Nói thì to chứ thực chất cũng chỉ lớn hơn nhà của một hộ khá giả trong kinh thành An Lạc một chút. Quốc sư Hi Linh được mệnh danh là quốc sư trẻ
tuổi nhất trong lịch sử Kim quốc từ trước đến nay, không có đệ tử cũng
không có đồng đạo, phần lớn thời gian đều ở trong hoàng cung, phủ đệ
cũng chỉ là trưng cho có.
Trương Sinh sau khi về tới phủ đã bận
bù đầu, Song Linh cũng không muốn phiền hắn, hỏi đường một tên trong đám hầu, tự mình tới phủ Quốc sư thăm tiểu đệ đệ. Nhưng ngoài ý muốn lại bị chặn trước cửa lớn.
“Dân nữ to gan! Có biết đây là phủ Quốc sư
không mà dám tùy tiện xông vào?” Trước cửa phủ có hai tên thị vệ, bọn họ xem ra cũng có chút võ nghệ, nhìn thấy nàng mang kiếm tự nhiên đi vào
liền chặn lại.
Song Linh nhướn mày, nàng đương nhiên biết đây là
phủ Quốc sư nên mới đi vào, nếu không phải thì nàng vào làm gì? “Ta tới
gặp đệ đệ của ta.”
“Đệ đệ ngươi là ai?” Một tên có vẻ già dặn hơn lên tiếng hỏi.
“Chính là cái người ở trong phủ đó, Quốc sư Hi Linh.”
“To gan! Quốc sư Hi Linh là để cho ngươi nhận càn sao?” Tên thị vệ còn lại
quát lên, hắn nhìn trên xuống đánh giá nàng một lượt, mặc dù là mĩ nhân
đấy, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ cỡ mười bảy tuổi, có biết Quốc sư năm
nay đã gần hai mươi, sao có thể là đệ đệ của tiểu cô nương này? “Quốc sư từ trước đến nay tứ cố vô thân, lấy đâu ra tỷ tỷ cho ngươi nhận bừa?
Mau cút đi! Kẻo ông đây bắt ngươi vì tội mạo danh quý tộc!”
Tứ cố vô thân? Mạo danh? Tên nhóc này lại dám nói mình tứ cố vô thân?
Đôi mày liễu nhíu càng chặt. Tên thị vệ đang hùng hồn quát tháo bỗng nổi da ga, một cơn ớn lạnh từ dọc sống lưng truyền đến, hắn chưa kịp định thần thì nữ tử trước mặt bỗng biến mất như làn khói, vô thanh vô tức đứng ở
trong cổng lớn sau lưng hắn, tên còn lại cũng chứng kiến sự việc liền
trợn mắt lên.
“Hi Linh! Tên nhóc chết tiệt này mau ra đây!!!”
Phủ Quốc sư vốn mộc mạc sâm nghiêm, mặc dù không lớn nhưng vì quốc sư
thích yên tĩnh nên người hầu trước nay đều rất quy củ, đi nhẹ nói khẽ,
làm việc không gây tiếng động. Suốt hai năm liền kể từ khi quốc sư
chuyển về đây, cả phủ đệ luôn được bao trùm bởi không khí im ắng tĩnh
mịch, vậy mà cũng có ngày gà bay chó sủa.
Đám thị vệ trong phủ
hụt hơi đuổi theo nữ tử vừa không ngừng quát mắng quốc sư vừa lùng kiếm
khắp phủ, bọn họ rõ ràng đều là những kẻ vai to chân lớn, vậy mà đuổi
bắt một cô nương bé cỏn con bước chân nhỏ xíu lại hụt hơi không theo
nổi.
Song Linh rút Xích kiếm đi lùng sục từng phòng, ngay cả nhà
bếp cũng không bỏ qua, vậy mà từ đầu tới cuối đều không thấy bóng dáng
Hi Linh đâu, ngay cả nửa điểm khí tức cũng không có.
Quái? Chẳng phải bảo hắn là Quốc sư sao?
Nàng đứng trầm ngâm suy nghĩ, đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi đến nơi, tên
trưởng thị vệ dẫn đầu, đưa tay muốn bắt nàng lại. Bóng dáng hồng phấn
gần trong gang tấc, tưởng chừng đã bắt được lại chỉ tóm được hư không…
Trưởng thị vệ thất sắc, hắn vốn có võ công không tệ, vậy mà cũng không thể nhìn rõ động tác của nàng, trừ khi…
“Q… Quỷ?”
Cả đám rùng mình phát hiện nữ tử trước mặt đột nhiên biến mất không dấu
vết, mặc dù bọn họ là người nhà Quốc sư nhưng ai chẳng biết từ trước đến nay ma quỷ đều không có thật, đằng này giữa ban ngày ban mặt…
Mấy tiếng bộp bộp vang bên tai, trưởng thị vệ giật mình quay lại thì đám
thuộc hạ xung quanh cũng đồng loạt ngã quỵ, lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Mà ở giữa bọn họ, nữ tử áo hồng bực bội đứng phủi tay.
Đùa à? Nàng đường đường là một Thượng tiên, gần đây không bị gọi là ‘yêu quái’ thì cũng là ‘yêu nữ’, bây giờ lại thành ‘quỷ’?
Vốn cũng không muốn đả thương người thường, nhưng tâm trạng nàng không tốt
nên ra tay cũng có chút nặng, đám thị vệ xấu số bị nàng đánh ngất có lẽ
phải một ngày sau mới tỉnh lại được.
Trưởng thị vệ kinh hãi nhìn
nữ tử trước mặt như quái vật, từ trước đến nay hắn cũng chỉ gặp được hai người có khả năng kinh hồn như vậy. Một là Trương Minh, nguyên soái đại tướng quân thống lĩnh toàn bộ binh quyền Kim quốc, một người nữa chính
là quốc sư chủ nhân của hắn. Thấy nữ tử hướng đôi mắt lạnh về phía mình, hắn vô thức lùi lại, vấp phải một thị vệ nằm trên đất khiến hắn ngã bệt xuống.
“Cho ta hỏi một chút được không?”
Nữ tử chỉ như
một tiểu cô nương bước từng bước đến gần hắn lại khiến hắn áp lực như
thiên quân vạn mã, hắn nuốt nước miếng, căng thẳng gật đầu.
“Nơi này đúng là phủ Quốc sư sao?”
Gật đầu. Không phải ngoài cửa lớn có treo tấm bình phong to đùng “Phủ Quốc Sư” à?
“Quốc sư nơi này đúng tên là Hi Linh? Mười chín tuổi? Dung mạo thanh tú, tính tình…” Chợt nhớ tới kể từ khi hắn sáu tuổi nàng đã không gặp hắn nữa,
đứa nhỏ láu cá hay khóc hồi đó bây giờ lại dám nói mình tứ cố vô thân…
thật sự không biết tính tình hắn đã tha hóa thành dạng gì.
Trưởng thị vệ gật đầu lia lịa, người được mô tả chính là Quốc sư, chủ nhân nhà hắn năm nay mới mười chín tuổi, dung mạo… hơn cả thanh tú!
“Tất cả đều phải? Vậy hắn đâu rồi? Tại sao không có ở trong phủ?” Chẳng phải Trương Sinh đã nói hắn hiện ở phủ đệ của mình sao?
“Quốc… Quốc sư đã cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị hoàng thân quốc thích bồi giá đến Hoàng lăng để tế trời từ tháng trước rồi ạ.” Trưởng thị vệ
lúc này mới lắp bắp nói được một câu hoàn chỉnh.
Một tháng trước? Vậy là trước khi nàng cùng Trương Sinh tới An Lạc hắn đã đi rồi, hèn gì không tìm ra hắn.
“Có biết chừng nào hắn về hay không?”
“Cái này, chắc là vài ngày nữa thôi ạ.”
Song Linh cảm thấy nhàm chán.
Mục đích của nàng tới Kim quốc chủ yếu là gặp ba người. Hiện tại Hi Linh
cùng ‘em dâu’ hụt đều không có ở trong kinh thành, Bạch Thử tỷ tỷ theo
lời Trương Sinh từ hơn mười sáu năm trước đã ‘qua đời’, cũng không thể
gặp mặt. Nói chung là nàng chẳng gặp được người nào cả!
Vài ngày nữa chứ gì? Vậy thì nàng đợi thêm vài ngày vậy.
Ở lại phủ Quốc sư một mình thì không tiện, thân phận của nàng còn chưa rõ ràng với bọn họ, ở phủ Thừa tướng lại càng không rõ ràng hơn, nàng cũng không thích cảnh ăn nhờ ở đậu, vậy nên lựa chọn tối ưu nhất là thuê
phòng trọ.
Trương Sinh sau khi xử lý xong công việc liền cử
người đi tìm Song Linh cô nương. Mặc dù suốt hai tháng qua hắn đã được
bồi bổ không ít, nhưng cơ thể vẫn suy nhược như cũ, giải quyết xong đống sổ sách tồn đọng hắn bỗng thấy mặt mày sa sầm, nằm vật ra ghế đệm để
mặc đám thị nữ bóp tay chân, hầu hạ mình uống canh nhân sâm. Gần tối
muộn gia nhân mới chạy về báo lại, nàng đang ở ven đường ngắm bánh trôi. Trương Sinh nghe xong liền ngồi dậy, kêu tên hầu tâm phúc theo cùng rồi cũng vội vã ra khỏi cửa…
“Cô nương lại thừ người nhìn đồ ăn rồi.”
Lúc Trương Sinh tới nơi, quả nhiên nàng vẫn còn đang ngồi bất động trước
bát bánh trôi nước đường. Hai tháng đồng hành đủ để hắn quan sát tỉ mỉ
thói quen của nàng. Nàng thích ăn thịt, thậm chí là ăn rất nhiều. Trong
bữa cơm nàng gắp đồ ăn cũng đều là gắp thịt, đặc biệt là món gà quay.
Ngoài thịt ra, nàng hoàn toàn không động tới những đồ ăn khác. Nhưng có
một thứ, dù nàng không hay ăn lại vẫn luôn vô thức cầm lên, đó là đồ
ngọt. Bất kể là kẹo đường hay điểm tâm, dù cầu kì hay đơn giản, mộc mạc
hay tinh xảo, dân dã hay đắt tiền nàng đều muốn mua một ít, nếm một
chút, sau đó ngẩn người nhìn cả ngày.
Quán bánh trôi đông nghịt,
khách hàng đều là những công tử quần là áo lượt, bọn họ chen lấn nhau
ngồi trên những chiếc ghế gỗ ọp ẹp đằng sau nàng, như xa như gần, cố ý
hay vô ý, đều dán chặt mắt vào nữ tử ngồi im lặng bên kia, thậm chí có
kẻ còn cả gan nghển cổ tới trước mặt nàng nhìn ngắm.
Trương Sinh thấy cảnh này rất lấy làm không vui. Hắn tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế
đối diện nàng, tạo một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, đủ
để không khiến nàng phản cảm nhưng cũng không quá xa cách, lại gọi ông
chủ mang thêm một bát bánh trôi tới, kéo theo đó là bao nhiêu ánh mắt
ghen tỵ cùng ngưỡng mộ, tuy nhiên, hắn ngồi đối diện với nàng cũng vừa
vặn đối diện với đám thế gia công tử, liếc mắt, cả đám liền cụp đuôi
lại. Ai chẳng biết hắn là Tam công tử nhà Thừa tướng, là Hoàng thương
nắm huyết mạch kinh tế của triều đình trong tay. Đã là thương nhân thì
chẳng có kẻ nào tay sạch sẽ, mà tên này lại là con hồ ly xảo quyệt nhất, đắc tội với hắn chỉ sợ sau này cái bát mẻ cũng chẳng có mà ăn! Bọn họ
đều biết điều, lập tức kéo nhau thanh toán tiền rồi chuồn thẳng, quán
nhỏ nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Một đôi bích
nhân ngồi bên quán ven đường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn
ngưỡng mộ, người trong cuộc lại chẳng hề quan tâm.
“Công tử xong
việc rồi sao?” Đôi ngọc châu đen láy vẫn luôn chăm chú vào bát bánh trôi dần lấy lại tiêu cự, nàng ngước lên nhìn Trương Sinh, nở nụ cười nhẹ,
lại không nhanh không chậm múc một thìa nước đường lên uống.
Không ngọt.
“Cũng không có gì nhiều, chút sổ sách quèn mà thôi. Cô nương đã gặp được Hi
Linh công tử chưa?” Trương Sinh học theo nàng múc một thìa bánh trôi lên ăn, hắn không hảo ngọt, nước đường lại thêm đường phèn trong nhân bánh
lập tức khiến hắn lợ đến tận cổ, không tiếng động liền bỏ chiếc thìa sứ
xuống.
“Hắn bồi giá Hoàng đế đến Hoàng lăng rồi, vài ngày nữa sẽ trở về.” Nàng lại múc thêm một thìa.
Không ngọt.
“Ôi chà! Ta lại quên mất việc tế trời hàng năm này.” Trường Sinh vờ dùng
cán quạt bằng ngọc gõ lên trán, đuôi mắt hồ ly cong cong, hắn như vô
tình quan tâm hỏi, “Vậy… mấy ngày tới cô nương định làm gì?”
“Không gì.” Nàng lắc đầu, “Tạm thời ta sẽ ở lại nhà trọ chờ hắn trở về.”
Đồng tử màu nâu giấu dưới đôi mắt híp khẽ lóe lên, Trương Sinh biết nếu mời
nàng về phủ mình ở tạm quả thật cũng không ổn, có mời nàng cũng không
đồng ý. Cho dù đã tiếp cận với nàng suốt hai tháng, nhưng hắn biết nàng
gần như không có chút hứng thú nào với mình, điều này khiến hắn hơi ảo
nảo, từ trước đến nay có bao nhiêu nữ nhân sẵn sàng lao vào hắn như hổ
sói, chỉ có người này là từ đầu tới cuối đều lạnh tanh không muốn tiếp
xúc thân cận hắn.
“Cô nương ở nhà trọ nào vậy?” Đành phải từ từ thăm dò từng bước mà thôi.
“Chính là Thính Phong cư đằng kia.” Nàng không nhanh không chậm nhìn về một tòa tửu lâu kiêm khách điếm ở đầu đường.
Tốt! Chỗ đó là tài sản ngầm của hắn, hắn sẽ lưu ý trưởng quỹ chiếu cố nàng.
“Chỗ đó không tồi, cô nương cần gì có thể yêu cầu trưởng quỹ mang tới, phục vụ cũng rất chu đáo.”
“Vậy sao?” Nàng không quan tâm lắm.
Trương Sinh liếc mắt với tên hầu tâm phúc đằng sau, khẽ hất cằm giao phó, tên
hầu liền hiểu ý, lập tức chạy đến Thính Phong cư truyền đạt cho trưởng
quỹ mệnh lệnh của Tam gia.
Còn lại Trương Sinh ngồi đối diện Song Linh, mắt hồ ly hấp háy mỉm cười, mặc dù làn da trắng bệch bệnh tật,
nhưng vẻ đẹp của hắn vẫn thu hút bao con mắt dõi theo, chỉ tiếc là người đối diện vẫn đang mải mê nghiên cứu bánh trôi.
“Lần đầu tiên cô
nương tới An Lạc chắc chưa quen đường xá, tại hạ tình nguyện làm người
dẫn đường, cô nương có muốn thăm thú một chút hay không? Tại hạ lớn lên ở đây từ nhỏ, bất kì ngõ ngách hay chỗ vui chơi nào thú vị đều nắm trong
lòng bàn tay, chưa kể…”
“Đa tạ ý tốt của công tử, trước nay ta vẫn thích đi một mình.” Song Linh lên tiếng cắt ngang.
“… Cô nương thực sự không thể nể mặt tại hạ một chút được sao?” Trường
Sinh hơi chưng hửng, nhưng hắn hồi phục rất nhanh, lập tức vận dụng
chiêu bài khác. “Dù sao chúng ta cũng đã cùng đồng hành suốt hai tháng,
cũng coi như nửa bằng hữu, tại hạ chỉ là lo lắng cho cô nương ở lại kinh thành buồn chán, chưa kể cô nương còn là ân nhân cứu mạng của tại hạ,
tại hạ còn chưa có cơ hội báo ơn, nào có đạo lý để cho ân nhân cứu mạng
bơ vơ một mình ở ngay gần mình? Chẳng phải như vậy là bất nhân bất nghĩa sao? Cô nương đành lòng để tại hạ thành kẻ vô trách nhiệm, vô ơn, bất
nhân bất ngh…”
“Dừng dừng dừng!”
“…”
“Được rồi, ta đồng ý, công tử không cần gọi bản thân là cái gì thậm tệ nữa đâu.”
Để bảo vệ đôi tai của mình, nàng đành chấp nhận có một vị ‘người dẫn đường’ trong suốt mấy ngày ở kinh thành An Lạc.
Môi mỏng khẽ cong lên, Trương Sinh khéo léo múc một thìa bánh trôi lên miệng, che dấu nụ cười đắc ý sau thìa sứ.