Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica

Chương 8



WOW, CÁI NÀY… WOW, CLAIRE NGHĨ THẦM.

“Wow,” Steve thì thào, và cô gật đầu, cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp với không gian trước mắt. Cô vừa nói về tên điên giết người hàng loạt thì phải? Coi bộ giống nơi tụ tập những tên giết người hàng loạt hơn.

Còn một vấn đề nữa sau khi hai khẩu Luger tách đôi bức tường, một câu đố với những con số và một lối đi bị chặn, nhưng cả hai đã cùng phối hợp để giải quyết một cách trọn vẹn, và nó không cản trở họ được lâu. Một lần nữa họ thấy mình đang ở ngoài trời, chứng kiến tòa nhà bí mật tọa lạc trên một ngọn đồi thấp giống như tổ chim kền kền giữa cơn mưa trút nước. Nó đã từng là một lâu đài, thật vậy, nhưng không có chút gì giống với tòa lâu đài mà họ vừa đi qua - cũ kỹ hơn, tăm tối hơn, bao quanh bởi hàng đống hoang tàn đổ nát của những gì đã từng là một ngôi vườn điêu khắc. Bức tượng tiểu thiên sứ bằng đá với đôi mắt bị mù và những ngón tay cụt dõi theo khi họ tiến về phía tòa nhà, những pho tượng gargoyle với gương mặt cổ quái và đôi cánh mòn vẹt, những mảnh đá hoa cương vỡ vụn dưới chân.

Thật ghê rợn… nhưng còn có một thứ gì đó hơn cả ghê rợn, một thứ không hề đồng dạng.

Họ đứng trong phòng nghỉ, không có một chút ánh sáng nào khác ngoài vài ngọn nến được bố trí sẵn. Không khí phảng phất mùi nước nho ép trước khi lên men, nghe thum thủm như mùi rác và giấy da vụn. Sàn nhà được trải thảm nhung, đó là những gì họ có thể nhìn thấy, nhưng dường như nó quá cũ đến nỗi bị mòn rách xác xơ nhiều chỗ, khiến người ta khó lòng nhìn ra nó có màu gì đằng sau cái “màn tối” ấy. Ngay trước mặt họ là những gì còn lại của một cầu thang gác hùng vĩ, trải dài đến tận ban công tầng hai và tầng ba; vẫn còn đó một vẻ thanh lịch tồi tàn toát ra từ những tay vịn đen đúa bởi dấu ấn thời gian, những bậc thang lún, cũng như từ cái thư viện bẩn thỉu bên phải, hay trong những bức tranh sơn dầu treo trên vách tường đã phai màu. Bị ám, đó là từ thích hợp nhất để diễn tả khung cảnh này… chỉ trừ những con búp bê.

Vô số khuôn mặt bé xíu đang nhìn họ chằm chằm từ mọi góc phòng. Những con búp bê Trung Hoa bằng sứ dễ vỡ, nhiều con đã bị sứt mẻ hoặc đổi màu, mặc y phục bằng vải bóng có màu nước, loại thường mặc khi tham gia buổi trà mặn. Những đứa bé bằng nhựa có đôi mắt to tròn và môi hồng mím chặt. Những con búp bê nhồi giẻ rách với gương mặt hình nút kì dị, vài mẩu bông lòi ra ngoài cánh tay quặt quẹo. Chúng xếp thành từng đống, chồng lên nhau, thậm chí một số còn bị đâm xuyên qua bằng que. Claire có thể nhận ra, cách xếp đặt vị trí của chúng không bình thường chút nào.

Steve lấy khuỷu tay khều cô rồi chỉ lên. Trong một thoáng, Claire nghĩ rằng mình đang thấy Alexia treo lơ lửng ngoài mái hiên - nhưng dĩ nhiên nó chỉ là một con búp bê khác, to như người thật, thân hình lủng lẳng khoác một bộ váy dạ tiệc đơn sơ, trang trí hoa văn nổi xung quanh phần mắt cá chân mảnh khảnh giả tạo.

“Có lẽ chúng ta nên…” Claire bắt đầu… và chợt khựng lại, lắng nghe. Có tiếng ai đó đang nói chuyện vang vọng từ tầng trên, giọng phụ nữ. Nghe như ả ta đang tức giận, ngữ điệu rất nhanh và chói tai.

Alexia.

Tiếp theo cái giọng giận dữ ấy là những lời năn nỉ, van xin, Claire nhận ra đó là tiếng của Alfred.

“Mình cũng vô đó góp mặt đi thôi,” Steve thì thào rồi tiến lên những bậc thang, không đợi cô trả lời. Claire vội vã đuổi theo, không chắc nó là một ý kiến hay, nhưng cũng không muốn để cậu đi một mình. Những con búp bê lặng lẽ quan sát họ đi lên, dõi theo bước chân họ bằng những đôi mắt vô hồn, một mực giữ nguyên vẻ lãnh tĩnh như đã có từ bao năm qua.

--o0o--

Alfred cảm thấy gần gũi với Alexia hơn bao giờ hết mỗi khi cả hai trở về phòng riêng, nơi chúng cười cợt và đùa giỡn như trẻ con. Lúc này hắn cảm thấy mình đang ở gần bên Alexia, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng trước cơn phẫn nộ của ả, hắn ước gì mình có thể làm ả vui vẻ trở lại. Suy cho cùng, chính lỗi lầm của hắn đã khiến ả phải bối rối.

“... và chị không sao hiểu nổi, con nhãi Claire và bạn của nó mà lại có thể khiến em tốn sức như vậy,” Alexia nói, và mặc dù cảm thấy ngượng ngùng nhưng hắn không thể không nhìn ả bằng đôi mắt trìu mến, khi ả lướt ngang qua phòng thật duyên dáng trong chiếc áo dài lụa. Người chị song sinh của hắn quả thực rất lịch sự, nhã nhặn, mặc dù ả đang bực mình.

“Em sẽ không thất bại nữa đâu, Alexia. Em hứa đấy…”

“Phải, em sẽ không,” ả nói một cách gắt gỏng. “Bởi vì chị dự tính sẽ tự mình giải quyết chuyện đó.”

Alfred kinh ngạc. “Không! Chị không nên liều lĩnh với chính mình, chị yêu dấu, em… em sẽ không cho phép chị!”

Alexia giận dữ nhìn hắn một lúc rồi thở dài, lắc đầu. Ả bước về phía hắn một lần nữa, ánh mắt dịu dàng và âu yếm.

“Em đã quá lo lắng rồi đấy em trai,” Ả nói. “Em phải nhớ lấy, phải luôn luôn đối đầu với nghịch cảnh bằng sự mạnh mẽ và niềm kiêu hãnh. Suy cho cùng chúng ta cũng là gia đình Ashford. Chúng ta…”

Đôi mắt Alexia mở to, gương mặt tái nhợt đi. Ả xoay người nhìn ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hành lang. Những ngón tay thon thả mân mê dải lụa quanh cổ một cách lo lắng.

“Có ai đó trong hành lang.”

Không!

Alexia phải được an toàn, không một ai được chạm vào cô ấy, không ai cả! Claire Redfield, chắc chắc là nó, cuối cùng thì nó cũng đến đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình, để ám sát người hắn yêu dấu. Alfred nhìn quanh, điên cuồng tìm cách bảo vệ ả - kia rồi, khẩu súng trường đang tựa vào bàn trang điểm của Alexia, hắn đã bỏ lại đó trước khi mở lối vào gác xếp. Hắn bước nhanh về phía nó, cảm nhận nỗi sợ hãi của ả cũng như của chính hắn. Cả hai cùng chia sẻ nỗi sợ hãi như thể chỉ là một người.

Alfred tóm lấy vũ khí - và do dự, lúng túng. Alexia cứ khăng khăng muốn đích thân ra tay, ả có thể sẽ nổi giận lần nữa nếu như hắn lại xía vào… nhưng rủi như có chuyện gì xảy ra, nếu hắn mất ả…

Tay nắm cửa bỗng nhiêu kêu lạch cạch, cùng lúc Alexia tiến tới trước, chộp lấy khẩu súng. Ả hầu như chỉ đủ thời gian để giơ súng lên trước khi cánh cửa bật tung ra đánh sầm một tiếng. Lần đầu tiên trong gần mười lăm năm trời, chốn riêng tư của bọn chúng đã bị xâm nhập, và ả choáng váng nhận ra mình không thể bắn nếu không muốn Alfred bị thương, nếu muốn còn mạng. Hai tù nhân có súng, và đang chĩa thẳng vào người ả.

Alexia tự trấn tĩnh, quyết không tỏ ra khiếp sợ trước hai đứa nhóc - cả hai đứa nó đang nhìn chằm chằm ả một cách kỳ lạ, gương mặt quê mùa của chúng bộc lộ sự bối rối và bất ngờ. Dường như chúng chưa từng giáp mặt với người của tầng lớp thượng lưu thì phải.

Vậy hãy dùng nó làm lợi thế cho mình. Hãy làm chúng mất cảnh giác.

“Cô Redfield, và cậu Burnside,” Alexia nói, hất cao cằm, giọng nói trang nghiêm theo đúng cách mà một kẻ thuộc dòng họ Ashford cần có, “cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau. Em trai tôi nói với tôi là các người đã gây ra khá nhiều rắc rối.”

Claire bước về phía ả, họng súng của cô hạ dần khi dò xét khuôn mặt Alexia. Alexia vô tình bước lùi lại, cảm thấy khó chịu với bộ quần áo ướt sũng và cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng vẫn để mắt tới vũ khí của Claire. Con nhãi ấy quá chăm chú vào mục tiêu trước mắt, tên nhóc sau lưng cũng vậy.

Alexia lại lùi thêm một bước, ả bị dồn vào góc, giữa cái bàn trang điểm và chân giường, nhưng một lần nữa nó lại là lợi thế của ả.

Chúng nó đang bị ru ngủ trong suy nghĩ rằng ta không nguy hiểm…

“Cô là Alexia Ashford?” Cậu nhóc hỏi, miệng há hốc, không biết đang kinh ngạc hay sợ hãi.

“Ta đây.” Ả không thể tha thứ cho sự vô lễ kiểu này thêm nữa, nhất là đối với một đứa thuộc giới hạ lưu.

Claire gật đầu chậm rãi, vẫn nhìn vào mắt ả một cách trâng tráo và xấc xược. “Alexia… em trai cô đâu?”

Alexia quay lại nhìn Alfred - và giật mình vì hắn đã không còn ở trong phòng. Hắn đã để ả tự đương đầu với những người này.

Không, không thể như thế được. Nó chưa bao giờ rời bỏ mình như thế…

Có sự chuyển động bên phải, nhưng khi nhìn lại thì ả nhận ra đó chỉ là cái gương, và… và…

Alfred đang ngoái lại nhìn ả. Đó là khuôn mặt của ả, môi tô son, lông mi cong vút, nhưng lại là tóc và áo khoác của Alfred. Alexia đưa tay lên che miệng, choáng váng, và Alfred cũng làm giống y hệt. Hắn đang nhìn ả, cảm nhận sự ngạc nhiên của chính ả. Như thể hai người chỉ là một.

Alexia hét lên, buông rơi khẩu súng, quên sạch mọi thứ về hai kẻ xâm nhập khi ả chạy ào qua giữa chúng, bất cần biết liệu họ có nổ súng hay không. Ả chạy tới cánh cửa nối liền với phòng Alfred, hét lên một lần nữa khi phát hiện ra bộ tóc giả màu vàng trên sàn nhà, chiếc áo choàng hoa mỹ cũng nằm cạnh đó.

Alexia vừa khóc thút thít vừa đẩy mạnh cửa, một tấm bảng xoay, lao mình ngang qua phòng Alfred –

- phòng của ta –

- ả loạng choạng lao ra hành lang và hướng tới cầu thang, bất cần biết nó sẽ dẫn tới đâu. Hết rồi, tất cả đã chấm dứt rồi, mọi thứ đã bị hủy diệt, mọi thứ đều là dối trá. Alexia đã ra đi và không bao giờ trở lại, và hắn đã… ả là…

Cặp song sinh ấy thình lình nghĩ ra cần phải làm gì lúc này, câu trả lời lóe lên trong cái đầu tối tăm bùng nhùng của chúng, vạch ra cho chúng con đường phía trước. Chúng đi tới cầu thang, rồi leo xuống với những kế hoạch đang định hình, hiểu rằng bây giờ là lúc phải kết hợp chặt chẽ với nhau, bởi lẽ thời khắc quyết định đã đến.

Nhưng trước tiên, chúng phải phá hủy tất cả.

--o0o--

“Khốn kiếp,” Steve chửi, và khi nghĩ không ra lời nào khác để nói, cậu chửi tiếp.

“Vậy là Alexia chưa bao giờ ở đây,” Claire nói, vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng chẳng khác gì Steve. Cô bước qua, nhặt bộ tóc giả lên và lắc đầu. “Cậu nghĩ liệu ả ta có tồn tại hay không?”

“Có thể hồi còn là một đứa trẻ,” Steve nói. “Một người cai ngục già nói đã từng gặp ả ta một lần, hình như cách đây hai mươi năm. Hồi lúc Alexander Ashford còn điều hành mọi thứ.”

Trong suốt mấy giây đồng hồ sau đó, họ chỉ biết đưa mắt nhìn quanh căn phòng, Steve đang liên tưởng xem Alfred trông như thế nào khi hắn tự nhìn mình trong gương. Thật thảm hại, anh gần như cảm thấy khó chịu cho hắn.

Luôn luôn nghĩ rằng chị của mình ở đây - có lẽ đó là người duy nhất trên thế giới này không nghĩ hắn hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc – và rồi hóa ra người đó không hề ở đây …

Claire rùng mình như thể đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, và trở lại mục tiêu chính của họ. “Tốt hơn là chúng ta nên tìm kiếm mấy cái chìa khóa, trước khi một trong hai kẻ đó trở lại.”

Cô hất đầu về phía cái thang nhỏ ở đầu giường. Nó dẫn tới một lỗ hình vuông trên trần nhà. “Tôi sẽ kiểm tra ở đó, cậu kiểm tra xung quanh đây.”

Steve gật đầu đồng ý, và khi Claire đã leo lên cái lỗ trống trên trần nhà thì cậu bắt đầu mở những ngăn kéo rồi lục lọi chúng.

“Cậu không tin nổi có gì trên này đâu,” Claire gọi xuống, ngay khi Steve khám phá ra một cái ngăn kéo chứa đầy quần áo lót và nhiều thứ linh tinh khác mà anh không dám tưởng tượng ra.

“Cô cũng không tin đâu,” cậu gọi ngược lại, tự hỏi Alfred đã mất bao nhiêu thời gian để biến mình thành Alexia. Cậu quyết định là mình thật sự không muốn biết chút nào.

Cậu nghe tiếng giậm chân của Claire trên đầu khi đi đến bàn trang điểm và bắt đầu lục lọi. Rất nhiều mỹ phẩm, nước hoa và trang sức. Nhưng không có bất cứ dấu vết hay biểu tượng nào, một cái chìa khóa nhà cũng không có.

“Chưa có gì cả, nhưng… này, có một cái thang khác,” Claire hét lên.

Tuyệt thật, Steve nghĩ thầm, trong lúc tìm thấy một chiếc hộp chứa đồ dùng văn phòng với những bông hoa màu trắng xinh xinh trên giấy. Cậu càng lúc càng lo lắng việc Alfred đang trở lại, và muốn rời khỏi căn phòng quái đản của người chị tâm thần của hắn càng sớm càng tốt.

Có một tấm thiệp màu trắng nhỏ xíu nằm trên bao thư. Steve nhặt nó lên, chú ý thấy nét chữ của phụ nữ với lời lẽ nhiệt tình.

Alfred yêu mến - em là một người lính can đảm và tài giỏi, bao giờ cũng chiến đấu để phục hồi tên tuổi của dòng họ Ashford về lại sự vinh quang vốn có của nó. Chị luôn luôn nghĩ về em, yêu em. Alexia.

Kịch. Steve thả tấm thiệp xuống, vẻ mặt đăm chiêu. Đó chỉ là hắn ta, hay là Alfred đã tự tạo ra một mối quan hệ nghiêm túc không bình thường với chị gái tưởng tượng của hắn?

Phải, nhưng nó không giống thật, không giống việc bọn họ có thể làm chút nào… xét theo lẽ tự nhiên. Kịch kịch. Một lần nữa, Steve quyết định rằng mình không biết thì hơn…

“Steve! Steve, tôi nghĩ mình tìm được rồi! Tôi đang xuống đây!”

Quá phấn khởi với niềm hy vọng và niềm tin vừa xuất hiện, Steve nhe răng cười và quay về phía cái thang. Những lời nói của cô khiến cậu hết sức hài lòng. “Không nhầm chứ?”

Đôi chân quyến rũ của Claire xuất hiện, giọng cô rõ ràng hơn, và cậu có thể nghe thấy sự kích động biểu lộ trong lời đáp của Claire khi cô vội vàng đi xuống. “Không nhầm. Có một cái hộp trò chơi kéo quân trên đó, và một căn gác xép bên trên - ô - và cậu phải thử cái chìa khóa hình chuồn chuồn này…”

Một tiếng còi báo động cất lên, vang vọng xuyên qua tòa nhà khổng lồ, ồn ào và liên hồi. Claire nhảy xuống giường, tay giữ lấy ba chiếc chìa khóa và một vật dài bằng kim loại. Họ nhìn nhau, cùng sợ hãi và bối rối, và Steve nhận ra mình cũng có thể nghe thấy tiếng báo động bên ngoài, một thông báo khô khốc và trống rỗng tạo ra bởi một hệ thống âm thanh rẻ tiền. Có vẻ nó được phát ra trên khắp hòn đảo. Trước khi hai người kịp nói lời nào, một giọng nữ thản nhiên lạnh lùng bắt đầu phát ra xuyên qua những tiếng kêu be be của còi báo động, lặp đi lặp lại theo một trình tự ghi âm sẵn.

“Hệ thống tự hủy đã được kích hoạt. Toàn bộ nhân viên hãy rời khỏi ngay lập tức. Hệ thống tự hủy đã được kích hoạt. Toàn bộ nhân viên…”

“Đồ khốn,” Claire mắng, và Steve hùa theo không chút do dự, thầm nguyền rủa tên đồng bóng vênh váo đó, nhưng chỉ được khoảng hai giây. Họ phải đến chỗ máy bay ngay.

“Đi mau,” Steve nói, chộp lấy khẩu súng của Alfred và đặt tay lên sau lưng Claire, thúc cô về phía cánh cửa. Trung Tâm Giam Giữ Tội Phạm và Trại Huấn Luyện Quân Đội Đảo Rockfort của Umbrella - nơi mà Steve đau lòng về người mẹ và mất đi người cha, nơi mà hậu duệ cuối cùng của dòng họ Ashford trở nên điên loạn, và những kẻ thù của Umbrella đã gieo rắc hạt giống cho sự diệt vong – sắp sửa biến mất, và cậu không muốn quanh quẩn ở đây khi điều đó xảy ra.

Claire không cần thêm bất cứ lời khuyên nào. Họ cùng nhau đẩy cửa và chạy, bỏ lại sau lưng những chứng tích thảm hại tạo ra từ ý nghĩ lệnh lạc quái đản của Afred.

--o0o--

Sau khi kích hoạt chuỗi hệ thống phá hủy trong lâu đài, Alfred và Alexia vội vã đến phòng điều khiển chính, Alexia giành lấy việc vận hành bàn điều khiển phức tạp. Xung quanh chúng, đèn bật sáng trưng và máy tính đều đều phát ra thông báo xen lẫn tiếng còi báo động. Tất cả chuyện đó thật khó chịu và bực bội với ả, nhưng chắc chắn cũng khiến bọn sát thủ chết khiếp. Alexia có phương tiện để tẩu thoát, một chìa khóa dẫn đến phòng ngầm nơi cất giữ chiếc động cơ phản lực, nhưng ả phải bảo đảm rằng bọn nhóc quê mùa kia đã bị kẹt lại đằng sau. Ả và Alfred chưa thể bỏ đi chừng nào chưa chắc chắn rằng chúng sẽ chết.

Ồ, bọn nó sẽ chết, ả nghĩ, mỉm cười, hy vọng rằng bọn chúng sẽ không bị kẹt trong vụ nổ trực tiếp nào. Tốt hơn là chúng sẽ bị thương trong đống đổ nát, rồi nằm chờ chết từ từ trong đau đớn… hoặc có lẽ những con thú ăn thịt trên đảo sẽ săn đuổi và giết chúng, nuốt chửng chúng xuống trong bộ dạng những mảng thịt lớn vấy máu.

Alexia kích hoạt những chiếc camera của hệ thống an ninh trong lâu đài và trên mặt đất, háo hức chờ thấy Claire và tên hiệp sĩ bé nhỏ của nó co rúm trong sợ hãi, hay đang la hét trong hoảng sợ. Ả không nhìn thấy gì cả; lâu đài trống rỗng, ánh sáng và âm thanh của tai họa sắp xảy ra truyền đến một cách vô ích, đang báo động trên những hành lang trơ trọi và những căn phòng kín mít.

Chúng có lẽ vẫn còn trong nhà chúng ta, quá sợ hãi đến nỗi không dám rời khỏi, hy vọng một cách tuyệt vọng rằng sự hủy diệt sẽ chừa nơi đó ra… Dĩ nhiên là không, sẽ không nơi nào trên hòn đảo này không bị ảnh hưởng…

Sau đó Alexia nhìn thấy chúng và sự hài hước của ả biến mất, thay vào đó là lòng căm thù sục sôi xen lẫn thịnh nộ. Màn hình cho thấy chúng đang trên bến tàu ngầm, thằng nhóc quay cái bánh xe. Bầu trời bắt đầu sáng lên, chuyển dần từ đen thành xanh thẫm, ánh trăng nhợt nhạt như muốn vạch trần mưu toan ranh mãnh và lén lút của chúng.

Không. Không có cơ hội nào bọn chúng. Đúng là chiếc máy bay chở hàng trống không vẫn đang trong bến, đúng là cây cầu đã nâng lên, nhưng Alfred đã ném tất cả đầu mối xuống biển sau cuộc tập kích rồi kia mà. Làm sao mà bọn chúng lại tin rằng mình có cơ hội chứ…

… trừ việc chúng đã ở trong phòng riêng của mình.

“Không!” Alexia rít lên, nện nắm đấm xuống bàn điều khiển, điên tiết. Ả sẽ không để yên như vậy, không đâu! Ả phải tự tay giết chúng, móc mắt chúng ra, xé xác chúng!

Có một con Tyrant, Alfred thì thầm vào tai ả. Cơn giận của Alexia chuyển thành niềm hân hoan mãnh liệt. Đúng rồi! Đúng rồi, có một con Tyrant, vẫn còn bị tạm ngưng hoạt động! Và nó đủ thông minh để làm theo sự điều khiển. Thật quá đơn giản, chỉ việc đánh thức rồi hướng nó đi theo đúng hướng.

“Bọn bay sẽ không thoát được đâu!” Alexia hét lên, mỉm cười, quay vòng trong sung sướng và chiến thắng… và sau một lúc, Alfred phụ họa theo trong cơn thỏa mãn không sao kể xiết, khi máy tính đổi tiếng và bắt đầu đếm ngược những số cuối cùng.

--o0o--

Cuộc chạy trốn diễn ra trong chớp mắt - một cú nước rút thoát khỏi căn phòng khủng khiếp của nhà Ashford rồi đổ dốc xuống cái sườn đồi trơn trượt dưới mưa, đến tòa lâu đài và xuống những bậc thang, thêm nhiều bậc nữa để đến bến tàu nhỏ xíu, nơi Steve cho nổi tàu ngầm lên. Còi báo động vang theo mỗi bước chân thúc giục họ chạy nhanh hơn, tiếng thông báo lặp đi lặp lại như muốn nhắc nhở họ cái hiện thực không thể thay đổi.

Ngay khi họ leo ra khỏi tàu ngầm, cái giọng nữ mỉa mai đã ngừng lặp lại để bắt đầu một lời nhắn mới – và tuy không hoàn toàn giống nhau một cách chính xác về từ ngữ, nhưng trong Claire đột nhiên lóe lên ký ức về Raccoon, về việc đứng trên sân ga xe điện ngầm còn cái hệ thống tự hủy thông báo không ngừng rằng kết thúc đang đến gần.

“Chuỗi tự hủy đã được kích hoạt. Còn năm phút cho đến khi bắt đầu nổ.”

“Nổ con khỉ,” Steve nói, lần đầu tiên anh chàng mở miệng kể từ khi rời tòa nhà bí mật. Và bất chấp việc có thể sẽ không chạy kịp, bất chấp tình trạng kiệt quệ và những ký ức khủng khiếp luôn ám ảnh không ngừng, khuôn mặt ngờ nghệch của Steve vẫn khiến cô không khỏi buồn cười.

Nó sẽ nổ chứ gì nữa?

Claire bắt đầu cười, và mặc dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không sao nín được ngay lập tức. Thậm chí cái chết đang đến gần cũng không thể làm cô ngưng cười được. Cơn kích động đã trở nên khôi hài ngoài mong đợi… và cái nhìn lom lom của Steve cũng không có tác dụng gì mấy.

Dù có kích động hay không thì cô cũng biết rằng họ cần đi cho nhanh. “Đi nào,” cô nói một cách ngắc ngứ, đồng thời ra hiệu cho cậu đi trước.

Steve nhìn Claire như thể cô mất trí tới nơi, đồng thời nắm tay cô và kéo đi theo. Sau vài cú sẩy chân - và nhận ra rằng trận cười của mình có thể giết chết cả hai - Claire tự kềm chế lại.

“Tôi ổn mà,” cô vừa nói vừa thở hổn hển, và Steve bỏ tay ra, khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện một nét nhẹ nhõm.

Họ đi xuống thêm vài cầu thang, xuyên qua một chỗ giống như đường hầm dưới nước, và khi đi đến được cánh cửa cuối đường, máy tính thông báo rằng một phút nữa đã trôi qua, rằng họ chỉ còn lại bốn phút. Nếu có cơ hội để tiếp tục cười, thì lúc này Claire cũng không còn lòng dạ nào mà cười nữa.

Steve xô cửa và lách qua bên trái, cả hai người cùng nhảy qua ba cái xác nhiễm virus, tất cả đều mặc đồng phục Umbrella. Claire bất chợt nghĩ đến Rodrigo và tim cô thắt lại. Cô hy vọng anh ta sẽ an toàn tại đó, hoặc là đã đủ khỏe để rời xa khu nhà… nhưng cô không thể tự lừa mình về cơ may của anh ta. Cô chỉ còn biết cầu chúc cho Rodrigo được may mắn, rồi xua tan suy nghĩ đó và tiếp tục cùng Steve đi qua một cánh cửa khác.

Cuộc hành trình của họ kết thúc tại một cái hang khổng lồ tối tăm rào bằng kim loại, trông như cái giá treo bên trên chiếc thủy phi cơ, và niềm hy vọng thoát hiểm của họ đang nằm bên phải đằng trước – một chiếc máy bay chở hàng cỡ nhỏ nổi bập bềnh dưới cái sàn mắt lưới mà họ đang đứng. Không xa lắm về phía bên phải, ánh sáng buổi rạng đông đang tạo thành một cánh cổng khổng lồ mở ra đại dương.

“Bên này,” Steve nói và chạy nhanh về phía cái thang máy nhỏ chỗ bờ rìa, có bàn điều khiển dạng đứng sát bên. Claire bám theo, sờ soạng lấy ra ba cái khóa trong ba lô của mình.

“Tiến trình tự hủy đã được kích hoạt. Còn ba phút đến khi vụ nổ bắt đầu.”

Bàn điều khiển có một tấm bảng trên cùng với ba ô trống hình lục giác. Steve chộp lấy hai cái, rồi cùng Claire đặt cả ba cái khóa về đúng vị trí của nó.

Ôi, làm ơn đi mà…

Có một tiếng cạch và tấm bảng sáng lên, âm thanh o o vọng ra từ phần thân của cỗ máy đứng. Steve mỉm cười, và khi Claire thở ra, cô phát giác thấy mình đã nín hơi từ nãy giờ.

“Giữ chặt nào,” Steve nói và rà tay lên tấm bảng, bật hết mọi thứ.

Thang máy rung lên nhè nhẹ rồi hạ thấp theo một đường xiên, đồng thời cánh cửa hình tròn của máy bay bung ra, hạ xuống để lộ những nấc thang. Claire cảm thấy tất cả xảy ra một cách chậm chạp, một điều gì đó thật hão huyền khi thang máy chạm vào những bậc thang, rung thêm một cái nữa rồi dừng lại; thật khó mà tin rằng cuối cùng điều đó đã thành hiện thực, rằng bây giờ họ đang rời khỏi cái hòn đảo đáng nguyền rủa của Umbrella.

Đánh chết cũng khó mà tin, thôi đi nào!

Họ leo vào máy bay, Steve chạy lên phía trước để khởi động trong khi Claire đi kiểm tra phần còn lại – có mỗi một khoang chở hàng cực lớn, hầu như trống rỗng, chiếm gần hết máy bay, được ngăn cách với khoang lái bởi một cánh cửa sập bằng kim loại cách âm. Phần khoang lái có một nhà vệ sinh nhỏ đằng sau chỗ phi công ngồi, nó chẳng có thêm tiện nghi nào khác ngoài một cái rương khá dài nằm tuốt phía sau, bên trong có một bình nhựa chứa được hai galông nước, đủ nhiều để giảm bớt căng thẳng cho Claire.

Dù được cách âm, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng máy ghi âm vang đến từ bên ngoài khi Steve tìm thấy bàn điều khiển cho cánh cửa, nó được nâng lên và sập xuống khi hệ thống đếm ngược còn hai phút. Claire vội vàng đến bên cạnh cậu, tim cô thật sự bắt đầu đập thình thịch; hai phút không là gì cả. Cô muốn giúp đỡ, muốn hỏi xem liệu cô có thể làm được gì, nhưng toàn bộ sự tập trung của Steve đang hướng về bảng điều khiển. Cô nhớ Steve từng bảo là “không chắc chắn” về kỹ năng bay, nhưng bản thân cô cũng có biết mô tê gì đâu mà phàn nàn. Từng giây đồng hồ trôi qua, và cô phải tự ép mình không được cất tiếng lảm nhảm, không được làm bất cứ điều gì khiến cậu rối trí.

Những động cơ máy bay rung lên, âm thanh lớn hơn và tròng trành hơn, thần kinh của Claire căng lên để thích nghi - và khi giọng nữ của cái máy tính đáng sợ ấy nói lần nữa, Claire thấy mình đang ôm chặt phía sau ghế ngồi của Steve, những ngón tay cô trắng bệch.

“Còn một phút đến khi bắt đầu nổ. 59… 58… 57…”

Điều gì xảy ra nếu nó quá phức tạp, điều gì xảy ra nếu cậu ấy không thể làm được? Claire nghĩ, và hoàn toàn chắc chắn rằng cô sẽ bị nổ tung lên.

“44… 43…”

Steve đột ngột thẳng lưng lên, gạt một thứ như cần số về bên phải và đẩy nó tới, trước khi đặt tay lên thanh gạt. Tiếng động cơ lớn hơn, và chậm, rất chậm, máy bay bắt đầu di chuyển.

“Cô sẵn sàng chưa?” cậu hỏi, giọng nói nghe như cười cợt, và Claire muốn quỵ xuống vì nhẹ nhõm, hai đầu gối yếu ớt hẳn đi trước mấy từ ngắn ngủi đó.

“30… 29… 28…”

Máy bay từ từ tiến tới dưới một cái cầu thấp bằng kim loại, nó gần cánh cửa đến mức cô có thể thấy những cơn sóng nhỏ đang vỗ vào phần vỏ kim loại. Có một tiếng đập lớn trên đầu, do cây cầu đã quẹt vào phần nóc máy bay, nhưng họ vẫn di chuyển, chậm và đều đều.

“17… 16…”

Khi Steve tiến vào vùng nước mênh mông, số đếm ngược đã đến mười… và sau đó quá xa để có thể nghe thấy, khi tiếng động cơ lớn hơn đến khó tin. Họ tăng tốc, quãng đường bằng phẳng trở nên gập ghềnh khi họ bắt đầu lướt trên những ngọn sóng. Bây giờ có đủ ánh sáng trên bầu trời để Claire nhìn thấy họ đang rời khỏi mạn phải hòn đảo, nhiều đá đến khó tin. Có những gờ đá nhỏ bao bọc phần lớn đảo Rockfort, nhô lên khỏi mặt nước giống như những bức tường tua tủa của pháo đài.

Ngay trước khi Steve bắt đầu kéo cần gạt ngược về để tăng tốc độ bay lên, Claire nhìn thấy vụ nổ đầu tiên, âm thanh dội đến sau hai giây - một loạt tiếng nổ như sấm và trầm nhanh chóng nổi lên từ phía xa, nhỏ dần khi Steve chầm chậm đưa họ bay lên.

Khi chiếc máy bay chở hàng lao vào không trung, những cột khói đen khổng lồ cuồn cuộn bốc lên dưới ánh bình minh, phủ bóng xuống khu nhà đang tan rã. Những ngọn lửa lan ra khắp nơi, và mặc dù cô không biết chính xác vị trí của cái đang nhìn, nhưng cô nghĩ mình đã thấy biệt thự nhà Ashford đang bị phá hủy trong ngọn lửa, một vùng sáng màu cam rộng lớn đang bốc lên từ những gì trước đây đã từng là tòa lâu đài. Vẫn có những kiến trúc còn nguyên, nhưng phần lớn chúng đều đã biến mất trong gạch vụn và tro tàn.

Claire hít thật sâu và thở ra chầm chậm, cảm thấy những bắp thịt căng cứng đang giãn ra. Tất cả đã kết thúc rồi. Một khu nghiên cứu khác của Umbrella đã biến mất, hệ quả tất yếu của sự xâm phạm tính công bằng trong khoa học, bởi vì sự vô đạo đức dường như đã trở thành một thành phần cơ bản trong chính sách của chúng. Cô hy vọng rằng cái linh hồn đau đớn, méo mó của Alfred Ashford cuối cùng cũng tìm ra vài thứ đại loại như sự bình yên… hoặc bất cứ thứ gì mà hắn xứng đáng.

“Nào, chúng ta đi đâu?” Steve bỗng nhiên cất tiếng hỏi, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Claire ngoảnh mặt về phía cửa sổ, cười toe toét, chuẩn bị tặng cho chàng phi công một nụ hôn. Steve đáp lại ánh mắt của cô, cũng cười toe toét - và khi họ nhìn vào mắt của nhau, thời gian như ngừng trôi, lần đầu tiên cô chợt nảy ra ý nghĩ rằng anh chàng không chỉ là một đứa trẻ con. Không đứa trẻ con nào nhìn vào cô như anh chàng đang nhìn lúc này… và mặc dù đã nhất quyết sẽ không khuyến khích cậu ta, nhưng cô cũng không quay đi chỗ khác. Cậu ta hiển nhiên là một anh chàng dễ nhìn, nhưng trong suốt mười hai giờ đồng hồ qua cô đã nghĩ cậu chẳng qua là một thằng em trai khó ưa – nên thật không dễ để bước qua lằn ranh ấy, cho dù cô có muốn đi nữa. Mặt khác, sau những gì cùng nhau trải qua, cô đã quen tỏ ra vững vàng, mạnh mẽ trước Steve, đến độ gần như hoàn toàn tự nhiên…

Claire dừng việc tiếp xúc bằng ánh mắt và quay đi. Họ đã tự do và an toàn được đầy một phút rưỡi; cô muốn suy nghĩ kĩ một chút trong khi tiếp tục đi tới. Steve quay lại tập trung vào bàn điều khiển, hơi đỏ mặt một chút, và rồi có một tiếng thình trên nóc, có vẻ ở ngay sau chỗ có cái lồng treo khi nãy.

“Cái gì thế?” Claire hỏi, ánh mắt ngó lên như thể chờ đợi cái gì đó sẽ chui xuyên qua lớp kim loại.

“Chẳng biết,” Steve nói, cau mày. “Không có gì trên đó cả, vì thế…”

RẦM!

Máy bay dường như lắc lư trong không trung và Steve vội vàng giữ thăng bằng lại, trong khi Claire theo bản năng nhìn về phía sau họ. Âm thanh phá hoại đến từ cái khoang.

“Cửa sập của khoang chứa hàng đã mở ra,” Steve nói, chỉ tay vào một cái đèn nhỏ trên bàn điều khiển, đập tay vào một cái nút khác. “Tôi không thể đóng nó lại được.”

“Tôi sẽ đi kiểm tra nó,” Claire nói, và trước vẻ mặt không vui của Steve, cô mỉm cười. “Cậu cần giữ nguyên độ cao, được chứ? Tôi hứa sẽ không nhảy xuống đâu.”

Cô quay về phía cái khoang, và lúc Steve nhìn đi chỗ khác, cô vô tình quơ lấy khẩu súng trường treo phía sau ghế phi công, khẩu súng mà Alfred đã bỏ rơi. Cô vẫn còn giữ khẩu bán tự động, nhưng ống ngắm hồng ngoại của súng trường có độ chính xác tuyệt đối, vả lại cô cũng không muốn đục đầy lỗ trên máy bay, nên khẩu.22 này là lựa chọn tốt hơn. Có một hoặc hai con quái vật trên đảo, và có lẽ chúng đã đi lậu vé trên máy bay, nhưng cô không muốn Steve lo lắng hay dính líu vào. Hai người họ cần cậu ta làm công việc điều khiển.

Dù có là gì đi nữa, mình cũng phải tự xử lý nó, cô nghĩ một cách dứt khoát, cầm lấy tay nắm cửa. Thật vậy, có thể cô đã hơi quá phóng đại vấn đề, có thể chỉ là một cánh cửa bị hở và một cái bản lề bị gãy thôi. Cô mở cửa…

… và nhảy vào trong, đóng sầm cánh cửa phía sau cô trước khi Steve có thể nghe thấy tiếng động, điều này quá sức chịu đựng của một anh chàng thiếu niên…

Toàn bộ những gì phía sau cái khoang đã biến mất, cửa sập bị xé toang, những đám khói và mây lướt qua với tốc độ khó tin. Claire bối rối lùi lại một bước - và nhìn vào cái nguyên nhân gây ra chuyện này.

Gã X, tâm trí cô nhảy múa loạn xạ, nhớ lại cái thứ gớm ghiếc tại Raccoon, cái gã săn đuổi tàn bạo trong áo khoác dài, đen, nhưng cái giống sinh vật to lớn vụng về đang đứng kia không giống lắm. Nó có dáng người, kích thước khổng lồ và không có tóc như con quái vật X, da thịt có màu xám kim loại tương tự - nhưng cao hơn và vạm vỡ hơn, được thiết kế với kích cỡ phải đến tám feet, bờ vai rộng đến khó tin, phần bụng lô nhô những bắp thịt. Nó không có bộ phận sinh dục, mà chỉ có một cục bứu tròn nằm dưới háng. Và những cánh tay không phải là tay người nữa, chúng còn hơn cả một vũ khí giết người. Nắm tay trái của nó là một cái chùy có mấu kim loại, to hơn cả đầu cô, còn tay phải là sự kết hợp của cơ thịt với những con dao cong vút, hai trong số đó dài ít nhất một feet.

Và nó không mặc áo khoác, ý nghĩ đó thoáng qua óc Claire, khi con quái vật đảo con mắt trắng đục về phía cô rồi quay đầu lại và gào lên, một tiếng gào của cơn khát máu và giận dữ.

Sợ hãi nhưng quả quyết, Claire bất ngờ giương vũ khí lên ngay khi cái sinh vật ấy bắt đầu chú ý tới cô, và rọi một chấm màu đỏ lên con mắt phải không màu của nó. Cô siết chặt cò súng…

…và nghe thấy tiếng cách khô khan trong cái khoang trống rỗng, âm thanh chói tai bất chấp những cơn gió dữ dội đang xoáy qua chiếc máy bay bị hư hỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.