến là vật lộn với cái máy tính để buộc nó chịu nhận lệnh của lão. Tiến trình tự hủy được thiết lập trong thời gian một tiếng theo gợi ý của Wesker, để sự hủy diệt của toàn bộ khu nghiên cứu lẫn vùng phụ cận xảy ra lúc rạng sáng.
Bóng tối bao phủ trong đường hầm bỗng trở nên quá thăm thẳm, quá cô độc. Quá kín kẽ. Birkin quay người chạy nhanh tới trước, tin chắc mình đã quyết định đúng.
Mọi thứ sẽ biến thành tro bụi.
oOo
Billy nghe thấy tiếng động. Anh nặng nề nhấc đầu lên, cố gắng quay qua một cách chậm chạp. Ngay đó, bên tay trái, một cánh cửa mở ra trên lối đi, và một bóng người xuất hiện.
”Hey,” anh cất tiếng, nhưng không phát ra được thanh âm nào, giọng anh tan biến theo dòng nước chảy xiết. Anh nhắm mắt lại.
”Billy!”
Anh nhìn lại, cảm giác sôi sục cả người. Chính là Rebecca, người đã chồm qua tay vịn gọi vang tên anh, hình bóng và giọng nói của cô khiến anh tỉnh lại, làm cơn mệt nhọc thể xác phần nào vơi bớt.
”Rebecca,” anh ráng lên tiếng, không biết cô có nghe thấy chăng. Anh đã cố nghĩ xem nên nói gì đó với cô, hay làm một động tác gì đó, nhưng rốt cuộc lại chỉ thốt lên tên cô; bản thân tình hình đã đủ nói lên tất cả, và anh thì đang trong tình trạng quá tệ. Nếu muốn giúp anh, cô sẽ phải mang theo cái gì đó mới được.
”Billy, coi chừng,” Rebecca đang ra điệu bộ bằng một tay, tay kia vẫn cầm súng.
Tiếng gọi hoảng hốt của cô làm anh sực tỉnh. Anh ghì chặt lấy cây trụ chống, cố gắng nhích lên trên để nhìn cái thứ cô vừa chỉ - và thấy một thứ gì đó di chuyển rất nhanh, nó rất dài và đang luồn đi trong làn nước y như một con rắn khổng lồ, nhắm thẳng tới anh.
Anh cố gắng di chuyển vòng qua cây trụ, nhưng nước chảy xiết quá, anh không tài nào làm được. Anh sắp rơi xuống trong phút chốc nữa.
Rebecca nổ súng, một, hai phát – và sinh vật dị thường đó đâm sầm vào trụ chống, đủ mạnh để anh tuột tay.
Billy hét lên, tay quạt như điên để nổi lên mặt nước, để kháng cự lại sức hút vào trong đường ống, nhưng vô ích. Sau vài giây, anh bị cuốn vào trong bóng tối, bị nhồi đẩy không ngừng, tiếng nước réo vang bên tai khi nó cuốn anh đi xa.