CLAIRE CHẠY QUA NHỮNG CĂN PHÒNG VÀ NHỮNG DÃY HÀNH LANG CỦA TÒA NHÀ, sợ phải nghe tiếng cậu thét lên một lần nữa. Cô đi ngang qua những dãy hành lang trang hoàng lộng lẫy, đến được khu trại giam, cả hai bên tường đều có những xà lim, và lại bắt gặp cái không khí vừa lạnh lẽo vừa tối tăm. Một tên mang virus với tới người cô sau những song sắt, rên rỉ không ngừng.
“Steve!”
Giọng của cô vang dội ra phía sau lưng, đầy những căng thẳng và sợ hãi, nhưng chẳng thấy Steve trả lời. Bên phải là một cánh cửa bằng kim loại dày cộp, trông khác hẳn những cánh cửa còn lại, được gia cố thêm bằng những dải thép. Cô mở nó ra, bước vào một căn phòng nhỏ trống trải, nó dẫn vào một căn phòng khác rộng hơn.
“Steve!”
Vẫn không có câu trả lời, căn phòng này khá dài và khá âm u, gần như một đại sảnh lớn, và cô không tài nào thấy được điểm kết thúc. Claire thấy có một cánh cổng treo lơ lửng giữa căn phòng nhỏ và đại sảnh, nó khiến cô chựng lại. Cô nhìn quanh, tìm được một mảnh gỗ trên sàn nhà, rồi dùng nó để chèn giữa cánh cửa phía ngoài với bản lề, dĩ nhiên là vì chẳng muốn bị nhốt lại bên trong.
Cô bước vội vào đại sảnh, cảm thấy ớn lạnh, những bức tượng hiệp sĩ to lớn xếp thành hàng kéo dài dọc theo hai bên tường tối tăm, sự hồi hộp của cô tăng lên theo thời gian. Cậu ta đâu nhỉ, sao cậu ta lại thét lên?
Đi được nửa đoạn đường thì cô thấy cậu, ngồi trên một chiếc ghế ở góc cuối phòng, cái gì đó đại loại như một thanh ngang chắn trước người cậu.
Ôi, Chúa ơi…
Claire chạy đến, và khi tới gần hơn cô có thể thấy được rằng thanh ngang đó thực ra là một cái rìu bự chảng, một cái kích, lưỡi của nó gắn chặn vào bức tường bên cạnh cậu. Trông cậu rất nhỏ nhoi và quá trẻ, đôi mắt nhắm nghiền, đầu rũ xuống, nhưng cô thấy cậu vẫn còn thở, và thấy bớt căng thẳng được một ít.
Steve cố đẩy chiếc rìu nhưng nó không thèm lay động chút nào. “Alexia, chắc chắn là Alexia, ả ta trông y chang như Alfred – ả đã tiêm vào người mình thứ gì đó, ả nói sẽ làm giống như đã làm với cha của ả, nhưng lần này bảo đảm không có bất cứ sai sót gì…”
Cậu xô cái rìu lần nữa, cố hết sức mình, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. “Với lại, ả ta bị khùng rồi. Mình thấy ả này với cậu em Alfred cũng y như nhau…”
“Không,” Claire rên khẽ, chân bước lùi lại, và Steve chộp lấy chiếc rìu, rút nó ra khỏi bức tường, đứng dậy. Cả cơ thể cậu ta cúi về phía trước, cơ bắp cuộn lên dưới lớp da đang dần chuyển sang màu xanh xám. Những chiếc gai mọc lên bên vai trái, hai, rồi ba cái, tay dài ra, một vết thương rách toạt ra ở cổ nhưng chẳng có chút máu nào, đôi mắt thì chuyển sang màu đỏ của thú dữ.
Cái thứ đã từng là Steve Burnside há mồm rống lên điên loạn, Claire quay người bỏ chạy, cảm thấy phát ốm vì sự mất mát và khiếp hãi, cô chạy như chưa bao giờ được chạy.
Con quái vật đuổi theo cô, vung lên chiếc rìu bự chảng, lưỡi đao bén nhọn rít lên trong không trung. Cô cảm thấy được những luồng gió do lưỡi rìu tạo nên và tự dưng cảm thấy mình chạy lẹ hơn, chân cô như được gia tốc, đẩy cô về phía trước nhanh hơn. Con quái vật lại vung tay, đập trúng thứ gì đó, tạo nên một âm thanh rõ lớn muốn điếc cả tai. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, căn phòng chỉ ở ngay phía trước…
…và cánh cổng đang kéo xuống, chuẩn bị nhốt cô lại cùng với con quái vật, bất kể giá nào cô cũng phải chạy nhanh hơn, nếu không thì chết chắc…