“Cầu chúa giúp con, con đã tận mắt chứng kiến; Cầu chúa ban phước.
Họ đã nói dối. Dr. Robínon và những nhân viên Umbrella tổ chức một cuộc họp báo sáng nay tại bệnh viện, họ dám chắc không có gì phải hoảng sợ - những trường hợp đó đã được cách ly, những nạn nhân chỉ bị cảm cúm; không phải thế, đó là căn bệnh ăn thịt người mà S. T. A. R. S. nhắc đến hồi tháng bảy, dù vài người dân “hoang tưởng” có đang nói gì nữa. Chief Irons cũng ở đó, ông ta ủng hộ mấy tên bác sĩ và lập lại quan điểm về sự thiếu khả năng của đội S. T. A. R. S. đã giải tán; vụ án kết thúc, phải không? Không có gì phải lo cả”.
“Chúng tôi đang trên đường về văn phòng từ buổi họp báo, phía nam đường Cole, có một cuộc náo loạn đang làm tắc nghẽn giao thông, vài xe dừng lại và đám đông tụ tập. Hiện trường không có cảnh sát. Tôi nghĩ chỉ là tai nạn nhỏ và bắt đầu đi hướng khác, nhưng Dave muốn chụp vài tấm; anh ta vẫn còn hai cuộn phim, khốn khổ. Chúng tôi chen vào rồi đột nhiên mọi người bỏ chạy, la hét, chúng tôi thấy ba người đang nằm giữa đường, máu ở khắp nơi. Kẻ tấn công là một thanh niên gần hai mươi tuổi, da trắng – cậu ta đang ngồi đè lên người lớn tuổi hơn và…Tay tôi run rẩy, tôi không biết phải diển tả thế nào, tôi không muốn nói ra việc đó nhưng đó là công việc của tôi. Mọi người phải được biết. Tôi không thể để nó lấn áp tâm trí được.
Cậu ta đang ăn mắt người kia. Hai nạn nhân kia đã chết, bị giết, một người phụ nữ đứng tuổi, một người trẻ hơn, cổ và gương mặt họ đãm máu. Bụng cô gái trẻ bị xé toạc ra. Xung quanh hỗn loạn, hoàn toàn bị kích động – tiếng khóc, tiếng la hét có cả tiếng cười điên dại. Dave chụp xong hai tấm thì cũng nôn mửa. Tôi muốn làm gì đó, tôi muốn lắm, nhưng những người đó đã chết còn tôi cũng sợ lắm. Cậu ta tiếp tục ấn chọc tay vào con mắt bên kia, những phần khác cũng sẽ chung số phận; cậu ta rên rỉ như thể không có đủ, máu me đầy mặt.
Chúng tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và lùi lại cùng với những người khác. Đa số họ đã chạy đi, một số ít ở lại, xanh xao, sợ hãi muốn bệnh. Tôi nghe câu chuyện từ người chủ tiệm mũm mĩm không thể ngừng bóp chặt tay, cũng không có gì nhiều để kể - cậu ta đi lang thang trên đường và chộp lấy cô gái, cắn cô ta. Người chủ tiệm nói cô gái ấy tên Joelle gì đó, cô ấy đang đi chung với mẹ, bà Murray (ông ta không biết tên bà ấy). bà Murray cố ngăng cậu ta lại, thế là bà ấy trở thành mục tiêu tiếp theo. Vài người xúm lại định giúp, nhảy đè lên người cậu ta, và cậu ta đã tóm được một người. Sau đó không còn ai dám giúp nữa.
Cảnh sát đến hiện trường, trước khi họ kịp nhìn cái đống hỗn độn trên trên – nhìn tên thanh niên đang ăn thịt người đàn ông – họ đã giải tán và cách ly nơi đó. Ba xe vây quanh kẻ tấn công. Người chủ tiệm buộc phải đóng cửa hàng, đi về nhà, những người khác cũng phải thi hành tương tự. tôi nói với một viên sĩ quan con với Dave là nhà báo thì ngay lập tức anh ta lập tức tịch thu camera của Dave; nói nó sẽ là chứng cứ, hoàn toàn điên khùng, làm như họ có quyền vậy…
Nghe tôi đi, giờ không phải là lúc lo lắng về sự tự do của cánh nhà báo. Bốn giờ chiều nay, một tiếng trước, thị trưởng Harris đã tuyên bố tình trạng thiết quân luật; rào chắn được dựng lên khắp nơi, chúng ta bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Theo Harris, thành phố bị cách li để “căn bệnh không may đang xảy ra với vài người dân” sẽ không lan tràn. Ông ta không dám gọi nó là căn bệnh ăn thịt người, nhưng chắc chắn là thế - theo cảnh sát, những cuộc tấn công đang tăng lên theo cấp số nhân.
Tôi tin giờ đã quá trễ cho tất cả chúng ta. Căn bệnh không lây qua đường không khí cũng như không phải tất cả chúng ta đều nhiễm, nhưng bằng chứng cho thấy bạn sẽ bị nhiễm nếu bị chúng cắn, giống như những phim tôi từng coi tại rạp Double Creature Feature hồi nhỏ. Điều đó giải thích sự gia tăng kinh khủng của những cuộc tấn công – điều đó cũng có nghĩa trừ khi quân đội đến đây sớm, chúng ta đều sẽ chết, bằng cách này hay cách khác. Cánh sát đã ngừng cuộc họp báo, nhưng tôi sẽ tìm cách nói cho mọi người biết dù phải đi gõ cửa từng nhà, Dave, Tom, Kathy, ông Bradson – những người khác đều đã về nhà với gia đình họ. Họ chẳng quan tâm đến việc cho mọi người biết nữa, nhưng vẫn còn tôi. Tôi không muốn làm vậy. Tôi vừa nghe tiếng kính vỡ dưới cầu thang. Có ai đó đang đến”.
Không còn gì để đọc nữa. Carlos đặt bản thảo nhào nát anh tìm thấy xuống bàn, môi mím lại thành thường chỉ. Anh đã hạ hai con zombie dưới cầu thang…có lẽ một trong chúng là người viết, ý nghĩ lo âu càng lớn thêm bởi bài viết – mất bao lâu người này đã biến đổi?
“Và nếu căn bệnh ông ta nói là đúng, Randy còn bao lâu nữa?”
Máy ghi hình của cành sát cùng với vài cái radio cầm tay nằm trên phía bàn góc kia căn phòng, nhưng bất chợt giờ anh chỉ có thể nghĩ về Randy, ở dưới cầu thang, đang yếu dần, đợi Carlos quay lại. Anh ta đã gượng được khá lâu, bò qua được hai trong số rào cản chỉ với một chút giúp đỡ nhưng lúc họ đến tòa báo Raccoon, anh ta khó mà đứng vững nữa. Carlos để anh ta dựa vào cột điện thoại công cộng ngoài cửa, không muốn lôi anh ta lên cầu thang; phía dưới vài đám cháy đang âm ỉ, Carlos đã lo Randy có thể trượt và bị bỏng…
…giờ chắc cậu ta không lo về điều đó đau. Puta, thật là lộn xộn. Sao họ không báo cho chúng ta biết trước chúng ta phải đối đầu với cái gì ở đây chứ?
Carlos thấy tuyệt vọng; khi ra khỏi đây anh có thể khiếu nại với những nhà chức trách. Có thể anh bị trục xuất vì anh vào được đất nước này nhờ Umbrella, nhưng thế thì sao chứ? Lúc này nếu được trở về cuộc sống cũ cũng như đi pinic vậy.
Anh đi nhanh đến chỗ đặt radio bật máy quét lên, không biết phải làm gì tiếp theo; anh chưa bao giờ dùng mấy thứ này cả, kinh nghiệm duy nhất sử dụng radio hai chiều là lúc anh còn nhỏ chơi với bộ thu phát tín hiệu cầm tay. Trên cái máy quét ghi chữ 200 CHANNEL MULTI-BAND, có cả nút scan nữa. Anh nhấn nút rồi nhìn những con số vô nghĩa hiện ra trước mắt. Ngoài tiếng xẹt xẹt, không có gì xảy ra.
“Tuyệt. Sẽ hữu ích đây”.
Radio là thứ anh cần, ít nhất nó trông giống bộ đàm, ghi MÁY THU PHÁT VÔ TUYẾN TẦN SỐ AM/SSB. Anh cầm lên, không biết có đài nào không, hay nút điều khiển bộ nhớ thì nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Tiếng chân lết chậm chạp.
Bỏ cái radio lên bàn và nâng khẩu súng lên, quay về cánh cửa mở ra ngoài hành lang, nhận ra bước chân lệt xệt vô định của con zombie. Văn phòng báo lớn là căn phòng duy nhất trên lầu hai; trừ khi muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, sảnh dưới và cầu thang là lối thoát duy nhất. Phải hạ nó nếu muốn quay ngược lại chỗ…
“Khốn thật, nó sẽ phải đi qua Randy, nếu nó ăn thịt cậu ta thì sao? Nếu…
Nếu đó là Randy thì sao?”
“Làm ơn đừng”, anh nói nhỏ, nhưng một khi việc đó có khả năng xảy ra, anh không thể nghĩ như vậy. Đi ngược về góc phòng, cảm thấy mồ hôi chảy xuống gáy. Những bước chân càng lúc gần hơn – “hình như là tiếng kéo một chân thì phải?”
“Làm ơn đừng, tôi không muốn phải giết cậu ấy!”
Những bước chân dừng lại ngoài cửa – rồi Randy Thomas bước vào, khuông mặt không chút đau đớn hay biểu lộ cảm xúc nào, nước dãi chảy xuống từ môi dưới.
“Randy? Dừng lại đó, ‘mano’, được chứ?”, Carlos nghe thấy giọng mình như vỡ ra cùng nỗi sợ. “Nói gì đi, được chứ? Randy?”
Sự kinh hoàng khi chấp nhận sự thật xâm chiếm Carlos khi Randy nghiêng đầu về hướng anh tiến tới, tay đưa lên. Tiếng rên nhỏ ùng ục phát ra từ cuống học, với Carlos đó là âm thanh cô độc nhất anh từng nghe. Randy không thấy anh, không hiểu những gì anh nói; Carlos đã trở thành thức ăn, không gì hơn thế.
“Lo siento mucho”, anh nói rồi lập lại bằng tiếng anh, hy vọng phần nào đó của Randy vẫn còn lí trí, “Tôi xin lỗi. Ngủ đi nhé, Randy. ”
Carlos cẩn thận ngắm rồi bắn, quay đi khi vừa thấy mấy lỗ đạn xuất hiện trên lông mày phải, nghe nhưng không nhìn thấy xác người đồng đội ngã xuống sàn. Một lúc lâu, anh chỉ đứng, vai chùng xuống, nhìn chằm chằm xuống giày, tự hỏi tại sao mình cảm thấy mệt mỏi nhanh quá…và tự nhủ anh đã chẳng thể làm được hơn thế nữa.
Cuối cùng, bước tới cầm radio lên, bật công tắc và bấm nút gửi tín hiệu. “Đây là Carlos Oliveira, thành viên đội U. B. C. S. của Umbrella, tiểu đội Alpha, trung đội Delta. Tôi hiện ở văn phòng báo thành phố Raccoon. Có ai nghe thấy không? Chúng tôi bị tách khỏi những người còn lại, bây giờ chúng tôi – tôi cần giúp đỡ. Yêu cầu hỗ trợ ngay lập tức. Nếu bạn nghe được, xin hãy trả lời. ”
Chỉ có tiếng rè rè; có thể phải thử những kênh cụ thể; anh có thể thử từng kinh một lập lại cùng tin nhắn. Quay cái điện đàm lên, nhìn hết lượt những nút, thấy phía sau ghi, BÁN KÍNH NĂM DẶM.
“Tức là mình có thể gọi đến bất kỳ ai trong thành phố, thật hữu dụng – trừ việc sẽ không ai trả lời, vì họ đã chết. Như Randy. Như mình”.
Carlos nhắm mắt, cố nghĩ, cố cảm nhận bất cứ điều gì để hy vọng. Và nhớ tới Trent. Kiểm tra đồng hồ, anh nhận ra chuyện này điên rồ tới mức nào, nghĩ rằng nó là việc duy nhất còn chút nghĩa lý; Trent đã biết, ông ta biết chuyện gì đang xảy ra, đã nói Carlos nơi phải đến khi mọi chuyện quá tệ. Không còn Randy để lo nghĩ và không có con đường bộ nào ra khỏi thành phố...
Grill 13. Carlos có hơn một giờ để tìm nó.
Jill vừa tới văn phòng STARS (biết cái gì rồi) khi thiết bị liên lạc ở cuối phòng phát ra âm thanh. Cô đóng sầm cánh cửa sau lưng và chạy tới, giọng nói ngắt quãng giữa những tiếng rè rè.
Jill chụp cái headset lên đầu, bật công tắc truyền tín hiệu. “Đây là Jill Valentine, Special Tactics and Rescue Squad! Anh nói không rõ lắm, xin hãy lập lại – vị trí ở đâu? Có nghe thấy tôi không? Hết!”
Cô cố nghe xem có gì không và thấy đèn trên công tắc phát tín hiệu không sáng. Cô nhấn nhiều nút khác nhau, đập nhẹ cái công tắc, cái đèn xanh vẫn không chịu sáng lên.
“Khốn kiếp!”. Cô không biết cái gì về phương tiện liên lạc cả. Nó có bị hư cái gì cô cũng không thể là người sửa cả.
“Ít nhất mình không phải là người duy nhất kẹt ở nơi quái quỉ này…”
Thở dài, Jill bỏ headset ra quay lại nhìn văn phòng. Ngoài vài tờ giấy rơi trên sàn, nó nhìn không khác mọi khi. Vài cái bàn đầy hồ sơ, máy tính, vật dụng cá nhân, mấy cái kệ quá tải, một máy fax – sau cạnh cửa là cái tủ súng cao bằng thép gia cố, thứ cô hy vọng không trống rỗng.
“Chúa ban phúc cho anh, Barry Burton”, cô thở, nâng khẩu revolver nặng trịch lên khỏi ngăn tủ dưới gần như trống rỗng. Khẩu Colt Python. 357 Magnum, sáu phát với nòng xoay. Barry từng là chuyên gia vũ khí cho đội Alpha đồng thời cũng là tay mê súng. Ông đã nhiều lần chỉ cô bắn súng, luôn nài cô thử một trong những khẩu Colt; ông có ba khẩu mà cô biết, mỗi cây đều khác kích cỡ nòng – nhưng nòng đạn. 357 có sức công phá mạnh nhất. Đó là cây ông để lại, bỏ quên hoặc cố ý, cứ như một phép màu vậy…kèm theo hơn 20 ổ 6 viên dưới đáy tủ. Tuy không có đạn cho shotgun trong đó có băng đạn loại 9mm trong một ngăn tủ.